[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 69 : CÓ ĐƯỢC TẤT CÓ MẤT




Sau khi trở lại vương phủ, Vương phi bảo Vân Mộng Sơ trực tiếp trở về viện của mình, còn Sở Thiên Ninh thì bị giữ lại để nói chuyện.

Vân Mộng Sơ vừa về, liền tới chỗ Từ Thư Uyển, đơn giản thuật lại một chút chuyện ngày hôm nay cho Từ Thư Uyển nghe, thuận miệng liền hỏi: “Tiểu di biết Cao quý phi không?”

“Ừm, biết một ít.” Từ Thư Uyển nghĩ nghĩ, “Cao quý phi tiến cung khi hoàng hậu sinh hạ Đại hoàng tử được ba năm. Khi đó, Cao thừa tướng còn là một tiểu quan viên, ông ta tìm một cơ hội để Cao quý phi hiến vũ cho hoàng thượng. Nhờ vậy, nàng ta được hoàng thượng nhìn trúng, phong cấp lên làm một trong chín vị tần. Đến sau khi sinh ra Tứ hoàng tử, nàng liền được tấn phong làm Cao quý phi, vài năm sau, danh hiệu được nâng lên làm hoàng quý phi, hiện thời ở hậu cung còn có thể ép được hoàng hậu. Nghe nói, vị Cao quý phi này rất được lòng hoàng thượng, khiến hoàng thượng chậm chạp không lập trưởng tử, đặc biệt sủng ái Tứ hoàng tử. Phải nói nàng ta là nữ nhân hiếm có trong số các nữ nhân.”

Vân Mộng Sơ “À” một tiếng, hỏi tiếp: “Vương phủ chúng ta có tính là về phe Đại hoàng tử không?”

“Đây là đương nhiên.” Từ Thư Uyển gật đầu, “Thế tử và Đại hoàng tử là sư huynh đệ đồng môn, Vương phi và Văn hoàng hậu từng là khuê mật với nhau, chúng ta đương nhiên là ủng hộ Đại hoàng tử. Huống chi người Cao gia là bố y bái tướng, lòng dạ khí độ rốt cuộc thua kém rất nhiều so với Văn gia mấy đời làm quan. Chẳng qua thế cục hiện tại… May mà Tứ hoàng tử không phải rất thành tài, trong triều có rất nhiều người phản đối hắn làm thái tử, hoàng thượng không dám quá mức làm trái ý dân. Nếu Tứ hoàng tử thực có tài cán, Đại hoàng tử rất có khả năng phải nuốt hận.”

“Vậy, tiểu di, tiểu di có biết Lâm gia không?”

“Lâm gia…” Từ Thư Uyển nghĩ nghĩ, “Là Lâm gia làm ở Hộ bộ? Nhà bọn họ luôn luôn làm theo nguyên tắc nước đôi. Hai bên đều lấy lòng, hai bên đều không đắc tội. Họ là trăm năm thế gia, tuy rằng ngẫu nhiên có chút mưa gió nhỏ, nhưng không gặp phải nguy cơ nào có thể rung chuyển gia tộc.”

Vân Mộng Sơ cẩn thận nghe, lại hỏi rất nhiều chuyện trong triều, đến nỗi một hồi sau Từ Thư Uyển đều thấy lạ: “Tiểu Sơ, sao con hôm nay cảm thấy hứng thú với việc này như vậy?”

Vân Mộng Sơ thở dài một hơi, “Cũng không phải là con cảm thấy hứng thú. Mà là hôm nay đến chỗ Lâm phu nhân, nghe được Vương phi nói mấy câu, con cảm thấy, mình đã ở trong vương phủ, nên hiểu biết tình hình chính trị đương thời, vậy mới có thể tùy cơ ứng biến lựa chọn.”

Từ Thư cười vỗ vỗ đầu nàng, “Qua một năm mới, Tiểu Sơ lại trưởng thành một ít.”

Ngày mùng mười, Tống thị phái người đưa tin đến, nói là Lại bộ đã phát xuống cáo thư, bảo Từ Thư Quân sau ngày mười lăm tháng giêng phải đi Mạc Bắc nhậm chức.

Mạc Bắc là nơi nào, đó tuyệt đối là nơi lạnh khủng khiếp!

Với bộ dáng của Tống thị và Từ Thư Quân, làm sao có thể chịu được loại cực khổ này! Bọn họ nào có nghĩ đến, công việc vốn dĩ thập phần thoải mái, dễ dàng kiếm chác tiền riêng thế nhưng phải đến tận Mạc Bắc, hơn nữa vừa qua ngày mười lăm sẽ đi!

Loại tình huống này, bọn họ làm sao có thể nhận! Bọn họ căn bản không quen nổi cuộc sống ở Mạc Bắc, hơn nữa Li Sinh còn muốn nghị thân với Cao gia nha! Li Sinh mà đi chuyến này, việc hôn nhân với Cao gia coi như tuyệt đối thất bại.

Ngày đó tuy rằng Tống thị sợ Li Sinh cưới nàng dâu sẽ quên mẹ, nhưng ý tưởng muốn cho con mình trở nên nổi bật lớn hơn nỗi lo con bị cướp đi, cho nên bà vẫn quyết định cố gắng hết sức giúp Li Sinh cưới được con gái Cao gia, nhưng không ngờ, sự tình lại xảy ra biến hóa như vậy.

Bọn họ nhất trí cho rằng Từ Thư Uyển lừa bọn họ, gạt bọn họ, hại bọn họ phải đến cái nơi cùng khổ Mạc Bắc kia. Nhưng bọn hắn cũng không ngẫm lại, nếu bọn họ không có lòng muốn lợi dụng Từ Thư Uyển, tự mình thăm hỏi rõ ràng một chút, nói không chừng chuyện này sẽ không phát sinh.

Nói đi nói lại, mọi việc đều là lỗi của người khác, chính bọn họ cho tới bây giờ không hề sai.

Từ Thư Uyển đọc xưng thư ép hỏi của Tống thị, trong lòng thầm cười khổ, trực tiếp nhấc bút hồi âm, không muốn phải gặp Tống thị trong vương phủ.

Đại ý lá thư là nói Lại bộ đã hạ lệnh, nàng không có quyền sửa đổi, ca ca và tẩu tử hãy thả tâm, coi như là đi du lịch đến Mạc Bắc một chuyến.

Vân Mộng Sơ đọc lướt qua phong thư, thấy giữa những hàng chữ mang theo áy náy và quan tâm. Nhưng nàng thấy vậy, Tống thị chưa hẳn cũng thấy vậy. Từ Thư Uyển khó có dịp cường ngạnh một hồi, Tống thị hôm nay không gặp được Từ Thư Uyển, không biết sẽ lại làm ra trò náo động gì.

Đối với chuyện hôn sự của Li Sinh, Từ Thư Uyển cảm thấy chuyện này tốt nhất là nên thất bại. Nhà Tống thị và nàng vốn là họ hàng gần, vương phủ trên cơ bản cho thấy sẽ cùng một chiến tuyến với Đại hoàng tử, bọn họ giờ phút này lại đi cưới nữ nhi Cao gia, thế này hiển nhiên là đánh vào mặt vương phủ. Vương phi nếu trừng trị bọn họ, nàng tuyệt đối ngăn không được.

Cho nên, hôn sự này không thành chính là không thể tốt hơn.

Tống thị nhận được thư, làm sao chịu nghe theo ngoan ngoãn trở về, luôn ồn ào đòi gặp Từ Thư Uyển. Nhưng vương phủ đâu phải nơi để bà gây sự. Hồng quản gia ra lệnh một tiếng, nếu lại làm ồn liền ném bà ra ngoài. Tống thị đành phải thành thật ngậm miệng, không dám làm cái gì cái khác, nhưng trong lòng phẫn hận Từ Thư Uyển không thôi, thế nhưng làm cho bọn họ đi Mạc Bắc?!

Món nợ này, bà sẽ không quên.

Không gặp được người, Tống thị mang theo cơn tức lớn rời đi.

Còn về phía Từ Thư Quân, ông ta tha thiết van xin thủ trưởng xem có cách không đi được không. Nhưng thủ trưởng của ông thật khẳng định báo cho biết: cáo thư một khi đã ban xuống, chính là quyết không sửa đổi, trừ phi ông tưởng kháng lệnh không tuân.

Kháng lệnh không tôn thì ông không có cái dũng khí kia, cho nên Từ Thư Quân và Tống thị chỉ có thể dẫn theo Li Sinh, mang nỗi phẫn hận vô cùng rời kinh thành.

Tương lai nếu có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ hung hăng trả thù Vân Mộng Sơ và Từ Thư Uyển.

Đối với việc này, Vân Mộng Sơ chỉ có thể tỏ vẻ, có được tất có mất, có một tiểu di tốt như Từ Thư Uyển, thì phải đồng thời thừa nhận vài vị thân thích cực phẩm này.

Ngày mười lăm tháng giêng, Đại hoàng tử sớm liền hẹn Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu đến Thanh Nhã Lâu xem hoa đăng, tuy rằng nam nữ hữu biệt, nhưng ba người bọn họ là sư huynh muội đồng môn, gặp một lần vẫn là có thể, huống chi Vân Mộng Sơ còn chưa đến bảy tuổi, vấn đề cũng không lớn.

Mấy ngày gần đây, tâm tình Đại hoàng tử đều không tốt, nguyên nhân trực tiếp là vì trong ngày mừng năm mới, hoàng thượng rộng rãi ban đủ loại ưu đãi cho Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử va chạm một quý nhân trong hậu cung, hoàng thượng thế nhưng chỉ vô cùng đơn giản nói hai câu liền không có việc gì. Hoàng thượng càng ngày càng sủng ái Tứ hoàng tử, vì Tứ hoàng tử và Cao quý phi, thậm chí còn mở một mắt nhắm một mắt đối với hành vi kiêu ngạo của người nhà Cao gia.

Trong lòng Đại hoàng tử giận a.

Ngày mười lăm tháng giêng, hắn dứt khoát tiến cung lộ mặt một chút, không bao lâu liền đi ra, sau đó cho người đi mời Sở Thiên Hựu và Vân Mộng Sơ đến Thanh Nhã Lâu, bản thân đi trước, một mặt lên thẳng lầu ba, vào một tòa nhã gian cực kì xa hoa, ngắm hoa đăng rực rỡ trên đường.

Lúc Sở Thiên Hựu dẫn Vân Mộng Sơ đi vào, ánh mắt đầu tiên liền thấy Đại hoàng tử đang rầu rĩ ngồi uống rượu. Sở Thiên Hựu bảo Vân Mộng Sơ ngồi vào trong tìm chỗ ăn cơm, còn mình thì ngồi xuống cạnh Đại hoàng tử, lặng không tiếng động rót một chén rượu, cùng uống với hắn.

Uống được một nửa, Đại hoàng tử đột nhiên hỏi: “Thiên Hựu, đệ nói, ta nơi nào làm không tốt? Phụ hoàng vì sao cho tới bây giờ đều không thích ta? Vì sao cho tới bây giờ đều là…”

Sở Thiên Hựu trầm mặc một lát, đáp “Đâu không phải là lỗi của huynh.” Văn hoàng hậu hiền lành có thừa, nhưng xét về vẻ mềm mại, đáng yêu, diễm lệ lại kém quá xa Cao quý phi, cho nên hoàng thượng đối với hoàng hậu chỉ có kính trọng, không có tình yêu. Cũng giống như Đại hoàng tử, Đại hoàng tử mặc dù ở trong lòng hoàng thượng cũng có một chút địa vị, nhưng chung quy chỉ là một đứa con có năng lực thôi, mà Tứ hoàng tử mới là đứa con yêu của hoàng thượng, yêu thương đến độ đặt trên đầu quả tim.

Vân Mộng Sơ nghe đến đó, đại khái minh bạch vì sao hôm nay Đại hoàng tử buồn bực như vậy. Đại hoàng tử chẳng qua là một đứa nhỏ mới hơn mười ba tuổi, tuổi này ở hiện đại, tuyệt đối là một đứa nhỏ chính hiệu, nhưng Đại hoàng tử đã phải gánh vác nhiều như vậy, khó trách hắn sẽ có suy nghĩ như thế. Đứa nhỏ thôi, sao có thể thật sự hoàn toàn không so đo phụ thân có đối xử công bằng với các con không…

Vân Mộng Sơ đứng lên, đến ngồi xuống cạnh Đại hoàng tử, nhẹ giọng nói: “Tứ sư huynh, đừng khổ sở.”

Đại hoàng tử cười khổ nhìn nàng, “Tiểu Sơ…”

“Kỳ thực…” Vân Mộng Sơ trầm ngâm một lát, “Muội cảm thấy chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp giải quyết, Tứ sư huynh hãy nghe muội nói…” Sau này Sở Thiên Hựu nói cho nàng, Từ Thư Quân có thể thuận lợi bì điều đến Mạc Bắc, Đại hoàng tử cũng ra một ít lực, nàng cũng nên bánh ít đi, bánh quy lại. Giấu dốt a, đó là tất yếu, nhưng đối với thân nhân bằng hữu, tuyệt đối phải giúp.

“Tứ sư huynh… Nói như vậy, Tứ hoàng tử và huynh ngày thường ở trước mặt hoàng thượng có biểu hiện gì khác nhau?”

“Khác nhau?” Đại hoàng tử hồi tưởng một chút, sau đó cười lạnh, “Tên kia cả ngày nịnh nọt trước mặt phụ hoàng, ta làm sao có thể làm giống hắn.”

“Đúng rồi!” Vân Mộng Sơ cười tủm tỉm gật đầu, “Sư huynh và Tứ hoàng tử dù sao đều là con của hoàng thượng. Con nịnh nọt, làm nũng với phụ thân của mình là chuyện rất bình thường. Nói vậy, hoàng thượng hẳn là thập phần hưởng thụ chuyện này, sư huynh cũng có thể thử làm nha.”

Đại hoàng tử khẽ xuy một tiếng, “Ta mới khinh thường làm như thế, nếu Tiểu Sơ muốn bàn chuyện này, vậy thì đừng nói nữa.”

“Tứ sư huynh, sư huynh hãy nghe muội nói đã.” Giọng nói của Vân Mộng Sơ rất ngọt ngào êm tai, như có tác dụng giúp trấn định tinh thần, làm cho người ta cứ muốn nghe nữa, bởi vậy mới khiến Đại hoàng tử tuy rằng có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn im lặng nghe tiếp.

“Tứ sư huynh, đối với Tứ hoàng tử, sư huynh chẳng những không thể rõ ràng chống đối, còn phải tỏ ra trân trọng hắn mới được…”

“Trân trọng hắn?” Tứ hoàng tử mở to hai mắt nhìn, như không dám tin nhìn Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ bảo ta phải trân trọng hắn?! Rốt cuộc hắn là Tứ sư huynh của muội hay ta là Tứ sư huynh của muội nha!”

“Tiểu Sơ nói có lý.” Sở Thiên Hựu ở bên cạnh nhàn nhạt nói, “Lúc trước chúng ta đều rất kiêu ngạo tự phụ, có chút thủ đoạn khinh thường dùng, nhưng hiện tại xem ra, dùng một chút cũng không có chỗ hỏng, ngược lại còn cho chúng ta không ít ưu việt.”

Tuy rằng trước nay hắn khinh thường những thủ đoạn của đám nữ nhân trong hậu viện, nhưng không thể phủ nhận, hắn kiếp trước sở dĩ nuốt hận, chủ yếu là vì những thủ đoạn trong hậu viện này. Kiếp này làm lại từ đầu, suy nghĩ của hắn đã thay đổi rất nhiều. Thủ đoạn ở hậu viện cũng là thủ đoạn, chỉ cần có thể lợi dụng tốt, có thể đạt được mục đích của bản thân, vậy thì vì sao không làm…

Hắn vỗ vỗ đầu Vân Mộng Sơ, ôn nhu nói: “Tiểu Sơ thật thông minh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.