[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 65 : NHÀ CÓ CON GÁI LỚN




May mà Vân Mộng Sơ không biết Sở Thiên Hựu có đến một đống yêu cầu dành cho nàng, nếu biết, nói không chừng nàng sẽ hộc máu!

Cái gì cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông…

Đây là cỡ nào tài nữ nha.

Kỳ thực Vân Mộng Sơ chỉ yêu cầu bản thân có thể biết chữ đọc sách là được. Còn cầm kỳ thư họa sao? Chỉ cần biết một chút, đủ để hồ lộng qua loa là được, chứ muốn trở thành cao thủ vẫn là thật khó khăn.

Nhoáng lên một cái, lại một năm qua đi, năm nay và năm vừa rồi có chút bất đồng. Vương phi đã dần giao những việc lớn nhỏ trong nhà cho Sở Thiên Ninh lo liệu. Sở Thiên Ninh năm nay đã mười bốn tuổi, sang một năm liền cập kê, có thể chuẩn bị lập gia đình.

Năm trước, Vương phi có nhận một tấm thiệp mời, là Hộ bộ thượng thư Lâm phu nhân mời Vương phi, vào ngày mồng bảy tháng giêng, mang con cháu trong nhà đến Lâm phủ ngắm mai.

Vương phi vừa nhận được tấm thiệp mời này liền nói với Vân Mộng Sơ rằng nàng cũng sẽ cùng đi, bảo nàng chuẩn bị một chút.

Vào ngày mừng năm mới, Vương phi ban thưởng cho nàng không ít trang sức, Vân Mộng Sơ cũng không cần lo mình không có gì mặc để đi Lâm phủ.

Nhưng sau khi nhận được tin sắp đến Lâm phủ không bao lâu, Từ Thư Uyển bỗng nhận được tin của Từ gia: Từ Thư Quân và Tống thị thế nhưng mời Từ Thư Uyển về thăm nhà vào ngày mồng hai tháng giêng.

Phải biết rằng Từ Thư Uyển đã nhiều năm chưa từng về nhà mẹ đẻ, bây giờ vợ chồng Từ Thư Quân cư nhiên chủ động yêu cầu nàng trở về, mục đích này…

Tuyệt đối là điển hình chồn chúc tết gà, không có hảo tâm.

Vân Mộng Sơ vốn định khuyên Từ Thư Uyển hai câu để tiểu di nhà mình đừng đi, nhưng Từ Thư Uyển lần này lại lắc đầu, “Tiểu Sơ, người nhà mẹ đẻ mời con gái đã xuất về thăm, tiểu di sao có thể không quay về. Nếu tiểu di không quay về, tin này nếu truyền ra ngoài, sau này người khác sẽ đối đãi dì cháu chúng ta thế nào? Bọn họ quyết sẽ không nói Vương gia hay Vương phi thế nào, chỉ nói hai chúng ta thị sủng mà kiêu, ỷ vào bản thân là người vương phủ, không đem ca ca và tẩu tử để vào mắt.”

Vân Mộng Sơ biết Từ Thư Uyển nói có lý, trong chốc lát cũng không nói được gì, phải làm thế nào mới tránh xa loại thân thích cực phẩm như Từ Thư Quân và Tống thị đây?

Vân Mộng Sơ khổ não suy tư thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp tương đối hiệu quả.

Ngày hôm sau, lúc lên học đường, thấy Vân Mộng Sơ ôm bộ mướp đắng đi học, Sở Thiên Hựu không khỏi lo lắng hỏi: “Tiểu Sơ, sao vậy?”

“Tam biểu ca.” Vân Mộng Sơ có chút buồn bã ỉu xìu nói, “Cậu và mợ của muội bảo muội và tiểu di về nhà ngày mồng hai tháng giêng.”

“Tiểu Sơ không muốn trở về sao?” Sở Thiên Hựu hỏi, kỳ thực trong lòng hắn cũng minh bạch chuyện gì xảy ra, bất quá vẫn muốn xem thử nàng nghĩ gì thôi.

“Đương nhiên không muốn.” Nàng thật khẳng định lắc đầu, cau cau cái mũi. “Mỗi lần gặp cậu mợ, đều không có chuyện gì tốt, bọn họ chỉ biết khi dễ muội.”

Sở Thiên Hựu đứng lên ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng mỗi ngày lớn lên, thấy nàng mỗi ngày lại càng thêm trí tuệ, dần dần biết phân biệt thiện ác tốt xấu, thấy nàng bắt đầu hiểu được lúc nào nên dùng một chút kỹ xảo, cái loại cảm giác này, thật giống như nhà có gái lớn a!

Tuy rằng nàng dần dần lớn lên, cũng dần mất đi vẻ đơn thuần nguyên thủy nhất, thuần túy nhất, nhưng ánh mắt nàng vẫn hồn nhiên như trước, vẫn luôn chọc người trìu mến như xưa.

Sở Thiên Hựu vỗ vỗ đầu nàng, ngữ khí nhu hòa một ít, có chút dụ dỗ hỏi: “Vậy Tiểu Sơ định làm sao bây giờ?”

“Tam biểu ca, muội cảm thấy, chỉ cần khiến cậu đi làm quan nơi khác liền không có vấn đề.” Nàng như có chút đăm chiêu nói.

Sở Thiên Hựu khẽ nhíu mày, “Tiểu Sơ sao lại nghĩ ra biện pháp này?” Cách này cũng có thể xem là một phương pháp hay. Kỳ thực, hai năm nay hắn cũng thờ ơ lạnh nhạt chuyện của Tống thị, mặc dù có lòng hỗ trợ, nhưng Vương phi đã bảo hắn đừng nhúng tay vào chuyện này, hắn là đứa con hiếu thuận, hơn nữa Tống thị lần nào chẳng qua chiếm chút tiện nghi nhỏ mà thôi, thế nên hắn cũng không nhúng tay. Nhưng hiện tại Tống thị cư nhiên gọi dì cháu Tiểu Sơ về nhà, hiển nhiên không phải chuyện nhỏ. Hắn cẩn thận hồi tưởng một chút chuyện đời trước…

Li Sinh!

Qua năm sau, Li Sinh sẽ mười sáu tuổi, nam tử mười sáu coi như thành niên, Li Sinh sắp bàn đến chuyện hôn nhân.

Hắn nhớ, kiếp trước, Li Sinh coi trọng một vị tiểu thư thứ xuất của Cao gia, chết sống đều muốn cưới người ta. Tống thị thấy thân phận cô gái mà con mình coi trọng cũng không tệ, liền theo ý hắn, thay hắn đến cầu Từ Thư Uyển, muốn Từ Thư Uyển nhờ người hỗ trợ mai mối.

Còn may là, Từ Thư Uyển tuy rằng mềm lòng, nhưng đối với những chuyện lớn thế này, nàng vẫn biết phân rõ phải trái. Nàng không giúp Tống thị cầu hôn, hắn còn nhớ lúc đó, Tống thị rất tức giận, còn làm ầm ĩ, chửi đổng hồi lâu.

Xem ra, kiếp này, sự tình lại đi đến bước này.

Bất quá, biện pháp của Vân Mộng Sơ cũng không tệ, đã biện pháp là chính nàng nghĩ ra, như vậy hắn sẽ hỗ trợ chấp hành một chút.

Đương nhiên, cũng phải nhìn xem nàng nghĩ thế nào.

“Ừm, vậy Tiểu Sơ định làm thế nào a?” Hắn rất nhẫn nại hỏi.

Nàng cười, chớp chớp mắt, “Tam biểu ca, đây là bí mật.”

Sở Thiên Hựu tức giận gõ đầu nàng một chút, “Còn giữ bí mật với ta?”

“Ừm.” Nàng gật đầu, “Tam biểu ca để muội giữ bí mật một chút đi, đến lúc đó, vạn nhất muội làm không được, cũng còn cho muội giữ chút mặt mũi a.”

Sở Thiên Hựu nghe nàng nói vậy, chỉ có thể buông tha truy vấn, nhưng trong lòng lại quyết định, phải bảo Đại hoàng tử chú ý việc điều động quan viên ở Lại bộ một chút, nhìn xem phương pháp của Vân Mộng Sơ rốt cuộc có thành công hay không.

Vào đêm trừ tịch đón giao thừa, lão Vương phi vẫn chỉ lộ mặt một cái liền xoay người rời đi, như thể hờ hững với mọi việc, hoàn toàn không thèm để ý.

Còn Sở Thân Vương giống như đã bị đả kích đến quen rồi, chỉ là cười khổ, không lại nói gì thêm, ngẫu nhiên quay sang nói chuyện một hai câu với Vương phi. Đêm đón giao thừa cứ thế trôi qua thật an bình.

Chỉ chớp mắt, ngày mồng một mở đầu bằng tiếng pháo Tết và kết thúc bằng các phong tiền lì xì mừng tuổi.

Trời vừa chập choạng tối, Vân Mộng Sơ cố ý quấn lấy Từ Thư Uyển, bàn bạc chuyện lại mặt sáng mai.

“Tiểu di.” Vân Mộng Sơ ngồi vào trong người Từ Thư Uyển, triệt để áp dụng chính sách dụ dỗ, “Chúng ta ngày mai khuyên cậu chuyển đi làm quan ở ngoài kinh được không?”

“Vì sao?”

“Mỗi lần gặp bọn họ, bọn họ đều khi dễ chúng ta.” Vân Mộng Sơ bất mãn nói, “Tiểu di, chúng ta khuyên bọn họ đi làm quan ở nơi khác được không?”

Từ Thư Uyển nghe vậy cũng động tâm, nói thật, nàng đã nhịn ca ca và Tống thị đủ lâu rồi, chính là ngại cho lễ giáo và một ít tình cảm trước khi nên mới không thể không chịu đựng, hiện tại Vân Mộng Sơ nghĩ ra một phương pháp tốt như vậy, nàng đương nhiên nguyện ý. Huống chi đây chỉ là dời đi nơi khác thôi, nếu thật sự có thể thuyết phục bọn họ, vậy nghĩa là bọn họ tự nguyện, sẽ không ai nói ra nói vào cái gì.

“Nhưng mà…” Từ Thư Uyển có chút do dự, “Không dễ thuyết phục cậu mợ con đâu.”

Ánh mắt Vân Mộng Sơ láu lien, đáp, “Tiểu di, con lần trước thấy Tứ sư huynh làm bộ như lơ đãng nói ra một câu, người khác liền lưu tâm, sau đó làm theo. Không bằng chúng ta thử biện pháp này đi! Chúng ta cứ nói… nói là tam biểu ca và Vương phi nói chuyện phiếm, chúng ta tình cờ nghe được. Sau đó, chúng ta lại cho bọn họ một ít tiền, bảo cậu đi chuẩn bị, chúng ta lại trợ giúp một chút, như vậy được không, tiểu di?”

Từ Thư Uyển có chút kinh ngạc nhìn nàng, bật cười nhéo nhéo mũi nàng, “Tiểu di nhớ con lúc nhỏ rất ngoan, không nghĩ tới càng lớn càng hư, còn không thiếu mấy trò tinh ranh…”

“Vậy tiểu di thấy biện pháp này tốt không?” Nàng mặt mày chờ mong hỏi.

“Tốt, đương nhiên tốt, chính là phải nói là chức vị gì đây? Ít ra phải tìm một cái chức gì dễ nghe một chút.”

“Con nghe nói có một chức quan là Tuyên Phủ Sử, là tùy tứ phẩm.” Vân Mộng Sơ chậm rãi nói, “Chức vị là loại cầm bạc mà nhìn người, có không ít béo bở.”

Tuyên Phủ Sử…

Từ Thư Uyển kỳ thực không biết chức quan đó tốt ở chỗ nào, bất quá Tiểu Sơ đã muốn làm như vậy, nàng sẽ làm theo, cũng nên để ca ca ăn chút khổ mới được.

Kỳ thực, Tuyên Phủ Sử a…

Loại công tác này nghe qua danh vọng thật vang, có đôi khi còn phụ trách bạc và lương thực, nhưng cũng là loại công tác chạy ngược chạy xuôi, nơi nào có phiền toái thì phải đi nơi đó, rất dễ không hay ho đắc tội người khác, công việc lặt vặt bù đầu bù cổ, một năm có đến mười tháng đều không ở nhà.

Từ Thư Quân nếu thật sự đảm nhận công tác này, hắc hắc…

Kia tuyệt đối là đáng lắm.

Nói giỡn a, nàng làm sao có thể thật sự tìm cho Từ Thư Quân và Tống thị một chức quan vừa béo bở lại vừa thoải mái! Không tìm thì thôi, nếu đã tìm, khẳng định là tìm thứ vất vả nhất.

Bất quá ngày mai sẽ khuyên thế nào, phải xem bọn họ ứng đáp thế nào đã.

Ngày mồng hai, Từ Thư Uyển và Vân Mộng Sơ đi xe ngựa vương phủ đến Từ gia.

Tính ra, từ sau khi xuyên không đến cổ đại, đây là lần đầu tiên nàng đến Từ gia – nơi mà lẽ ra là nhà của nàng.

Từ gia nằm trong một khu phố khá tốt, rất nhiều quan viên đều sống ở đây, hiển nhiên nhờ vào phụ thân của Từ Thư Uyển, cũng chính là vị Binh bộ Thị lang trước kia phù hộ. Tòa nhà Từ gia nhìn cũng tạm được, chính là mấy năm nay chi tiêu càng lúc càng lớn, phải giảm đi vài nô bộc.

Trước cửa Từ phủ, một tổng quản bị Tống thị ra lệnh đứng chờ, coi như là có đón bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến đại đường trong chính viện. Trong đại đường, Tống thị và Từ Thư Quân đang ngồi trên chủ vị, Từ Li Sinh ngồi bên cạnh Tống thị.

Đây là lần đầu tiên Vân Mộng Sơ nhìn thấy Từ Li Sinh.

Diện mạo của Từ Li Sinh tương đối tốt, vóc người cũng tạm, dù sao cha mẹ đều có bộ gen tốt lắm. Nhưng túi mắt hắn vừa thâm thũng, ánh mắt phù phiếm, thoạt nhìn có vẻ giống một người hàng năm đắm chìm trong tửu sắc.

Quả nhiên, thượng bất chính hạ bất lương, cha nào con nấy, dù được người như Tống thị dạy bảo, thứ đồ đồng nát cũng không thể thành đồ mới được.

Kỳ thực Vân Mộng Sơ không biết, Tống thị thời trẻ sau khi sinh Từ Li Sinh thì bị hỏng thân thể, không thể mang thai nữa, tính bà lại trời sinh hay ghen, không thích nữ nhân khác mang thai con của trượng phu mình, cho nên Từ Thư Quân đến nay chỉ có mỗi một con trai là Từ Li Sinh.

Tuy rằng Tống gia sau này bị ngã, nhưng là mọi khế đất, cửa hàng của Từ gia trên cơ bản đều bị Tống thị nắm trong tay. Từ Thư Quân lại không giỏi kinh doanh, khế đất, cửa hàng vào tay ông cũng chỉ thâm hụt tiền, cho nên Tống thị liền bóp giữ trong tay. Có thể nói, mạch máu kinh tế của Từ Thư Quân đều ở trong tay Tống thị. Tuy rằng ông hàng tháng có bổng lộc, nhưng chút tiền này làm sao chịu được kiểu tiêu xài hoang phí của ông. Rơi vào đường cùng, ông đành phải tiếp tục khuất phục trước dâm uy của Tống thị. Đây cũng là lý do vì sao ngay cả khi Tống gia gần như đã mất trắng, Từ Thư Quân vẫn không dám có ý định nạp thiếp.

Nếu nói vào trọng tâm, Tống thị, ở phương diện khống chế nam nhân, vẫn là rất lợi hại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.