[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 62 : TRỞ LẠI KINH THÀNH




Sở Thiên Hựu mặt mày xanh mét, trừng trừng nhìn tảng đá lớn trước mặt, hận thấu bản thân vô năng. Nếu hắn có thể cẩn thận một ít, Vân Mộng Sơ sẽ không bị bắt đi.

Mấy người bọn họ nghe xong lời người áo xám nói, quay sang trao đổi ánh mắt, loại điều kiện này hiển nhiên không thể đáp ứng, nhưng mà…

“Suy nghĩ xong chưa?” Người áo xám làm như không kiên nhẫn, nói, “Sự nhẫn nại của ta chỉ có hữu hạn, mười phút sau nếu các ngươi còn không đi ra ngoài, không có thả thủ hạ của ta, ta liền trực tiếp giết nàng.”

Sở Thiên Hựu cắn răng, liếc nhìn Hàn Việt một cái, thấy hắn gật đầu với mình, liền làm người thứ nhất xoay lưng rời đi.

Một lát sau, A Đại nói: “Thiếu chủ, bọn họ đều rời đi.”

Người áo xám nhàn nhạt nhìn nàng một cái, đưa tay cởi bỏ huyệt đạo trên người nàng, “Nếu không phải lúc trước đã đáp ứng giúp ngươi đi ra ngoài, ta hiện tại thật sự không nghĩ cứ như vậy thả ngươi đi.”

Vân Mộng Sơ gật gật đầu như đảo tỏi, người này coi như là một người biết giữ chữ tín.

Người áo xám nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cẩn thận nâng nàng lên phía trên tảng đá, sau đó A Đại đứng bên ngoài đón lấy nàng, Vân Mộng Sơ cuối cùng cũng bình an tiếp đất. Một lát sau, người áo xám cũng đi ra, thấp giọng hỏi chuyện A Đại.

Nói chuyện xong, hắn quay sang nói với nàng: “Đi theo ta.”

Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn đi theo hắn, cùng hắn ra bên ngoài. Lúc này, bốn người Sở Thiên Hựu đang đứng ngay cửa động, thấy nàng bình an vô sự đi ra, ai nấy trên mặt đều lộ ra biểu cảm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Đưa hoa cho ta, ngươi có thể đi.” Người áo xám lạnh lùng nói với nàng.

Vân Mộng Sơ nhìn hoa trong tay, nói, “Ta muốn giải dược.”

Hắn không đáp lời.

Vân Mộng Sơ xoay người rời đi, để hoa lại cho hắn.

Có đệ tử thần y ở đây, cộng them thuốc giải độc của Thất Nguyệt, nàng cũng không sợ độc dược của hắn. Hơn nữa, nàng cũng không tin, các sư huynh của nàng sẽ dễ dàng buông tha hắn như vậy.

Sở Thiên Hựu thấy nàng đi tới, sốt ruột đến trước vài bước, vương tay ôm lấy nàng, “Tiểu Sơ không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”

Vân Mộng Sơ lắc đầu, chui ra khỏi vòng tay của Sở Thiên Hựu, “Muội không sao, tam biểu ca xem, đây là cái gì?”

Sở Thiên Hựu thế này mới nhìn thấy đóa hoa trong tay nàng, “Đây… Đây chẳng lẽ là, Nhật Nguyệt Hoa?”

Nàng cười mỉm chi gật đầu, “Muội đã giúp tam biểu ca lấy trở lại rồi đây!”

Sở Thiên Hựu mím môi, biểu cảm thập phần phức tạp, một hồi lâu sau, hắn mới nói: “Tiểu Sơ, chỉ cần muội không có việc gì là tốt rồi.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, lạnh như băng nói với người áo xám: “Các hạ vẫn là ngoan ngoãn giao ra giải dược thì hơn, hai vị thủ hạ của ngươi đều bị chúng ta hạ độc, hai bên dùng giải dược đổi giải dược, nếu ngươi hoàn toàn không cần tánh mạng của thủ hạ, ta cũng không thể nói gì hơn.”

Người áo xám nhìn nhìn đóa hoa trong tay, có đóa hoa này, hắn còn phải sợ độc dược gì nữa…

Hắn dùng ánh mắt ra dấu với ba người bên cạnh, “Chúng ta đi, đến chỗ hẹn.”

Ngay từ đầu luôn đứng ở phía sau, Lương Huy thấy thế, lập tức tiến lên vây đánh, định cản lại bọn họ. Sở Thiên Hựu đem Vân Mộng Sơ giao cho Đại hoàng tử, trực tiếp xông lên tấn công người áo xám.

Vây đánh một hồi, Sở Thiên Hựu thế nhưng chiếm thượng phong, hung hăng đánh người áo xám một chưởng, khiến hắn trực tiếp hộc máu, bất quá, tiếc là những người này cố ý đi về phía sương mù, mà hắn và Lương Huy lại không dám đuổi sát, đành phải buông tha. Bất quá, Sở Thiên Hựu cuối cùng đánh được người áo xám một chưởng trọng thương, cũng đã trả thù thay Vân Mộng Sơ một chút.

Trong lúc đó, Hàn Việt quay sang chẩn mạch cho Vân Mộng Sơ, một hồi sau an ủi nói: “Tiểu Sơ đừng lo lắng, độc này tuy có chút phức tạp, nhưng không làm khó được sư huynh, muội yên tâm đi.”

Sở Thiên Hựu vừa đi trở lại bên cạnh Vân Mộng Sơ, nghe thế mới triệt để an tâm, nói với Đại hoàng tử: “Chúng ta về thôi, nơi đây không nên ở lâu, lúc trở về ngàn vạn cẩn thận, nói không chừng đám người kia có thể quay lại trả thù. Sau khi trở về, chúng ta lập tức phái them người đi tìm bọn họ.”

Đến khi xuống đến chân núi, trên cơ bản đã xem như triệt để bình an, Vân Mộng Sơ mới thả lỏng được, cảm giác cả người mỏi mệt không thôi, đầu cứ chốc chốc lại gục gà gục gặt. Sở Thiên Hựu thấy thế, vội dắt nàng nhanh chóng lên xe ngựa, bản thân cũng đi theo lên, kéo gối lót dưới đầu nàng, để nàng có thể nằm thoải mái một ít.

Thấy nàng ngủ rồi, trong mắt hắn bừng hiện lên từng đợt từng đợt đau lòng, trùng trùng che kín khuôn mặt hắn. Hắn thật sự là vô dụng, ngay cả nữ nhi cũng bảo hộ không tốt, may mà nàng không có việc gì, bằng không hắn thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, đặt nàng nằm trên đùi mình, trong lòng chợt động, đưa tay vuốt ve mái tóc dài tinh mịn của nàng, rồi kéo ngăn tủ trong xe ngựa, lấy ra một chiếc khăn tay, nghiêm cẩn lau tro bụi trên mặt nàng.

Mãi đến khi Vân Mộng Sơ tỉnh dậy, sắc trời đã sụp tối, bản than nàng đã nằm trong phòng. Tỉnh lại rồi, nàng mơ hồ nhìn thấy có một người đang ngồi cạnh giường không xa, liền ho nhẹ hai tiếng. Dâm Bụt lập tức đi tới, vui sướng nói với nàng: “Tiểu thư, tiểu thư rốt cuộc tỉnh, có chỗ nào thấy khó chịu không?”

“Ta tốt lắm, ngươi có thể thắp nến lên không?”

Dâm Bụt lập tức xoay người thắp nến lên, rồi quay sang cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “May mà tiểu thư không có việc gì, bằng không nô tì chết muôn lần cũng khó hết tội. Đúng rồi, thế tử bảo nô tì chờ tiểu thư tỉnh lại thì cho người đến báo cho thế tử một tiếng. Tiểu thư chờ nô tì ra ngoài nói với tiểu nha hoàn ngoài cửa một chút.” Nàng nói xong, chạy ra ngoài dặn dò hai câu, rồi lại chạy về bên người nàng hỏi han ân cần. Một lát sau, Sở Thiên Hựu trở lại, hắn vào nói với Dâm Bụt: “Ngươi đi trước đi.”

Dâm Bụt quay sang nhìn Vân Mộng Sơ một cái mới xoay người rời đi.

Dâm Bụt đóng cửa đi rồi, Vân Mộng Sơ cười hỏi: “Tam biểu ca, đóa hoa kia đâu? Biểu ca có giữ kỹ không?”

“Ta đã cất giữ nó tốt lắm, Tiểu Sơ yên tâm đi. Tiểu Sơ, cám ơn muội đã tìm giúp ta, ta nhất định sẽ không quên ân tình này của muội.” Sở Thiên Hựu vỗ vỗ đầu nàng, “Tiểu Sơ có đói bụng không? Ta gọi người đem cơm đến cho muội.”

Nàng gật đầu, hai tay chống giường, định ngồi dậy. Sở Thiên Hựu nhanh hơn nàng một bước, đem nàng nâng dậy, còn kéo một chiếc gối mềm làm tấm đệm sau lưng nàng. Vân Mộng Sơ cười nói: “Cám ơn tam biểu ca, tam biểu ca ngày thường luôn chiếu cố muội, lại để muội ở trong vương phủ ăn trắng mặc trơn, muội đương nhiên phải cố gắng hết sức mình.”

“Tiểu Sơ…” Sở Thiên Hựu có chút do dự nhìn nàng, hỏi dò: “Muội và người áo xám kia, đã phát sinh chuyện gì?”

Vân Mộng Sơ hồi tưởng một chút, vẻ mặt dần dần trở nên hoảng sợ, kéo lấy tay Sở Thiên Hựu, nói: “Tam biểu ca, hắn lấy đao chỉa vào muội… Bảo muội đi với hắn… Bảo muội giúp hắn đến một chỗ lấy này nọ… Muội không đi, hắn liền muốn giết muội, sau đó hắn đem muội đưa đến nơi đó, muội nhìn thấy Nhật Nguyệt Hoa mà tam biểu ca nói… Muội liền hái chúng trở lại… Nơi đó thật đáng sợ… Muội cảm thấy… Cảm thấy cả người như sắp bị xé rách, thật sự… Rất đáng sợ…” Nàng nói xong, rút tay về, hai tay che mặt, giấu bộ mặt òa khóa không nước mắt.

Sở Thiên Hựu có chút sốt ruột, sớm biết vậy sẽ không hỏi nàng, nàng vẫn là một đứa trẻ, có cái gì để hoài nghi, tuy rằng người nọ đồng ý thả nàng có chút kỳ quái, nhưng Vân Mộng Sơ làm sao có thể biết người kia nghĩ như thế nào.

Hắn đau lòng ôm nàng vào trong lòng, có chút ngốc an ủi nói: “Ngoan… Đừng khóc… Ta không hỏi.”

Vân Mộng Sơ ngầm dùng sức kháp đùi mình một chút, đau đến nhe răng nhếch miệng, cuối cùng làm ra được hai giọt nước mắt, thành công hồ lộng chuyện này qua.

Nàng cứ cảm thấy chuyện xảy ra giữa mình và người áo xám có chút cổ quái ly kỳ, nhưng vẫn là không cần ăn ngay nói thì hơn.

Ngày hôm sau, những người khác cũng đều đến thăm nàng, thấy nàng không có chuyện gì, ai nấy đều yên tâm.

Tuy rằng bọn họ đã xuất ra rất nhiều người đi tìm đám người nọ, nhưng không thu được kết quả gì, bất quá, may mà Vân Mộng Sơ bình an vô sự, nhiều nhất chính là bị một chút kinh hách, chuyện này cũng liền dần dần đạm nhạt.

Vài ngày sau, có một vị nam hài áo xám mặt mày xám trắng nằm nghỉ ở một nông gia nhỏ, vết thương trên người khiến hắn đau đớn không thôi, “Xuống tay thật đúng là ác!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, hắn cỡ nào khó được một lần thiện tâm, quyết định thả người đủ tay đủ chân, nhưng lại bị trúng loại đãi ngộ này…

Đang lúc hắn khó chịu, cửa phòng mở ra, thủ hạ của hắn đi đến, nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ vô năng, không điều tra được than phận những người kia.”

Người áo xám nghe vậy, có chút tức giận, nhưng cũng biết không thể cưỡng cầu, dù sao manh mối ít như vậy, hơn nữa với trình độ thông minh của đứa nhỏ kia, cái tên Liễu Như Nhan cũng rất có khả năng là lừa hắn.

“Có cần… Lưu lại người tiếp tục tìm kiếm?” Thủ hạ thử hỏi.

Hắn lắc đầu, không thể vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng chuyện lớn, “Người của chúng ta quá ít, chuyện lần này bỏ qua đi, nếu lần sau ta lại gặp mặt nàng…” Người áo xám cười lạnh.

Ở Hàng Châu xảy ra chuyện như vậy, tâm tình du ngoạn của đoàn người đều thiếu đi rất nhiều. Lăng Hiên mang Đại hoàng tử và Sở Thiên Hựu đi gặp một ít người, không bao lâu liền cáo từ.

Vân Mộng Sơ tuy đối chuyện này có chút áy náy, nhưng nàng cũng không thể nói cái gì, bất quá, may mà bọn họ lúc trước đã đi xem hết những thắng cảnh ở Hàng Châu, hiện tại lại đi chơi cũng chẳng qua là dạo phố thêm vài lần nữa thôi.

Trước lúc trở về, Hàn Việt đem giải dược vừa làm xong cho nàng ăn, lại tặng cho nàng một ít dược liệu, bảo nàng trở về điều dưỡng thân thể.

Hàn Mặc tìm một cơ hội gặp riêng nàng, nhờ nàng ân cần thăm hỏi Thất Nguyệt, còn gửi một phong thơ cho Thất Nguyệt.

Mang theo một chút luyến tiếc Hàng Châu cùng nỗi niềm hoài niệm kinh thành nồng đậm, Vân Mộng Sơ rời khỏi Hàng Châu. Sau hơn một tháng bôn ba ở bên ngoài, nàng rốt cuộc về tới vương phủ.

Đại hoàng tử và Lăng Hiên vừa trở về liền trực tiếp ai về nhà nấy, còn nàng và Sở Thiên Hựu thì về vương phủ.

Vương phi và Sở Thiên Ninh vây quanh Sở Thiên Hựu hỏi han rất ân cần. Từ Thư Uyển thì nắm tay nàng, tinh tế quan sát, nước mắt ngân ngấn nói: “Tiểu Sơ, con gầy.”

Vân Mộng Sơ hắc tuyến, “Tiểu di, con không có, con còn béo ra thêm a.”

“Không tin.” Từ Thư Uyển nhỏ giọng nói, ôm Vân Mộng Sơ vào trong long, hỏi, “Đi Hàng Châu, chơi có vui không?”

“Dạ vui.” Nàng là loại hình tuyệt đối chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, “Đến Hàng Châu được đi chơi rất nhiều nơi, Tây hồ rất đẹp, có cơ hội, con sẽ dẫn tiểu di đi chơi.”

Từ Thư Uyển nhịn không được mím môi cười cười, “Đúng là hài tử ngốc.” Nàng đã là sườn phi gả vào vương phủ, làm sao có thể có cơ hội đi chơi.

“Như thế nào cũng là ý tốt của Tiểu Sơ.” Vương phi lúc này ở bên cạnh nói, “Chúng ta đi vào trước đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.