Vân Mộng Sơ được Thiền Quyên ôm đến trước gương. Thời này, người ta còn dùng gương đồng, tuy rằng gương của Từ Thư Uyển đã là loại cực kì thượng thừa, nhưng vẫn không thể nhìn rõ bộ dạng của nàng.
Cho nên, nàng cũng luôn luôn không biết bản thân mình có đôi mắt đen pha lẫn sắc tím.
Chỉ có thể nhìn vào gương đồng, quan sát diện mạo cơ bản của mình một chút, biết là ngũ quan câu toàn, mặt mũi tạm chấp nhận, nói chung có thể an tâm.
Vân Mộng Sơ đoán quả nhiên không sai, Từ Thư Uyển thật đúng là mang nàng tới viện của Vương phi.
Sở vương phủ thật lớn, chỉ mỗi việc đi bộ từ chỗ ở của nàng đến viện của Vương phi đã mất gần mười lăm phút. Viện của Từ Thư Uyển tuy rằng cũng không tệ, cảnh sắc như tranh vẽ, nhưng thoạt nhìn không giống tinh xảo tao nhã như viện của Vương phi.
Tuy đã sắp hết tháng mười, nhưng cây cỏ trong viện của Vương phi vẫn xanh um tươi tốt. Bên trong còn có một con suối nhỏ chạy vòng quanh núi giả, men theo những khóm cây dựa vào tảng đá.
Về phần lầu các mà Vương phi ở, nàng cảm thấy đại khái chỉ có thể dùng những bài thơ viết về Cung A Phòng* để miêu tả.
* Cung A Phòng là một công trình cung điện nguy nga đồ sộ được xây dựng dưới thời Tần Thủy Hoàng. Tương truyền, A Phòng là tên của người con gái mà Tần Thủy Hoàng yêu khi còn là con tin. Cô gái này đã chết trước khi Tần Thủy Hoàng kịp thực hiện giấc mộng thống nhất lục quốc. Quá thương tiếc A Phòng, sau khi hoàn thành đại nghiệp của mình, Tần Thủy Hoàng đã xây dựng Cung A Phòng làm tam cung lục viện với hơn ba ngàn mĩ nữ. Ngày nay Cung A Phòng chỉ còn lại di chỉ với diện tích khoảng 60 000 mét vuông.
Từ Thư Uyển dẫn nàng đến trước viện của Vương phi, đặt Vân Mộng Sơ xuống mặt đất, để nàng tự mình đứng, rồi lẳng lặng chờ tiểu nha hoàn đáp lời.
Một lát sau, Ninh Thúy đi ra dẫn bọn họ vào.
Vương phi lúc này đang ngồi trên ghế chủ vị ở thiên sảnh*, Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Ninh cũng ở cạnh nàng.
* Nghĩa là phòng khách
Từ Thư Uyển thấy thế, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức nói: “Vương phi, thiếp thân đến có chút không đúng lúc, đã quấy rầy Vương phi.”
Vương phi nhàn nhạt cười cười, “Đều là người một nhà, không cần khách khí nhiều như vậy. Ngồi xuống đi, cho Tiểu Sơ cũng ngồi, nàng tuổi còn nhỏ như vậy, khẳng định đứng không được bao lâu.”
Từ Thư Uyển nghe lời ngồi xuống, đồng thời ôm Vân Mộng Sơ đặt lên một cái ghế khác.
Vân Mộng Sơ lúc này sắm vai một đứa nhỏ tò mò, mắt nhìn ngó chung quanh thiên sảnh vừa rộng lớn vừa đẹp đẽ quý giá của Vương phi. Mắt nàng đảo qua vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thiên Ninh, Sở Thiên Ninh là một Vương gia thiên kim thập phần cao ngạo, đối với nàng hiển nhiên là mang thái độ khinh thường, giờ phút này ngay cả liếc nhìn nàng cũng không thèm.
Mà Sở Thiên Hựu…
Tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng khi ánh mắt nàng lướt qua, hắn cũng nhìn nàng một cái.
Ánh mắt đó, phảng phất không giống bề ngoài lạnh như băng của hắn.
Vì thế nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Sở Thiên Hựu, trong mắt Sở Thiên Hựu thoáng hiện một chút hoảng hốt.
Từ Thư Uyển nói với Vương phi ý định của mình, Vương phi khẽ nhíu mày, “Tiểu Sơ tuổi còn quá nhỏ, vội vàng cho nàng tham gia yến hội chỉ sợ không thích hợp, vạn nhất lại giống lần trước, ăn phải cái gì không đúng…”
Từ Thư Uyển vội nói: “Thỉnh Vương phi yên tâm, gia tỷ trước đây cũng chỉ dị ứng với tôm, không kiêng kỵ với những đồ ăn khác, Tiểu Sơ tuy nhỏ, nhưng đã nghe hiểu chuyện, sẽ không gây náo loạn bừa bãi. Thỉnh Vương phi hãy suy nghĩ lại.”
Vương phi nghe xong, sắc mặt nhàn nhạt, chưa nói đáp ứng, cũng không nói không đáp ứng.
Sở Thiên Hựu lúc này khó được lại đem ánh mắt đặt lên người Vân Mộng Sơ, thấy nàng còn nhỏ nhưng đã một mình ngồi trên ghế, không kích động cũng không hoảng loạn, ngược lại giống như cực kì nghe lời, ngoan ngoãn im lặng ngồi, khi thì nghiêng đầu nhìn Từ Thư Uyển một chút, khi thì nghịch ngón tay mình một chút. Bộ dáng nhỏ bé đó, quả thật rất đáng yêu.
Da Vân Mộng Sơ so với những nữ tử khác hơi trắng một chút, bộ dáng nàng lại cực kì xuất sắc, hơn nữa nàng lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế, khiến người ta nhịn không được cảm thấy yêu thích.
Sở Thiên Hựu không khỏi nhìn nhiều vài lần, lại không nghĩ việc này khiến Sở Thiên Ninh nhíu mày.
Thiên Hựu thế nào cứ nhìn nha đầu không rõ lai lịch kia?
Phải biết rằng Thiên Hựu từ nhỏ tính tình đã lãnh đạm, ngay cả với cha mẹ và trưởng tỷ của mình cũng chỉ hơi tốt một chút, đối với thứ xuất huynh trưởng lúc nào cũng lạnh lẽo, sao lại đối đãi đặc biệt chỉ riêng với nha đầu không rõ lai lịch này…
Sở Thiên Ninh còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nhiên Sở Thiên Hựu đột ngột mở miệng nói: “Mẫu thân, lễ mừng thọ lần này của phụ thân chỉ là gia yến, Tiểu Sơ biểu muội tham gia cũng không sao.”
Vương phi nghe xong, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nàng nhanh chóng giấu đi, nhìn nhìn Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không khóc không náo, nghĩ nghĩ, cuối cùng không thể làm mất mặt con mình, đành mở miệng đáp ứng.
Dù sao chỉ là một biểu tiểu thư, nhìn cũng rất nhu thuận, hơn nữa Từ Thư Uyển là người luôn hiểu lý, thủ bổn phận, bản thân mình vì vậy cũng cảm thấy biểu tiểu thư này khá vừa mắt, coi như là trấn an lòng nàng ta một chút đi.
Từ Thư Uyển được Vương phi đáp ứng, lập tức tạ ơn, đồng thời cũng quay sang tạ ơn thế tử.
Nói chuyện một hồi, giờ cơm chiều đã đến, Vương phi đương nhiên có ý muốn giữ Từ Thư Uyển ở lại ăn cơm: “Vương gia đêm nay phải ở Binh bộ thương nghị sự tình, trễ lắm mới có thể trở về. Khó có dịp mọi người đều đến, hãy ở ăn cơm với ta đi, bằng không ta một người, cũng rất nhàm chán.”
Từ Thư Uyển chối từ không được, cuối dùng gật đầu đáp ứng.
Tuy rằng nam nữ không thể cùng bàn ăn cơm, bất quá vì Sở Thiên Hựu chỉ mới năm tuổi, còn chưa tới bảy tuổi bất đồng tịch, nên không có gì kiêng dè, cùng bọn họ ngồi ăn một bàn.
Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Ninh ngồi ở hai bên Vương phi, về phần Từ Thư Uyển thì ngồi cạnh Sở Thiên Hựu.
Lúc ăn cơm, hai chị em Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu đều là người khi ăn không nói chuyện, chỉ có Vương phi và Từ Thư Uyển ngẫu nhiên nói mấy câu, nhưng cũng không phải thực thân thiện.
Sau khi ăn xong, Từ Thư Uyển dẫn Vân Mộng Sơ rời đi.
Bọn họ đi rồi, Vương phi lập tức hỏi Sở Thiên Hựu, “Thiên Hựu, vì sao con muốn cho Tiểu Sơ tham gia thọ yến?”
Sở Thiên Hựu nhàn nhạt nói: “Con chính là cảm thấy, sư phụ có khả năng cảm thấy hứng thú với Tiểu Sơ.”
Vương phi nghe xong, có chút đăm chiêu, “Ý con nói là chuyện Thất Nguyệt đại sư từng nói duyên phận của sư phụ con còn có một nữ đệ tử?”
Sở Thiên Hựu gật gật đầu.
Vương phi nghe xong không có trả lời, cũng không biết trong lòng nghĩ thế nào.
Ngược lại là Sở Thiên Ninh hừ lạnh một tiếng, “Chỉ bằng cái nha đầu không rõ lai lịch kia, sao có thể khiến Lăng Hiên tiên sinh thu làm đệ tử? Tam đệ, đệ quá coi trọng nàng.”
Vương phi khẽ lắc đầu, “Thiên Ninh, ta đã dạy con bao nhiêu lần, làm người xử thế phải khiêm tốn cẩn thận, đừng coi thường bất luận kẻ nào. Tiểu Sơ tuy có chút lai lịch không rõ, nhưng mẫu thân nàng năm đó dù sao cũng là tài nữ danh chấn kinh sư, nàng kế tục tài hoa của mẫu thân cũng không phải không có khả năng. Nếu nàng thật sự được Lăng Hiên tiên sinh thu làm nữ đệ tử, đối với vương phủ mà nói cũng là một chuyện tốt.”
Sở Thiên Ninh trong lòng vẫn là còn chút bất mãn, “Mẫu thân, mẫu thân chính là tâm tính tốt quá. Cái kia nha… Tiểu Sơ mới hai tuổi, ngay cả nói còn chưa có học xong, làm sao có thể được Lăng Hiên tiên sinh thu làm đệ tử.”
“Tỷ tỷ, lúc đệ được Lăng Hiên tiên sinh thu làm đệ tử, mới hơn một tuổi.” Sở Thiên Hựu thình lình nói.
Sở Thiên Ninh tức giận nhìn Sở Thiên Hựu, “Đệ thật đúng là để mắt nha đầu kia.”
Sở Thiên Hựu trầm mặc một lát, “Đại tỷ, đệ chỉ là luận sự.”
“Được rồi.” Vương phi lúc này mở miệng ngăn hai đứa nhỏ tranh cãi, “Ta đã dạy các con bao nhiêu lần, giữa huynh muội là phải hòa thuận. Thiên Ninh, tính tình của con hẳn là phải sửa lại, làm việc khiêm tốn một chút, đừng lúc nào cũng không coi ai ra gì như vậy. Con mà cứ cái dạng này, tương lai ta làm sao tìm được nhà chồng cho con nha…”
Sở Thiên Ninh khẽ ngẩng đầu, “Mẫu thân, bằng dòng dõi nhà chúng ta, còn lo tìm không thấy phu quân sao?”
Vương phi nhất thời chống trán, cảm thấy có chút nói không được nữa.
Nữ nhi của nàng nha, ai…
Thời gian nhoáng lên một cái mà qua, rất nhanh sắp đến ngày sinh của Vương gia.
Lần viếng thăm mấy hôm trước của Chương di nương không tạo chút tác dụng nào. Vương phi tuy rằng biết Chương di nương đến tìm Từ Thư Uyển, nhưng lại không nói câu nào, đối đãi Từ Thư Uyển vẫn như ngày trước, mà Chương di nương cũng giống như trước, bị vắng vẻ ở một góc trong vương phủ.
Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Ninh ở trong vương phủ không được mấy ngày, lại được đón vào trong cung.
Ban đầu Vân Mộng Sơ còn nghi hoặc, vì sao hai người kia có thể thường xuyên được triệu vào cung như vậy. Sau này nàng mới từ những lần nói chuyện phiếm với Từ Thư Uyển biết được, Vương phi chính là thân sinh muội muội của đương kim hoàng thượng, cũng là thân sinh nữ nhi của đương kim thái hậu, thân phận hiển hách vô cùng. Khó trách Vương gia chỉ có một sườn phi, nhiều nhất cũng chỉ một thị thiếp, nguyên lai là do thế lực nhà mẹ đẻ Vương phi quá mạnh mẽ. Khó trách hai tỷ đệ Sở Thiên Hựu thường thường được đón vào trong cung, nguyên lai là cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của thái hậu nha.
Xem ra, đầu thai thật sự là một môn kỹ thuật sống, đáng tiếc nàng chỉ xuyên không thành một biểu tiểu thư không có danh phận đáng nói, liền ngay cả muốn tham dự thọ yến cũng phải xin chỉ thị của Vương phi.
Bất quá cũng may, Vương phi tuy rằng quý vì công chúa, nhưng cái giá không lớn, nếu đổi lại là một vị Vương phi khắc nghiệt khác, cuộc sống của nàng và Từ Thư Uyển chắc sẽ gian nan nhiều lắm.
Đổi một hướng suy nghĩ khác, tình cảnh hiện tại của nàng và Từ Thư Uyển coi như không tệ, trừ bỏ hơi thanh lãnh một chút, cũng không chịu khổ gì.
Vì thế, từng ngày từng ngày cứ thế êm đềm trôi qua, sinh nhật của Vương gia rốt cuộc đã đến.
Trong sinh nhật của Vương gia, Từ Thư Uyển dâng lên một bộ quần áo chính tay nàng thêu, bất quá không phải đưa cho Vương gia, mà là đưa cho Vương phi. Vương phi nhìn thấy lễ vật, mím môi mỉm cười, hiển nhiên cảm thấy vừa lòng với sự thức thời của Từ Thư Uyển.
Về phần Chương di nương, nghe nói nàng ta cũng đưa cái gì đó cho Vương phi, bất quá không biết là cái gì.