[Dịch]Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 49 : LỖI




Tống thị hận không thể tự mình cho Từ Thư Quân mấy bạt tai. Trong nhà tranh cãi ầm ĩ bất hòa còn chưa đủ hay sao, giờ là đang ở trước mặt đám nha hoàn thị vệ của vương phủ, tuyệt đối không thể nói những câu nói kiểu này, tế bái muội muội của mình mà cũng không có thời gian?

Lỡ mà truyền ra ngoài, không chừng người ngoài sẽ nói Từ phủ bọn họ bạc tình quả nghĩa. Li Sinh tuổi cũng không nhỏ, mắt thấy sắp đến lúc tính chuyện hôn nhân, nếu lúc này truyền ra lời đồn gì bất lợi, Li Sinh làm thế nào tìm được một nàng dâu hiền.

“Im miệng.” Bà thấp giọng quát Từ Thư Quân: “Thành thành thật thật đi theo ta, ngươi không cần xen mồm.” Sớm biết như vậy, bà sẽ không mang theo khối bùn nhão không thể trét tường này theo, chỉ tiếc hôm nay bà cần phải chận đường Từ Thư Uyển, vẫn phải mượn dùng sức mạnh của tên ca ca này một chút.

Từ Thư Quân thấy bộ dáng Tống thị giống như la sát, nhịn không được co rúm lại. Sức ảnh hưởng từ xưa đến nay của Tống thị quả thật rất mạnh mẽ, hắn rốt cuộc vẫn lựa chọn thành thành thật thật nghe lời.

Từ Thư Uyển thấy hai người thật sự đi tế bái Từ Thư Nguyệt, trong lòng cảm khái rất nhiều, cúi người ôm lấy Vân Mộng Sơ, nhất thời im lặng không nói gì.

Một lát sau, Từ Thư Quân vợ chồng quay trở lại. Bọn họ hôm nay đến vốn chỉ muốn ép buộc Từ Thư Uyển, nên không chuẩn bị cái gì, kể cả tiền giấy để tế bái người chết cũng không có, chỉ nhìn qua loa trước phần mộ một lát liền rời đi.

Khi bọn hắn trở lại trước mặt Từ Thư Uyển, Từ Thư Uyển đã buông Vân Mộng Sơ xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ.

Tống thị nói: “Tam muội, chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.”

Từ Thư Uyển khẽ nắm chặt tay, nhớ tới lời dặn mấy ngày trước của Vương phi, miễn cưỡng nói: “Tẩu tử có gì cần nói, cứ việc nói thẳng, ta phải về vương phủ gấp, thỉnh tẩu tử thứ lỗi.”

Tống thị thấy thế, trong lòng trầm xuống, đưa tay đẩy đẩy Từ Thư Quân, Từ Thư Quân lập tức tằng hắng mấy tiếng, nói, “Tam muội, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi, ca ca có chuyện muốn nói với muội.”

Từ Thư Uyển kinh ngạc nhìn người ca ca cùng lớn lên với mình, trong lòng càng thêm thê lương, vì sao bọn họ cho tới bây giờ luôn ép buộc nàng làm những chuyện mà nàng không muốn, không bao giờ quan tâm đến cảm thụ của nàng, cũng không ngó ngàng đến tình cảnh của nàng…

“Đại ca…” Từ Thư Uyển thấp giọng nói: “Thật có lỗi, muội hôm nay có việc, ngày khác lại bàn đi.”

“Tam muội.” Từ Thư Quân thoáng cao giọng, “Hiện thời đại ca có việc cầu muội, muội cũng không quan tâm sao?”

Từ Thư Uyển khẽ nắm chặt bàn tay, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân phải nhẫn tâm một chút, không thể dẫn phiền toái đến cho bản thân và Vân Mộng Sơ, nhưng di ngôn trước lúc qua đời của phụ thân lại cứ quanh quẩn bên tai, khiến nàng khó có thể quyết đoán.

Vân Mộng Sơ khẽ thở dài trong lòng một hơi, biết Từ Thư Uyển lại bắt đầu do dự, nàng yên lặng nhìn phía trước, muốn nhìn xem lựa chọn cuối cùng của Từ Thư Uyển.

Lúc này đã giữa trưa, ánh mặt trời chói chang ngày hè bỗng trở nên có chút u ám, sắc trời dần dần âm trầm xuống, gió bắc bối lên, Vân Mộng Sơ cảm thấy có chút lạnh.

Hình như, sắp đổ mưa.

Nàng nhích lại bên cạnh Từ Thư Uyển, kéo kéo tay nàng, nói: “Tiểu di, con lạnh.”

Từ Thư Uyển vỗ vỗ đầu nàng, cúi người nói với nàng: “Tiểu Sơ, bảo Thiền Lục ôm con đi, tiểu di và cậu, mợ con đi bàn một chút chuyện.”

Vân Mộng Sơ nghe xong, trong lòng trầm xuống. Lòng của Từ Thư Uyển, vẫn chưa đủ nhẫn tâm.

Nàng ôm Từ Thư Uyển, làm nũng nói: “Con muốn tiểu di ôm, tiểu di cũng mang con theo cùng đi.”

Tống thị nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Vân Mộng Sơ, không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác kiêng kị, loại cảm giác này, chỉ có những lúc bà đối diện Từ Thư Nguyệt mới có.

Có Vân Mộng Sơ ở bên cạnh, Từ Thư Uyển rõ ràng so cường ngạnh hơn trước kia rất nhiều. Lần đầu tiên bà thất bại rời khỏi vương phủ, chính là vì Vân Mộng Sơ đổ trà làm phỏng nàng, lần này chỉ đơn giản nói mấy câu liền khiến bà phải đi tế bái Từ Thư Nguyệt…

Nghĩ đến đây, bà lập tức nói: “Người lớn nói chuyện, ôm một đứa nhỏ theo thì có thể thống gì! Tam muội, giao Vân Mộng Sơ cho nha hoàn đi.”

Từ Thư Uyển cúi đầu hỏi: “Tiểu Sơ, để Thiền Lục ôm con được không?”

Vân Mộng Sơ quyết đoán lắc đầu, Từ Thư Uyển tỏ vẻ bản thân cũng không có biện pháp, đi ra một chỗ hơi xa rồi nói: “Đại ca, có chuyện gì, ca nói đi.”

Từ Thư Quân liếc mắt nhìn Tống thị một cái, thu được dấu hiệu, lập tức nói: “Tam muội, nói vậy muội cũng đã gần đây nhà tẩu tử của muội đã phạm phải chuyện gì. Đại ca cần muội ra mặt, đến gặp Hình bộ thị lang Tần gia, bảo bọn họ giơ cao đánh khẽ, bỏ qua án tử cho người nhà của tẩu tử muội.”

Từ Thư Uyển nghe xong, có chút không thể tin nhìn Từ Thư Quân, lắc đầu, “Đại ca, chuyện của nhà tẩu tử, đâu phải chỉ đến cầu Hình bộ thị lang là có thể xong. Đó là trọng tội giết người nha, hơn nữa người bị giết còn là con trai của phủ doãn phủ Thuận Thiên! Không chỉ như thế, ca ca của nhà mẹ đẻ tẩu tử còn bị người ta điều tra ra việc lén thu nhận hối lộ, chiếm đoạt ruộng đất. Loại trọng tội như thế, làm sao ta có thể quản được? Đại ca, xin đừng quá ép buộc làm khó người khác.”

Vân Mộng Sơ nhất thời chấn kinh, không nghĩ tới nhà mẹ đẻ của Tống thị thế nhưng có người phạm vào trọng tội giết người?

Còn giết một người dị thường có thân phận, con trai của phủ doãn phủ Thuận Thiên?

Lại còn thu nhận hối lộ, chiếm đoạt ruộng đất.

Nháo ra loại chuyện này, Tống gia dù có muốn không ngã đẹp mặt cũng không được, sự việc này quả là không phải chuyện mà bọn họ có thể quản được, khó trách Từ Thư Uyển luôn mềm lòng như vậy mà lần này cũng cự tuyệt hỗ trợ.

“Từ Thư Uyển!” Tống thị cả giận nói: “Uổng cho ta từ lúc gả về nhà họ Từ đã cho ngươi ăn ngươi mặc, còn cho ngươi làm sườn phi của vương phủ, hiện thời trong nhà ta gặp nạn, ngươi chẳng lẽ không biết xấu hổ khoanh tay đứng nhìn sao? Ngươi không sợ ta tung ra chuyện trước kia của ngươi, cho ngươi không thể nổi một sườn phi sao?”

Tượng đất đều có ba phần thổ tính, huống chi là Từ Thư Uyển. Nàng nghe lời Tống thị nói, giận quá hóa cười, “Tẩu tử, là ta muốn gả đến vương phủ sao? Là tẩu bức ta! Chuyện của ta trước kia, tẩu cứ việc nói. Để ta nói rõ với tẩu, Vương gia đã sớm biết rõ ràng rành mạch chuyện của ta, không cần phải tẩu lắm miệng tuyên dương. Tẩu tử, ta luôn luôn nể tình ca ca và phụ thân mà nhường nhịn tẩu, chuyện gì có thể giúp, ta đều tận lực hỗ trợ, nhưng chuyện này thật sự không phải là chuyện mà ta có thể nhúng tay,Vương phi cơ hồ đã nói rõ với ta, bảo ta không được nhúng tay vào chuyện này. Ta sẽ không quản chuyện này. Ta đã nói hết lời rồi, tẩu muốn làm gì thì làm.”

Tống thị bỗng nhiên thu hồi vẻ giận dữ, lãnh cười rộ lên, chỉ vào Vân Mộng Sơ, nói: “Ngươi không hỗ trợ, không sợ ta đem chuyện xấu của tỷ tỷ ngươi năm đó cũng tuyên dương ra sao, không sợ ta nói cho người khác, tiểu dã loại này là do tỷ tỷ ngươi cùng người khác tư thông sinh ra sao? Để ta xem nàng sau khi lớn lên sẽ sống như thế nào, làm thế nào để lập gia đình!”

Sắc mặt Từ Thư Uyển trắng bệch, cánh môi run run, “Tẩu, tẩu, thật độc ác…”

Nhưng vào lúc này, Vân Mộng Sơ dị thường hồn nhiên hỏi: “Tiểu di, tư thông là cái gì? Mợ và người khác tư thông sao? Dã loại là có ý gì? Tỷ tỷ của mợ cùng người khác sinh ra dã loại sao?”

Từ Thư Uyển nhất thời chưng hửng nhìn Vân Mộng Sơ, không nghĩ tới lời của Tống thị thế nhưng bị nàng lý giải thành cái dạng này, bất quá nghe nàng nói như vậy, Từ Thư Uyển vẫn là nhịn không được phì cười.

Sắc mặt Tống thị nhất thời thoắt xanh thoắt trắng, ngực không ngừng thở hào hển, vô cùng giận dữ, “Tiện nha đầu khá lắm, dám nói ta như vậy?” Bà nói xong, lập tức tiến lên định hung hăng tát Vân Mộng Sơ một cái. Từ Thư Uyển tuy rằng tránh đi mất mau, nhưng vẫn không nhanh bằng động tác của Tống thị, đầu Vân Mộng Sơ thực sự đã bị trúng một chút.

Chờ chính là cú đánh này!

Vân Mộng Sơ lập tức lớn tiếng kêu to, “Mợ, mợ vì sao đánh tiểu di, Thiền Lục, cứu ta…”

Thị vệ và nha hoàn cách đó không xa nghe thấy thế liền chạy tới, nhiệm vụ của bọn họ là bảo hộ sườn phi và Vân Mộng Sơ, cho dù là ca ca và chị dâu của Từ Thư Uyển cũng không thể thương hại bọn họ.

Bất quá, thị vệ và bọn nha hoàn còn chưa có chạy tới, bên tai Vân Mộng Sơ liền truyền đến một tiếng hừ lạnh, “Tống thị, ngươi vẫn giống như trước đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.