Sau ngày mười lăm tháng giêng, đúng như Đại hoàng tử nói, Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu lại bị gọi vào cung, lần này ngay cả Vương phi cũng hồi cung ở lại vài ngày.
Cũng không biết có phải là trùng hợp hay là do Tống thị mỗi ngày đều chờ tin tức, lễ năm mới vừa xong, Vương phi vừa vào cung, bà lại đến tìm Từ Thư Uyển.
Ngày mười bảy tháng giêng, Từ Thư Uyển đang cùng Vân Mộng Sơ ngắm cảnh tuyết, Lí ma ma – quản gia nội viện vương phủ – đến bẩm báo Từ Thư Uyển, nói là có tẩu tử nhà mẹ đẻ đến.
Từ Thư Uyển nhất thời khẽ nhíu mày, nhớ tới sự tình lần trước, đến tận cuối cùng, Tống thị vẫn vô lý trước sau như một. Nếu nàng chỉ có một mình, vì ca ca mình, nàng có thể nhịn một chút, nhưng nay nàng còn có Tiểu Sơ để đùm bọc. Lần đó, Tiểu Sơ còn bị Tống thị lòng tham không đáy đá một cái, lần này Tống thị lại đến, không biết lại nháo ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng bỗng có ý tưởng muốn từ chối, nhưng đó ca ca nhà mình, là đứa con trai duy nhất của phụ thân…
Phụ thân nàng trước khi đi còn lo lắng nắm tay nàng và tỷ tỷ, dặn hai chị em phải ngoan ngoãn nghe lời ca ca, ra sức giúp đỡ Từ gia. Bởi vì lời dặn của phụ thân, cũng bởi vì ca ca nàng là đứa con trai duy nhất Từ gia, nàng mới hết lần này đến lần nọ dễ dàng tha thứ cho ca ca và chị dâu, nhưng ẩn nhẫn chỉ có thể đổi lấy lòng tham càng thêm không đáy của bọn họ.
Sự rộng lượng của nàng có thật sự đáng giá sao…
Lúc này nghe được lời Lí ma ma nói, trong lòng nàng lại một lần nữa hoài nghi, nhưng một lát sau, vẫn thở dài một hơi, gật đầu với Lí ma ma, “Gặp đi, trước mời nàng đến thiên sảnh, ta lát nữa sẽ đi qua.” Đối với ngoại nhân, Từ Thư Uyển còn có thể mưu tính vài phần, nhưng đối với người có quan hệ huyết thống với mình, nàng thủy chung hạ không được quyết tâm, thế nên mới dưỡng thành lòng tham không đáy của bọn họ, khiến cho bọn họ đều dám cưỡi lên đầu một sườn phi.
Lí ma ma đáp vâng, rồi xoay người lui xuống.
Vương phi trước lúc tiến cung đã đem mọi chuyện trong nhà tạm thời giao cho Từ Thư Uyển xử lý, cho nên lần này gặp mặt là ở trong viện của Từ Thư Uyển. Từ Thư Uyển thoáng sửa sang lại một chút, định để Vân Mộng Sơ ở lại, một mình đi gặp Tống thị.
Vân Mộng Sơ thấy Từ Thư Uyển sau khi bị Tống thị vô lý khi dễ như vậy vẫn quyết định đi gặp, trong lòng thập phần bất đắc dĩ. Bất quá, nàng vẫn lo lắng để Từ Thư Uyển một mình đi gặp Tống thị. Y theo tính tình nhu nhược của Từ Thư Uyển, không chừng lại xảy ra chuyện gì a! Từ Thư Uyển xem như là thân nhân duy nhất ở cổ đại của nàng, nàng tuy rằng không có năng lực gì, nhưng nàng sẽ không trơ mắt nhìn thân nhân của mình bị khi dễ. Nàng không là loại người ôm tư tưởng bản thân là người xuyên không đến, chỉ khách qua đường ở cổ đại. Nàng chấp nhận sự thật bản thân đã đến đây, phải hảo hảo sống sót, bảo vệ tốt thân nhân của mình, như thế mới có được một cuộc sống yên tĩnh tốt đẹp.
Hắn* từng dạy nàng, một người vô luận như thế nào, tối thiểu phải có chút tinh thần trách nhiệm, nếu ngay cả tinh thần trách nhiệm cũng không có, như vậy thật là không bằng cả heo chó.
* “Hắn” ở đây là chỉ tình yêu lớn của Tiểu Sơ ở kiếp trước.
Nàng xem như là trách nhiệm Từ Thư Uyển, Từ Thư Uyển cũng là trách nhiệm của nàng…
Cho nên khi Từ Thư Uyển định để nàng ở lại, nàng một lần nữa bám lấy Từ Thư Uyển, nhất quyết không chịu đi xuống, rất tư thế ‘nếu dì mà bỏ con xuống, con sẽ khóc cho dì xem’.
Từ Thư Uyển nhớ tới lần trước nàng đổ nước trà làm phỏng Tống thị, tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy có chút thống khoái, nhưng rốt cuộc vẫn là lo lắng không muốn dẫn nàng theo, ra vẻ cường ngạnh vài phần nói với nàng: “Tiểu Sơ, tiểu di phải đi gặp khách, lát nữa sẽ trở về chơi với con, con phải nghe lời nha.”
Vân Mộng Sơ môi cong cong, cặp mắt đen lẫn sắc tím nghiêm cẩn nhìn Từ Thư Uyển một lát, cư nhiên toát ra một câu: “Đừng bỏ… Con…”
Từ Thư Uyển nhất thời dở khóc dở cười, nàng có bỏ ai cũng không có khả năng bỏ Vân Mộng Sơ nha, chẳng lẽ Tiểu Sơ cho rằng mình đi chính là không cần nàng?
Đúng là một đứa nhỏ ngốc.
Từ Thư Uyển thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn ôm lấy Vân Mộng Sơ, mang nàng cùng đi gặp Tống thị, tiểu hài tử rất mẫn cảm, nếu mình thật sự ném nàng ở lại, không biết nàng sẽ khóc thành bộ dáng gì nữa a.
Cho nên Từ Thư Uyển mềm lòng dẫn Vân Mộng Sơ cùng đi gặp Tống thị.
Cho nên khi Từ Thư Uyển ôm Vân Mộng Sơ đi vào thiên sảnh, mặt Tống thị liền trầm xuống. Bà chưa từng quên việc Vân Mộng Sơ khiến tay nàng bị thương, không nghĩ tới ả Từ Thư Uyển này cư nhiên còn dám mang tiện nha đầu Vân Mộng Sơ này đến, lần này không cho Vân Mộng Sơ một chút giáo huấn, bà sẽ không mang họ Tống.
Sau khi Từ Thư Uyển tiến vào, bà lập tức nói: “Ca ca ngươi viết một phong thư, nhờ ta gửi cho ngươi.”
Từ Thư Uyển có chút kinh hãi, ca ca nàng là dạng người thế nào, nàng đã quá rõ ràng, nếu không phải tất yếu, ca ca nàng tuyệt đối không dùng đến văn phòng tứ bảo, lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng còn viết thư cho nàng.
Nghe được là thư của ca ca nhà mình, Từ Thư Uyển cũng không để ý quá nhiều, sau khi cho lui nha hoàn, liền nhận lấy thư từ tay Tống thị, cẩn thận đọc.
Tống thị thừa dịp lúc này lạnh lùng nhìn Vân Mộng Sơ, đứa nhỏ này đang rúc vào lòng Từ Thư Uyển, vẻ mặt phảng phất có chút sợ hãi. Thần sắc trong mắt bà càng lúc càng lạnh như băng, tay bà đến nay chưa tốt, đại phu chẩn trị cho bà nói rất có khả năng để lại sẹo.
Tay của nữ nhân rất trọng yếu nha!
Một khi có sẹo, chính là chung thân thiếu hụt…
Chỉ cần đợi đến khi Từ Thư Uyển buông Vân Mộng Sơ xuống…
Tống thị lén lút chờ đợi cơ hội.
Vân Mộng Sơ rúc vào lòng Từ Thư Uyển, thừa dịp nàng chuyên chú đọc thư, bản thân cũng ngắm nghía nội dung thư một chút, tuy rằng nàng không biết viết chữ phồn thể, nhưng tối thiểu vẫn có thể nhận được mặt chữ. Ông cậu này của nàng phải nói là chữ viết quá mức khó coi, khiển từ đặt câu cũng không có vẻ hoa lệ của cổ văn, nói toẹt ra, tiêu chuẩn văn hóa của cậu nàng thật sự không được cao cho lắm.
Về phần phong thư này, rõ ràng là bảo muội muội mình xuất lực giúp bản thân thăng quan, kể lể nói chính mình thập phần đáng thương, thậm chí còn nói cuộc sống trong nhà thật căng thẳng, luôn luôn khuyết thiếu tiền bạc, liền ngay cả con của hắn – Li Sinh – trong lễ mừng năm mới cũng không có được vài bộ quần áo mới. Sau một hồi liệt ra rất nhiều điểm đáng thương của bản thân, hắn lại khẩn thiết thỉnh muội muội mình nhất định phải giúp hắn.
Vân Mộng Sơ quả thật không nói gì nổi, xem ra lần trước Tống thị thất bại trở về, hoàn toàn không có buông tha cho mưu đồ, đã bảo ca ca của Từ Thư Uyển tự tay viết một phong thơ khuyên Từ Thư Uyển, ra sức nói bản thân nhất định cần một chức quan tứ phẩm.
Bất quá nhìn bộ dáng Từ Thư Uyển, có vẻ chiêu nhân tình này có chút hiệu quả, Từ Thư Uyển hiện tại đang khẽ cắn môi, trầm ngâm suy nghĩ.
Từ Thư Uyển tuy biết ca ca mình rất có khả năng chỉ là nói nặng thêm, thậm chí có khả năng đều là vô căn cứ, dù sao phụ thân nàng trước lúc qua đời còn để lại cho ca ca vài thôn trang và cửa hàng, cuộc sống hoàn toàn không đến mức không thể sống nổi, nhưng nàng vẫn cứ mềm lòng, không khỏi hỏi Tống thị: “Ca ca gần đây như thế nào?”
Tống thị chợt nhíu mày, cười lạnh nói: “Ngươi đã không quản ca ca ngươi, còn không biết xấu hổ hỏi ca ca ngươi gần đây thế nào?”
Từ Thư Uyển rũ mắt xuống, có chút chua sót nói: “Tẩu tử, chuyện ca ca thăng quan, ta thật sự bất lực… Ta… Ta đã hồi lâu không gặp Vương gia.”
Kỳ thực nói ‘hồi lâu’ vẫn là rất hàm súc, Vân Mộng Sơ bĩu môi, từ lúc nàng xuyên không đến đây, chẳng bao giờ thấy vị Sở Thân Vương kia xuất hiện trong viện của Từ Thư Uyển.
Nhưng không nghĩ tới Tống thị lại không quan tâm nói: “Chính ngươi không bản sự giữ chặt lòng của Vương gia, còn trách được ai?”
Từ Thư Uyển nhịn không được ngẩng đầu, thanh âm lạnh lùng, “Tẩu tử, Vương phi là loại người nào, tẩu chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Nếu ta tranh với Vương phi, một khi làm Vương phi tức giận, đừng nói là ta, ngay cả Từ gia, đều phải chôn cùng.”
Tống thị bị nghẹn, có chút mất tự nhiên nói: “Cũng là bản thân ngươi không có bản sự…”
Từ Thư Uyển thất vọng lắc đầu, không muốn nói gì thêm nữa.
Bất quá nàng không nói, Tống thị không có khả năng không nói, “Ngươi đã đọc hết thư của ca ca ngươi chưa? Chuyện này ngươi tính làm sao bây giờ? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu không nghĩ cách hỗ trợ, đừng trách ta đem chuyện ngươi trước đây câu kết nam nhân khác làm bậy kể cho Vương gia.”
Từ Thư Uyển đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tống thị, trong ánh mắt có phẫn nộ, cũng có bi thương.
Lúc trước còn ở nhà, sau cha mẹ mất, Tống thị bỗng chốc thay đổi sắc mặt, khắp nơi khắt khe nàng và tỷ tỷ, cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng của các nàng, nghĩ đủ mọi biện pháp mưu lợi ích từ trên người các nàng. Vì sính lễ phong phú, bà từng muốn gả tỷ tỷ làm vợ kế cho một Hầu gia năm mươi tuổi, khắp nhà đều là tiểu thiếp. Tỷ tỷ là người kiên cường, muốn dứt là dứt, quyết đoán rời nhà trốn đi, không có chịu để bọn họ bài bố. Tống thị tuy rằng thập phần tức giận tỷ tỷ rời nhà trốn đi, nhưng đến cùng vẫn kiêng kị thanh danh của Từ gia, kiêng kị tiền đồ của con mình, không đi ra ngoài nói lung tung, chính là nói tỷ tỷ nàng xa gả tha hương.
Về phần nàng…
Nàng vốn từ nhỏ được cha mẹ tìm cho một cửa hôn nhân xem như môn đăng hộ đối, nàng đích xác cùng nam tử kia ái mộ lẫn nhau, tình cảm tiệm sinh, nhưng Tống thị lại chia rẽ bọn họ, đưa nàng đến vương phủ.
Coi như nàng không có dũng khí như tỷ tỷ, cũng coi như nàng thủy chung vô pháp nhẫn tâm, ngay cả thành sườn phi, cũng thủy chung bị Tống thị đè đầu cưỡi cổ, đến bây giờ, cư nhiên còn bị Tống thị dùng mối hôn sự trước kia của nàng để hiếp bức.
Ca ca nàng, có khi nào quan tâm nàng một chút ít không…
Nàng nhân nhượng vì lợi ích chung như thế, đổi lấy kết quả lại là cái gì.
Từ gia nằm trong tay loại người như ca ca, cho dù nàng có liều lĩnh hỗ trợ, thật sự có thể khá lên sao?