[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 37 : Ám kim sắc màu sắc tử vong




-----o0o-----

Tôn Vũ băng qua khí đen, coi như không thấy đám "Thiên binh thiên tướng" đang nhào tới.

Tất cả những thiên binh thiên tướng này đều là ảo giác, ngày xưa gọi là "Chướng nhãn pháp", thời nay chính là "Hình chiếu lập thể”. Có điều Địa công tướng quân Trương Bảo có thể dùng thủ thuật bao trùm toàn bộ Đại Hưng sơn như vậy, quả thực cũng rất lợi hại.

Lúc này Trương Bảo đứng ở đỉnh núi, thân khoác đạo bào, tay cầm kiếm gỗ đào làm phép, hắc khí bay lượn đầy trời, quân Hoàng Cân đang chiếm ưu thế lớn. Nàng đang đắc ý thì thấy trong đám khí đen đột nhiên có một tên tướng địch lao ra, thân tỏa hồng quang, trên đỉnh đầu có hai chữ màu đỏ "Kỵ tướng" và "Cự lực".

"A?" Trương Bảo hoảng sợ, tướng địch lại có thể xông qua phạm vi của "Yêu thuật". Hơn nữa... hắn lại là nam nhân, cùng lúc phát động hai loại võ tướng kỹ. Điều này quá sức tưởng tượng rồi.

"Yêu thuật" của nàng đúng là võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc, từ trước tới nay không có đối thủ, công thành đánh địch, giết quan binh trong ngàn dặm. Chỉ khi gặp phải hai người Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn mới bị thất thế. Lần này quân Hoàng Cân bị Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn hiệp nghị với các phương chư hầu đánh đuổi nên phải chạy tới phương bắc.

Quân Hoàng Cân chạy đã mệt mỏi rồi, đành dựng trại tại Đại Hưng sơn nghỉ ngơi, không ngờ bị quân Công Tôn Toản đánh tới, lại còn có người phá được "Yêu thuật" của nàng. Thật không còn đạo lý gì nữa, nam nhân này chỉ dùng võ tướng kỹ trung cấp hồng sắc mà phá được "Yêu thuật" kim sắc của ta? Trương Bảo luống cuống chân tay.

Lúc này Tôn Vũ đã xông qua đám khí đen, giơ cự chùy lên nện về phía Trương Bảo, lớn tiếng nói: "Yêu nhân, nhìn chùy!"

Trương Bảo hoảng sợ vội vàng lăn xuống đất, may mắn tránh được một chùy. "Yêu thuật" của nàng tuy là võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc nhưng năng lực chiến đấu của bản thân lại rất kém, một khi bị Tôn Vũ tiếp cận thì như cá nằm trên thớt.

Trương Bảo lăn về phía sau mấy vòng, hô lớn: "Tỷ tỷ, cứu ta!"

Cái gì tỷ tỷ muội muội, Tôn Vũ đau đầu. Thời đại Tam quốc này tất cả đều là nữ nhân, mỗi ngày phải nghe tiếng gọi tỷ tỷ muội, đầu hắn đều căng lên rồi. Hắn cũng không nói lời nào, nhấc đại chùy đập tới.

Tuy rằng ta ra tay vùi hoa dập liễu thật không tốt, nhưng "Hoa" hiện tại mặc đạo bào, tóc rối bời che mặt nhìn không rõ dung mạo, đánh giết cũng không thấy tội lỗi lắm. Tôn Vũ trong lòng coi nàng là một gã đàn ông, không nhìn nhận đó là nữ nhân.

Mắt thấy đại chuỳ sắp đập trúng Trương Bảo, Tôn Vũ nghĩ thầm, chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy à? Theo lẽ thường, Thiên công tướng quân Trương Giác phải tới rồi.

Nghĩ tới đây, trên đỉnh núi đột nhiên có một tia sét đánh tới. Tia sét này tới cực nhanh, ánh sáng lóe lên đã đến trước mặt. May mà Tôn Vũ sớm có chuẩn bị, vội lăn sang bên cạnh. Tia sét kia đánh thẳng vào ngựa của Tôn Vũ.

"Híii!" Con ngựa trắng hí lên một tiếng đau đớn, ngã cái rầm xuống mặt đất, nhìn như vậy là chết chắc rồi.

"Không thể như vậy, sấm sét cũng đánh tới rồi?" Tôn Vũ kinh hãi. Đây không phải thủ thuật che mắt gì, thực sự là tia sét đánh tới. Ngựa của mình bị sét đánh mà chết, sấm sét này không phải hàng giả.

Người nào lại có năng lực gọi tới sấm sét?

Tôn Vũ vội ngẩng đầu lên nhìn!

Chỉ thấy trên tảng đá lớn cách đấy không xa có một tiểu đạo cô tiên phong đạo cốt đứng đó, thoạt nhìn bộ dạng cũng chỉ chừng mười tám tuổi. Tóc nàng bạc trắng tung bay trong gió nhưng cũng không che khuất khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thật giống như tiên nữ hạ phàm. Vẻ mặt nàng bình thản giống như Đại La kim tiên đắc đạo đã lâu.

Trên trán nàng cũng buộc một dải khăn vàng, chính giữa có hình Thái cực bát phong đồ. Gió núi nhẹ thổi, áo bào đỏ của nàng bay phất phới trong gió, mái tóc bạc cũng tung bay về phía sau.

Ta choáng, đây không phải là ma nữ tóc bạc sao? Nhuộm tóc bạc để hù người à? Có điều... nhìn khí thế của nàng không phải là đèn đã cạn dầu. Tôn Vũ không nghĩ nhiều nữa, từ mặt đất đứng dậy, nhặt lại cự chùy, chỉ tay vào tiểu đạo cô nói: "Ngươi chính là Thiên công tướng quân Trương Giác?"

Tiểu đạo cô nhẹ giọng đáp: "Không sai, bần đạo chính là Trương Giác." Thanh âm của nàng rất êm tai, dịu dàng như gió nhẹ mùa xuân, mơn trớn lòng người, man mác an bình.

Tiểu đạo cô Trương Giác khẽ thở dài một tiếng nói: "Ta vốn không muốn ra tay, nhưng thấy ngươi muốn đả thương muội muội của ta, còn muốn chém giết mấy vạn tín chúng Hoàng Cân, đành phải đắc tội rồi."

Tôn Vũ trong lòng âm thầm cảnh giác. Trương Giác này vừa rồi gọi ra một tia lôi điện, võ tướng kỹ của nàng là gì? Ta chớ có trúng chiêu của nàng.

"Các ngươi lui binh đi, ta không muốn tạo nhiều sát nghiệt." Trương Giác nhẹ giọng nói: "Ta phản triều đình tàn bạo bất nhân, không phải phản anh hùng thiên hạ. Vốn nghe bạch mã tướng quân Công Tôn Toản nhân nghĩa yêu dân, ta cũng không muốn cùng Công Tôn gia trở thành kẻ địch."

Ôi, nghe lời này làm ta tê răng. Tôn Vũ nghĩ thầm, ngươi nói như thể chúng ta chắc chắn thua rồi, không nên nói mấy câu mắc ói như vậy chứ. Hắn đến từ đời sau, thực ra đối khởi nghĩa Hoàng Cân cũng không có thành kiến. Hắn biết rõ đây là nhân dân lao đông vùng lên đấu tranh với giai cấp thống trị. Không thể nói họ là giặc cướp, ngược lại đối với tiến trình lịch sử có một ý nghĩa tích cực nhất định.

Vì vậy Tôn Vũ cũng than thở: "Phía bắc chính là Trác huyện, là địa bàn của Công Tôn gia chúng ta. Quân Hoàng Cân các ngươi lui binh đi, ta cũng không muốn ra tay với các ngươi. Đối với khởi nghĩa Hoàng Cân, ta cũng không căm hận gì, cũng không nghĩ các ngươi là giặc cướp. Chỉ cần các ngươi không đến quấy nhiễu dân chúng, không xâm phạm Trác huyện thì không liên quan gì đến ta?"

Mái tóc bạc của Trương Giác tung bay, nàng bất đắc dĩ đáp: "Quân ta bị quan binh vây kín để tiêu diệt, phía nam đã tập kết lên vài lộ quan binh. Thuộc hạ của ta đều mệt mỏi rã rời không thể đi dược nữa, cần phải có một chỗ dừng chân. Trác huyện ở biên giới phía bắc, chính là chỗ thích hợp để quân ta tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn. Ngoại trừ Trác huyện chúng ta cũng không thể đến địa phương khác."

"Vậy... không thể thương lượng được rồi?" Tôn Vũ nắm thật chặt đại chuỳ.

Trương Giác cũng thở dài. Tay nàng vốn luôn để sau lưng, lúc này hai tay đồng thời giơ ra phía trước. Chỉ thấy tay phải nàng cầm một thanh kiếm gỗ đào, tay trái lại cầm một cuốn sách.

"Các ngươi đã không chịu lui binh, vậy chớ trách bần đạo vô tình." Trương Giác nhẹ vung thanh kiếm gỗ đào trong tay phải lên, tay trái khẽ rung, mở cuốn sách ra.

" Thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập, tuế tại giáp tý, thiên hạ đại cát!" Trương Giác lẩm bẩm niệm. Cuốn sách trong tay trái nàng nhẹ nhàng bay lên, một luồng ánh sáng màu vàng từ trên người nàng tỏa ra.

"Quả nhiên là kim sắc, ta phải cẩn thận rồi." Tôn Vũ âm thầm kêu NM01 hoạt tính hóa tế bào chân của hắn, chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào, nhưng trước khi chạy phải nhìn xem võ tướng kỹ của Trương Giác rốt cục là gì.

Nhưng mà kim sắc còn chưa phát hết, kim quang trên người Trương Giác càng ngày càng mạnh, mạnh như mặt trời chói mắt. Nhưng ánh sáng đột nhiên lại ảm đạm xuống, dần dần chuyển thành màu vàng sậm.

Tôn Vũ kinh hãi. Hắn chợt nhớ tới rất lâu trước kia Quan Tĩnh giới thiệu võ tướng kỹ cho mình thì từng nói qua, võ tướng kỹ chia năm cấp lục, hồng, lam, kim, ám kim. Người có võ tướng kỹ ám kim trong thiên hạ còn chưa có ai gặp qua.

"Không thể nào! Trương Phi, Quan Vũ mới chỉ có võ tướng kỹ kim sắc. Trương Giác có tài đức gì mà lại là cấp ám kim?" Tôn Vũ hoảng sợ, hắn cảm giác chân mình run rẩy, đã chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn.

Ánh sáng vàng sậm dần dần ngưng tụ trên đỉnh đầu Trương Giác thành một hàng chữ lớn.

Tôn Vũ tập trung nhìn vào, là bốn chữ: "Đại hiền lương sư!"

Ta choáng váng, đừng trêu đùa người ta thế chứ. Ngay cả tên võ tướng kỹ cũng là bốn chữ, quá khác thường rồi. Tôn Vũ trong lòng thầm kêu không ổn, hình như ta chọc phải một thứ không nên chọc. Không chỉ là võ tướng kỹ ám kim, ngay cả tên cũng có phong cách hơn người bình thường.

Trương Giác trừng mắt, cao giọng nói: "Tỉ tỉ vì sao cũng không bằng một vầng thái dương sáng ngời, lời nói và việc làm của nhiều người không bằng một bậc hiền lương của quốc gia*. Ta là đại hiền lương sư, phàm nhân dưới kia, còn không lùi đi?"

"Tật!" Thanh kiếm gỗ đào trên tay phải nàng chĩa ra, một tia lôi điện từ mũi kiếm bắn thẳng đến chỗ Tôn Vũ.

Mẹ nó, chuyện này thật quá hoang đường. May là Tôn Vũ luôn sẵn sàng chạy trốn, tay Trương Giác vừa giơ lên, Tôn Vũ đã ngã lăn sang bên cạnh. Tia lôi điện kia đánh đúng vào vị trí Tôn vũ vừa đứng. Chỉ nghe ầm một tiếng, mặt đất đã bị đánh ra một cái hố nho nhỏ.

Tôn Vũ thấp giọng mắng: "Chuyện này không nằm trong phạm vi của tam quốc, đã vượt qua huyền huyễn dị giới rồi."

Không ngờ NM01 lại thấp giọng nói trong tai hắn: "Chủ nhân, trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ có miêu tả Trương Giác có thể gọi ra sấm sét. Nơi đây tạm thời coi là tam quốc đi."

"Ta ngất, đồ người máy ngu ngốc nhà ngươi câm miệng đi." Hắn lăn sang bên cạnh, lại có một tia lôi điện đánh vào chỗ hắn. Khói xanh bay lượn, bụi cát mịt mù, trên mặt đất lại xuất hiện một cái hố lớn.

Ta không chơi với ngươi nữa, căn bản ngươi không phải nhân loại. Tôn Vũ chạy về phía chân núi, phía sau hắn sấm chớp giăng đầy trời giống như cảnh tượng ngày tận thế. Sấm sét đánh cho khắp ngọn núi bụi đất mịt mù, mặt đất lồi lõm gồ ghề.

Trương Giác đuổi tới gần vách núi, cao giọng nói: "Đệ tử Hoàng Cân nhanh chóng lùi lại, chỉ cần một mình vi sư là đủ đánh lui địch rồi."

Giặc Hoàng Cân đứng khắp nơi trên núi cùng nhau quay đầu hướng về phía Trương Giác quỳ bái, hưng phấn hô lớn: "Đại hiền lương sư hiển thánh rồi!" Sau đó bọn họ giống như thủy triều lui về phía sau. Trương Bảo thu lại "Yêu thuật", Trương Lương cũng thu "Hoàng Cân", để một mình Trương Giác đối phó với toàn quân Công Tôn Toản.

Chỉ thấy Trương Giác đứng trên vách núi tỏa ra ánh sáng màu vàng sậm, bốn chữ "Đại hiền lương sư" trên đỉnh đầu ánh lên mặt Công Tôn quân như thiếp vàng...

"Âm dương ngũ hành, càn khôn nhập tụ, xem uy lựa chí bảo ‘Thái bình yêu thuật’** của ta!"

Cuốn sách trong tay trái Trương Giác thì ra chính là chí bảo “Thái bình yêu thuật”. Cuốn thần thư lúc này phóng ra kim quang. Trương Giác giơ kiếm gỗ đào lên, trong miệng niệm: "Tật! Tật! Tật! ..." Hàng trăm tia lôi điện đồng thời phát ra, đánh thẳng vào bạch mã nghĩa quân của Công Tôn Toản.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Có tia sét đánh lên mặt đất khiến đất đá bay tung tóe.

Có tia sét đánh vào thân cây khiến cây cối gẫy đổ.

Có tia sét đánh vào thân người khiến binh sĩ kêu thảm thương ngã xuống

...

Sấm sét ầm ầm trên toàn bộ Đại hưng sơn, cảnh tượng giống như ngày tận thế.

Bạch mã nghĩa quân bị sấm sét hù dọa vỡ mật, chạy loạn khắp Đại Hưng sơn giống như một bầy ruồi vậy.

Tôn Vũ cũng vội chạy trốn xuống phía chân núi, vừa né tránh sấm sét vừa la lớn: "Quá không khoa học rồi! Bạch mã nghĩa quân mau cùng ta rút lui, đừng đánh nhau với loại yêu quái này."

Công Tôn Toản, Công Tôn Việt, Triệu Vân đứng dưới chân núi cũng mặt mày biến sắc. Loại địch nhân phát ra sấm sét thế này ai có thể địch lại? Công Tôn Toản ra sức vẫy lệnh kỳ, hạ lệnh đánh chiêng thu binh. Chỉ thấy Công Tôn quân ngã nghiêng ngã ngửa, chạy tán loạn như đàn kiến xuống núi.

Tôn Vũ bộ chạy xuống núi, xoay người nhảy lên ngựa của Triệu Vân, cùng Triệu Vân cưỡi chung một con ngựa rồi đưa tay nắm lấy dây cương của Công Tôn Toản, hô lớn: "Còn đánh chiêng cái gì. Sấm sét giăng khắp núi, cơ bản không thể nghe được. Bạch mã nghĩa quân cũng không phải lũ ngốc, họ biết rõ phải chạy trốn!"

Mọi người lập tức đánh ngựa chạy như điên. Chỉ nghe phía sau tiếng sấm ầm ầm, sét giăng khắp nơi. Chỗ Công Tôn Toản vừa đứng đã bị sấm sét đánh cho cát bụi mù mịt bay ra tứ phía.

Tôn Vũ vừa chạy vừa than thở: "Coi như ta đã được mở mang kiến thức về võ tướng kỹ siêu cấp ám kim... Quá... Quá không khoa học rồi!"

-----o0o-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.