[Dịch] Mãng Hoang Kỷ

Quyển 4-Chương 14 : Sư Tônspan




Kỷ Nhất Xuyên đi một mình trên còn đường lát đá phiến, hắn cau mày trầm tư. Hắn biết việc lần này là một kiếp nạn lớn với Kỷ Thị, nhưng nếu muốn tồn tại mãi mãi trên vùng đất này thì tự nhiên sẽ phải trải qua vô số kiếp nạn! Vượt qua được thì căn cơ của bộ tộc sẽ càng ổn định, thực lực tự nhiên càng mạnh hơn. Không qua được, sẽ bị diệt tộc! May thì có một vài tộc nhân chạy thoát, giữ lại được chút huyết mạch cũng coi như là chuyện tốt rồi.

- Chủ nhân.

- Chủ nhân.

Một vài tôi tớ đứng một bên, cung kính quỳ mọp nghênh đón.

Kỷ Nhất Xuyên tiến vào phủ đệ của mình, rồi đi qua sân tới chỗ thê tử. Đột nhiên một nữ hầu vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy Kỷ Nhất Xuyên lập tức quỳ xuống.

- Vội vàng như vậy, còn ra thể thống gì chứ.

Kỷ Nhất Xuyên nhíu mày quát.

- Chủ nhân.

Người hầu nữ sắc mặt trắng bệch, vô cùng hoảng loạn:

- Phu nhân, phu nhân...

Kỷ Nhất Xuyên nhất thời biến sắc:

- Tuyết nhi sao rồi?

- Phu nhân xỉu rồi!

Người hầu nữ lo lắng nói.

- Xỉu?

Sắc mặt Kỷ Nhất Xuyên nhất thời trở nên tái nhợt. Là một cao thủ luyện khí, làm sao có thể xỉu chứ. Còn nếu nàng bị xỉu thì e rằng chỉ có một nguyên nhân.

- Tuyết nhi!

Trong nháy mắt Kỷ Nhất Xuyên hóa thành một trận gió biến mất.

...

Trong phòng.

Uất Trì Tuyết lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng diện mục vẫn mĩ lệ như thế.

- Tuyết nhi.

Kỷ Nhất Xuyên trong nháy mắt xuất hiện trong phòng, nhìn thê tử nằm đó thì vội tiến lên, đồng thời cũng nhìn về phía nữ hầu đứng một bên:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nữ hầu đó cũng run lẩy bẩy quỳ mọp xuống:

- Chủ nhân, lúc nãy phu nhân đang uống trà, cũng rất vui vẻ. Nhưng rõ ràng là chẳng ai chạm vào phu nhân, cũng không có ai nói chuyện gì với phu nhân vậy mà đột nhiên phu nhân cả người mềm nhũn nằm xoài xuống. Chúng ta cũng luống cuống không biết nên làm gì, ta đành cẩn thận dìu phu nhân về phòng, còn Lưu Diệp đi gọi chủ nhân.

- Sao lại như thế?

Gương mặt Kỷ Nhất Xuyên lộ vẻ đau đớn:

- Sao lại như thế! Nhanh, ngươi mau đi, bảo Tào Vu Sư lập tức tới đây.

- Dạ.

Người hầu nữ vội chạy như bay ra ngoài, trong phòng vẻn vẹn chỉ còn lại có Kỷ Nhất Xuyên.

Kỷ Nhất Xuyên ngồi bên giường nhìn thê tử, đưa tay vuốt mặt thê tử, nói:

- Ngày này rốt cuộc cũng tới rồi sao? Từ ngày nàng muốn sinh hạ Ninh nhi thì ta đã sợ ngày này sẽ đến thật. Ta không tin, ta không tin, nhất định nàng còn có thể sống sót. Ta còn muốn cùng nàng nhìn nhi tử trở thành một đại anh hùng.

Giây lát sau.

Một lão giả râu quai nón mặc da thú xơ xác đi đến, trên người tự nhiên mang theo mùi thuốc men nồng đậm. Vu sư, dược sư đều là những người nghiên cứu rất sâu về thảo dược trong trời đất này. Vùng đất mênh mông này rất thần kỳ, cũng có rất nhiều sinh vật kì lạ sinh trưởng. Mặc dù nhìn qua thì chỉ giống như thảo dược bình thường nhưng một khi trộn chúng lại thì có thể sinh ra một vài tác dụng kì diệu.

Còn Tào Vu Sư chính lại là người giỏi nhất trong Tây Phủ Kỷ thị.

- Tào Vu Sư.

Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía lão giả râu quai nón:

- Phu nhân ta vừa rồi vô cớ xỉu mất, ông đến xem đi.

- Xin thống lĩnh lui ra phía sau.

Tào Vu Sư khàn khàn nói.

Kỷ Nhất Xuyên vội lui về phia sau, còn Tào Vu Sư thì đưa bàn tay khô cằn như chân gà, đặt lên trên trán Uất Trì Tuyết. Nhất thời một điểm lục quang trong bàn tay Tào Vu Sư sinh ra, bắt đầu dần dần thâm nhập vào trong cơ thể Uất Trì Tuyết.

Một luồng dược hương nồng nặc tỏa ra.

Tào Vu Sư nhắm mắt lại, qua một hồi lâu, Tào Vu Sư mới thu hồi tay phải. Còn Uất Trì Tuyết vốn chìm vào hôn mê nằm kìa thì lúc này lông mi cũng rung rung, sau đó mở mắt.

- Tuyết nhi.

Kỷ Nhất Xuyên kinh hỉ nên vội vàng tiến lên, đồng thời vội nhìn về phía Tào Vu Sư bên cạnh:

- Phu nhân ta thế nào rồi?

- Xin thứ cho ta tài hèn sức kém.

Tào Vu Sư lắc đầu:

- Thống lĩnh nên đi mời tộc trưởng đi.

- Tộc trưởng?

Kỷ Nhất Xuyên trong lòng căng thẳng.

Tộc trưởng, cũng là tộc trưởng của cả năm phủ Kỷ thị, tên là Kỷ Cửu Hỏa, cũng là một gã gia hỏa đã sống tới bốn trăm năm, cũng là tổ tông của cả Kỷ Thị, đương nhiên cũng là một tu sĩ Tử Phủ! Kỷ Cửu Hỏa rất thích nghiên cứu, bất kể là về mặt trận pháp, dược vật hay độc vật đều xem như rất có thành tựu. Về phương diện chữa bệnh thì đương nhiên mạnh hơn Tào Vu Sư không biết bao nhiêu lần.

- Ta đưa Tuyết nhi qua đó.

Kỷ Nhất Xuyên liền nói.

- Không.

Tào Vu Sư liền nói:

- Thống lĩnh không thể sơ ý. Phu nhân thống lĩnh bây giờ không chịu nổi xóc nẩy đâu. Tốt nhất là nghỉ ngơi, nếu có thể thì hãy mời tộc trưởng tới xem qua.

Tào Vu Sư nói đến đây rồi dừng lại. Hắn cũng hiểu mời tộc trưởng tới là một việc rất khó.

Kỷ Nhất Xuyên gật đầu, hắn lập tức phân phó cho nữ hầu bên cạnh:

- Mau đi mời thống lĩnh Kỷ Hồng Hoa.

Một lúc sau.

Kỷ Hồng Hoa toàn thân mặc đồ đỏ đi đến:

- Nhất Xuyên, tìm ta có việc à?

- Hoa cô.

Kỷ Nhất Xuyên nhìn người đi tới, liền nói:

- Ta muốn nhờ bà cưỡi Thanh Diễm Điểu cấp tốc đi tới Tông Phủ, mời tộc trưởng đến thành Tây Phủ của chúng ta một chuyến.

- Mời tộc trưởng?

Kỷ Hồng Hoa cả kinh. Từ lâu tộc trưởng đã không còn quan tâm đến mọi chuyện nữa rồi, hắn chỉ trường kỳ nghiên cứu, tu luyện. Mặc dù là Phủ Chủ Tây Phủ là Kỷ Dậu Dương đi mời, e rằng tộc trưởng cũng không nhất định sẽ đến:

- Ta đi mời hả, có mời được ko?

Kỷ Nhất Xuyên liền nói:

- Ngươi cứ nói, nói là Kỷ Nhất Xuyên ta có việc quan trọng, xin tộc trưởng đến thành Tây Phủ một chuyến. Tộc trưởng nhất định sẽ tới.

Mặc dù Kỷ Hồng Hoa vẫn nghi ngờ việc Kỷ Nhất Xuyên khẳng định tộc trưởng nhất định sẽ tới nhưng vẫn gật đầu nói:

- Tốt, ta đi thành Vạn Kiếm một chuyến.

Trên vùng đất mênh mông này, vương triều Đại Hạ đã kiến tạo vô số thành ấp. Kỷ thị cũng vẻn vẹn chỉ chiếm lĩnh một tòa, cũng chính là Thành Vạn Kiếm, là Tông Phủ của năm phủ Kỷ thị! Về phần Thành Đông Phủ, Thành Tây Phủ, Thành Nam Phủ, Thành Bắc Phủ, đều là thứ Kỷ thị tự mình xây, cũng không có gì đặc biệt.

- Làm phiền rồi.

Kỷ Nhất Xuyên cảm tạ.

Lúc này Kỷ Hồng Hoa đã đi ra ngoài, chẳng mấy chốc cưỡi Thanh Diễm Điểu nhanh chóng ly khai thành Tây Phủ, đi tới thành Vạn Kiếm!

...

Người hầu nữ trong phòng cũng lui ra, chỉ còn lại có Kỷ Nhất Xuyên và thê tử Uất Trì Tuyết.

- Nhất Xuyên.

Uất Trì Tuyết mỉm cười ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông mình.

- Tuyết nhi.

Kỷ Nhất Xuyên ngồi bên giường, nắm tay thê tử.

Uất Trì Tuyết khẽ lắc đầu:

- Ta biết là chàng cũng biết. Ngày đó gặp phải kiếp nạn khi trở về từ Bắc Minh đại hải có thể may mắn sống sót đã là rất tốt rồi. Mười năm qua thiếp sống rất yên bình, rất vui vẻ, thiếp cũng đã thỏa mãn rồi.

- Nếu … nếu năm đó nàng không sinh Ninh nhi...

Thanh âm Kỷ Nhất Xuyên hơi khàn đi.

Uất Trì Tuyết khẽ lắc đầu:

- Đây là con của chúng ta, ta phải sinh chứ. Mặc dù thi triển bí thuật rút ngắn số mệnh đi vài năm cũng đáng! Lúc trước bị trọng thương, nếu không sinh hạ Ninh nhi, thiếp cũng không biết là mình còn có thể sống nổi không. Ninh nhi là huyết mạch của ta và chàng, cũng là do mạng đại ca thiếp đổi lấy.

- Đại ca.

Kỷ Nhất Xuyên còn nhớ năm đó trên đường trở về, xảy ra một hồi đại kiếp nạn.

Trận đại kiếp nạn đó đã thay đổi vận mệnh ba người.

Anh em Uất Trì và Kỷ Nhất Xuyên hắn.

- Mau dẫn muội muội ta đi! Đi mau!

Hình bóng vũ dũng cao lớn và tiếng gầm ấy đều là thứ Kỷ Nhất Xuyên chưa bao giờ quên được.

- Nếu bỏ Ninh nhi đi, có lẽ ta có thể sống tạm thêm vài năm, nhưng không có hài tử, ta sẽ hối hận cả đời. Hắn là huyết mạch của Kỷ thị, cũng huyết mạch của Uất Trì thị ta.

Uất Trì Tuyết nhẹ giọng nói:

- Mười năm qua sống cùng chàng, hơn nữa còn có một nhi tử vô cùng thông minh thì ta đã rất vui vẻ, rất thỏa mãn rồi. Mười năm qua là thời gian ta hạnh phúc nhất vui vẻ nhất.

Kỷ Nhất Xuyên khẽ nắm tay thê tử.

- Ninh nhi, là niềm kiêu hãnh của ta.

Uất Trì Tuyết từ từ nói:

-Ta không hề hối hận vì đã sinh Ninh nhi ra.

- Ừm.

Kỷ Nhất Xuyên khẽ gật đầu:

- Ta hiểu, ta hiểu mà, một canh giờ nữa tộc trưởng sẽ tới, ta sẽ nhờ tộc trưởng xem bệnh cho nàng, có lẽ cũng không gay go như vậy.

Uất Trì Tuyết gật gật đầu:

- Nếu thiếp còn có thể sống thêm một hai năm thì tạm thời đừng nói việc này cho Ninh nhi. Còn nếu thiếp sống không được bao lâu nữa thì mới bảo Ninh nhi trở về.

Uất Trì Tuyết lập tức nhìn người đàn ông của mình, mắt sáng hẳn lên:

- Nhất Xuyên, đời này ta có chàng, có Ninh nhi thì ta đã thật sự rất hạnh phúc rồi.

- Ừm.

Kỷ Nhất Xuyên nhìn thê tử, nói khẽ:

- Ta cũng vậy.

...

Kỷ Nhất Xuyên và Uất Trì Tuyết đều không biết, lúc này nhi tử Kỷ Ninh của họ đang rơi vào tuyệt cảnh. Trong vùng núi lớn, chỗ giao giới giữa Kỷ thị và Thiết Mộc Thị, nhìn từ xa thì không hề có gì lạ, nhưng nếu xông vào sẽ rơi vào màn đêm vô tận, không thể nào thoát ra được.

Hoa sen hộ thân vờn quanh, Kỷ Ninh ngồi khoanh chân tìm hiểu Trận Pháp Cửu Quyển, hắn đang không ngừng suy diễn, muốn nhanh chóng phá trận.

...

Bên trong hang núi.

Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương từ những hang núi truyền đến, đủ loại mắng chửi đầy oán hận, tiếng cầu khẩn điên cuồng, tiếng khóc không ngớt vang lên bên tai. Còn trong hang núi có những cây cột cao, vô số nam nữ đều bị trói chặt vào cột. Liếc mắt nhìn lại, có chừng hơn một trăm nam nữ người đầy vết thương đang bị trói.

Đánh đập, vũ nhục, hành hạ, các loại thủ đoạn đều diễn ra trên người họ.

- Tiên Thiên Sinh Linh? Các ngươi còn tưởng rằng mình là Tiên Thiên Sinh Linh à? Ha ha ha, khát nước sao, uống chút nước đái đầy mỹ vị giải khát nhé!

Đám người hầu cường tráng đều đang điên cuồng tra tấn họ.

Giữa hang núi sáu người nam nữ mặc quần áo hoa lệ đang đứng, họ dửng dưng quan sát hết thảy.

- Ở Yểm Sơm đã mua được hơn trăm vạn nô lệ bình thường, Tiên Thiên Sinh Linh cũng bắt được gần trăm người. Nhưng vẫn còn cách yêu cầu của sư tôn không ít.

Một nữ tử áo đen có một con bò cạp đang nằm trên vai nói.

- Đại sư huynh đang ra ngoài bắt Tiên Thiên Sinh Linh, chẳng mấy chốc sẽ tập hợp đủ.

Một thiếu niên tuấn tú mỉm cười tiếp lời:

- Nhưng con linh thú Hắc Châm của sư tôn, trong lúc giết địch ở đại trận đã bị giết. Chư vị sư huynh sư tỷ, các ngươi nghĩ xem chúng ta nên làm như thế nào?

- Sư đệ có thiên phú hơn người, sư đệ đi đi.

- Sư đệ...

Cả đám người đều nhìn về phía thiếu niên tuấn tú, hắn thấy thế thì sầm mặt lại. Các vị sư huynh sư tỷ của hắn ai nấy đều không phải đèn hết dầu, mặc dù họ đều có thủ đoạn bất phàm, nhưng khi biết tên gia hỏa trong trận có thể dễ dàng giết chết linh thú Hắc Châm thì người nào cũng đều không chịu tiến vào, dù sao đi vào đó cũng có chút phiêu lưu.

Đột nhiên.

Két két...

Mặt đất một nơi trong hang núi bắt đầu xoay tròn, từng khối sắt cũng chuyển động, lộ ra một cửa vào một thông đạo. Trong thông đạo sâu hoắm tối đen thoáng có chút lục quang, một luồng khí tức âm lãnh cũng từ trong đó tản ra.

- Sư tôn.

Sáu nam nữ cùng cung kính chào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.