- Rào.
Kỷ Ninh chỉ nhảy một cái thì đã đi xa được gần một dặm, tới sát cạnh nam nhân râu mép đen. Hắn đưa một tay ra nắm lấy cổ nam nhân râu mép đen.
Việc chỉ trong nháy mắt Kỷ Ninh đã dịch chuyển ra khỏi vị trí cũ gần một dặm đồng thời xách cả người thủ lĩnh râu mép đen lên đã làm những lãnh đạo của bộ lạc Hỏa Dực sợ tới mức giật bắn người. Tất cả bọn họ đều vội rời khỏi tọa kỵ rồi lập tức quỳ xuống , ai nấy đều hô:
- Kỷ Ninh công tử tha mạng!
- Kỷ Ninh công tử bớt giận!
- Công tử bớt giận!
Nhứng chiến sĩ của bộ lạc Hỏa Dực ở phía sau thấy lãnh đạo đã quỳ thì tự nhiên cũng đều quỳ xuống. Sau khi cơn sóng nước kia biến mất thì những chiến sĩ bị đánh ngã lúc nãy cũng lũ lượt quỳ gối van xin.
Nhất thời cả khu đất này đã có vô số người quỳ lạy, chỉ có Kỷ Ninh xách nam nhân râu mép đen là đứng.
- Bộp.
Kỷ Ninh tiện tay ném một cái, làm nam nhân râu mép đen lăn hai vòng trên mặt đất.
- Kỷ Ninh công tử.
Nam nhân râu mép đen run lẩy bẩy.
- Ngươi không biết ta?
Kỷ Ninh nhìn hắn.
Nam nhân râu mép đen vội lắc đầu:
- Không, không, ta sớm đã nghe nói về Kỷ Ninh công tử rồi.
- Vậy sao ngươi còn ra lệnh tấn công?
Kỷ Ninh nhíu mày.
- Ta, ta...
Nam nhân râu mép đen nhất thời không biết nên trả lời ra sao. Điều này làm cho Kỷ Ninh càng cảm thấy khó hiểu. Thủ lĩnh biết rõ tên của mình, cũng sợ hãi mình, nhưng vì sao vừa rồi lại dám hạ lệnh?
Kỷ Ninh quát:
- Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi tấn công bộ lạc Hắc Nha?
Nam nhân râu mép đen nhất thời chần chờ.
Nhất thời có một người lãnh đạo khác trong bộ lạc Hỏa Dực đứng cạnh hắn lên tiếng:
- Kỷ Ninh công tử, bộ lạc Hắc Nha chỉ là một bộ lạc nhỏ. Bộ lạc Hỏa Dực chúng ta cũng vốn không muốn đến tấn công! Chỉ là tộc trưởng thật sự muốn đến, hơn nữa đây cũng chỉ là một bộ lạc nhỏ, nên chúng ta cũng không phản đối.
- Đây là ý một mình tộc trưởng thôi.
- Chúng ta đều phản đối.
- Nửa tháng trước tộc trưởng cũng mặc kệ việc chúng ta phản đối, cưỡng ép dẫn chiến sĩ trong tộc đi bình định một bộ lạc nhỏ chỉ có mấy trăm người khác. Hắn bán tất cả già trẻ lớn bé của bộ lạc nhỏ đó đi làm nô lệ, tất cả đều bán cho bằng hữu của hắn là Tử Hộc! Công tử nhìn kìa, người bên cạnh tộc trưởng chính là Tử Hộc, tộc trưởng rất tín nhiệm hắn!
Một lão giả tóc bạc mặc áo da thú chỉ về phía thanh niên tóc xõa bên cạnh Kỷ Ninh.
Vèo!
Trong tay áo thanh niên tóc xõa đang quỳ mọp đột nhiên có một luồng hắc quang bắn về phía Kỷ Ninh đang gần trong gang tấc.
- Coong!
Kỷ Ninh mặc áo da thú bên ngoài, bên trong lại mang pháp bảo bảo vệ nên tự nhiên ngăn trở được một đòn này.
- Hừ.
Kỷ Ninh nhìn về phía thanh niên tóc xõa thì phát hiện sắc mặt thanh niên này bắt đầu sạm đi trong nhấy mắt. Mấy tên lãnh đạo bộ lạc Hỏa Dực đang quỳ mọp bên cạnh bỗng gầm lên, chộp lấy hai tay thanh niên tóc xõa, như muốn bắt lấy hắn:
- Dám tập kích công tử, đáng chết.
- Đừng chạm hắn!
Kỷ Ninh vội quát.
Nhưng có một người của bộ lạc Hỏa Dực nhanh nhất đã chạm được tay phải vào người thanh niên, còn bàn tay đen huyền của thanh niên tóc xõa cũng đã kịp đấm vào tay người này.
- Veo!
Kỷ Ninh búng một ngón tay thì lập tức có một đạo kiếm quang bắn ra, trực tiếp chém rụng cánh tay phải đại hán này.
Chỉ thấy thanh niên tóc xõa mềm nhũn té trên mặt đất, da cũng hoàn toàn biến thành màu đen, thất khiếu của hắn cũng chảy ra máu tươi màu đen. Còn nơi bị Kỷ Ninh chém đứt của đại hán kia cũng chảy ra máu màu đen.
- Có độc!
Tộc nhân bộ lạc Hỏa Dực chung quanh đều vô cùng sợ hãi, vội lui về phía sau.
Thần sắc Kỷ Ninh ngưng trọng:
- Độc ghê gớm thật.
- A.
Thủ lĩnh râu mép đen của bộ lạc Hỏa Dực lúc này chợt kêu lên, hắn vội chỉ vào thi thể trên mặt đất:
- Là hắn, chính là hắn! Kỷ Ninh công tử, tất cả là do hắn. Lúc trước hắn chỉ thổi vào ta một ngụm khói đã làm ta mất luôn sự tỉnh táo. Mặc dù ta cái gì cũng biết, nhưng lại xem Tử Hộc là chủ nhân của ta, trong lòng ta cũng luôn tự bảo phải nghe lời hắn. Hắn bảo ta làm cái gì ta cũng làm. Hắn bảo ta chết ta cũng sẽ không phản kháng chút nào. Vừa rồi ta nghe tên của công tử, chính là hắn bảo ta công kích. Ta rõ ràng không dám đắc tội với công tử, nhưng hắn vừa phân phó, ta liền lập tức hạ lệnh.
Nam nhân râu mép đen kinh sợ trên thi thể dưới đất:
- Chỉ là một làn khói!
Lãnh đạo bộ lạc ai nấy vừa nghe vậy đều ồ lên khiếp sợ.
- Cái gì.
Kỷ Ninh cũng cả kinh.
Thứ thuốc có thể khống chế người thì cũng chỉ có Hắc Hỏa giáo ở vùng Yểm Sơn là có. Mà thứ nổi danh nhất của họ là Thánh Hỏa đan, chỉ cần uống Thánh Hỏa Đan sẽ vô cùng trung thành với Hắc Hỏa Giáo, chết cũng không sợ! Nhưng Thánh Hỏa đan của Hắc Hỏa giáo tuyệt đối không phải là sương khói!
“Chỉ có những vu sư và dược sư cực kì giỏi mới có thể luyện chế ra thứ như vậy. “ Kỷ Ninh thầm kinh hãi, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía thủ lĩnh:
- Nói, Tử Hộc bảo ngươi làm gì?
- Mua nô lệ!
Nam nhân râu mép đen liền nói:
- Trước đây hắn đã hai lần mua nô lệ ở chỗ chúng ta, mua tới hơn hai ngàn nô lệ! Sau đó hắn lại khống chế ta, bắt ta đi chiếm một vài bộ lạc nhỏ rồi đem già trẻ gái trai của bộ lạc nhỏ này làm nô lệ bán cho hắn. Hắn sẽ tự đưa người tới lấy.
Kỷ Ninh nghi hoặc, mua nhiều nô lệ như vậy làm gì? Thường thì các bộ lạc mua nô lệ chỉ để chúng lao động hoặc làm phục dịch mà thôi. Hơn nữa mua nô lệ về cũng phải cho họ ăn uống, cung ứng nhiều thức ăn như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Thủ hạ hắn là ai?
Kỷ Ninh vội hỏi:
- Không phải ngươi nói hắn cho thuộc hạ mang nô lệ đi sao? Nhiều nô lệ như vậy đi trong núi rừng cũng rất chậm, hẳn là phải tìm được tung tích họ chứ.
- Có thể tìm được, có thể tìm được.
Nam nhân râu mép đen gật đầu lia lịa:
- Mười ngày trước thuộc hạ của hắn đã đem một nhóm nô lệ đi, đang đi theo hướng đông. Hai ngày trước đội săn trong bộ lạc của ta còn gặp đội ngũ đó. Theo đánh giá của ta thì hai ngày qua họ cũng không đi quá xa, chẳng mấy chốc sẽ có thể tìm được.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Mạc Ô, Thu Diệp.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn ra xa.
Mạc Ô và Thu Diệp cũng vội chạy tới.
- Công tử.
Hai người nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Ta có việc muốn làm.
Kỷ Ninh nói:
- Các ngươi trước hết truyền tấn cho một cứ điểm Hắc Giáp Vệ gần đây, bảo họ cử một trăm Hắc Giáp Hộ Vệ đưa các ngươi và Thanh Thạch về hồ Dực Xà trước. Phụ thân ta cũng cho người xây chỗ ở ở hồ Dực Xà rồi. Các ngươi trước hết cứ tạm thời ở trên đảo giữa hồ Dực Xà đi.
- Dạ.
Mạc Ô, Thu Diệp đều đáp.
- Còn ngươi.
Kỷ Ninh nhìn về phía nam nhân râu mép đen:
- Ngươi lập tức để hai người trong đội săn dẫn đường cho ta, ta muốn tìm đội ngũ nô lệ.
- Dạ, công tử.
Nam nhân râu mép đen nói ngay, lập tức quát về phía sau:
- Tam Đao, Tạp Bố, tới đây.
...
Kỷ Ninh cùng hai người dẫn đường cưỡi Hắc Giảo thú ngày đi đêm nghỉ nhanh chóng đuổi theo. Còn đội đi trước dẫn theo mấy trăm người, hơn nữa còn có người già thì tự nhiên di chuyển chậm hơn nhiều, một ngày đi được trăm dặm đã là không tệ rồi.
- Công tử, chỗ này còn dấu chân khá rõ.
Một hán tử đen đúa thắt bím tóc liền nói:
- Dấu vết rõ ràng như vậy, hẳn là mới có không tới một ngày, chúng ta lập tức đuổi theo.
- Ừm.
Kỷ Ninh gật đầu.
Một đường lần theo dấu vết.
Chẳng mấy chốc thấy được một đoàn người thưa thớt. Chỉ thấy cả đám trai gái kia đang bị trói chặt tay vào những thân cây. Một nhóm nam nữ xếp thành một hàng vác một cây. Làm như vậy, một người muốn chạy trốn tất sẽ phải lôi theo những người khác, động tĩnh lớn như thế, đội ngũ áp giải nô lệ có thể dễ dàng thấy được.
- Nhanh, nhanh lên một chút.
Những kẻ áp giải đội ngũ này thì đều cầm binh khí và roi da, chốc chốc chúng lại quật roi. Còn một số đứa trẻ lại bị trói chặt vào tọa kỵ, một con có thể có tám đến mười đứa bị trói. Làm vậy cũng có thể tăng tốc độ di chuyển.
Thần sắc của bọn họ đều vô cùng bi thương, trong mắt tất cả đều có vẻ tuyệt vọng.
Nửa tháng trước họ còn sống hạnh phúc trong bộ lạc mình, sống cùng người trong nhà của mình vậy mà bây giờ tất cả đều đã trở thành nô lệ và bị áp giải tới một nơi không ai biết.
- Hai người các ngươi dẫn ba con Hắc Giảo thú trở về, khi đến nơi thì bảo bộ lạc các ngươi bố trí để mang chúng đến hồ Dực Xà.
Kỷ Ninh lật tay xuất ra hai miếng đầu thú kim:
- Các ngươi đi với ta một chuyến, ta cũng không bạc đãi các ngươi.
- Cảm ơn công tử.
Hai tộc nhân vội cảm kích.
Kỷ Ninh gật đầu lập tức vuốt ve Hắc Giảo thú, dù sao suốt thời gian lang bạt bên ngoài hắn đều cưỡi Hắc Giảo thú nên sau thời gian dài cũng sinh ra chút luyến tiếc.
- Các ngươi đi đi.
Kỷ Ninh nhanh chóng rời khỏi lưng Hắc Giảo thú, bắt đầu theo dõi một mình. Dù sao đội ngũ cũng di chuyển rất chậm, hắn cũng không cần phải cưỡi Hắc Giảo thú nữa.
...
Đội ngũ nô lệ không ngừng di chuyển trong núi rừng. Trên đường đi mặc dù cũng gặp phải vài yêu thú, nhưng đội ngũ áp giải đều là những cao thủ khá lợi hại, cơ hồ ai nấy đều là Hậu Thiên viên mãn, thậm chí có ba người là Hậu Thiên viên mãn Thần Ma Luyện Thể nên có thể dễ dàng chém chết một vài yêu thú đó.
“Quả nhiên có điều cổ quái. “ Kỷ Ninh thầm nói: “ Trắng trợn mua nô lệ, còn dùng một vài dược vật để khống chế thủ lĩnh bộ lạc bắt nô lệ với quy mô lớn. Đến cả trong đội ngũ áp giải cũng có cao thủ đạt tới Thần Ma Luyện Thể Hậu Thiên viên mãn.”
- Nhanh lên một chút!
- Nhanh lên một chút.
- Sắp tới rồi.
Đội ngũ áp giải đoàn người tựa hồ cũng khá vui vẻ.
Kỷ Ninh lẳng lặng theo dõi ở phía sau. Nơi này thuộc về khu vực giao giới giữa Kỷ thị và Thiết Mộc Thị, phía trước chính là sơn mạch liên miên.
Còn đội ngũ nô lệ này đang bị áp giải về phía sơn mạch đó.
- Vào núi.
Đội ngũ tiếp tục tiến lên.
Kỷ Ninh theo sau cũng đi xuống chân núi. Ngày hè vốn còn sáng trưng trưng vậy mà khi Kỷ Ninh theo tới chân núi thì cảnh sắc chung quanh đột nhiên biến đổi, giống như từ ban ngày đột nhiên trở thành ban đêm, chung quanh hoàn toàn chìm vào tăm tối, chỉ còn có thể lờ mờ nhận ra một vài địa hình, bóng đêm đã bao trùm tất cả.
Bóng đêm tràn ngập, âm khí dày đặc.
“Trận pháp. “ Kỷ Ninh lập tức hiểu ra, mình tiến vào giữa trận pháp rồi.
- Lại có người tìm chết, ha ha ha!
Một tiếng cười tà ác chói tai đột nhiên vang vọng chung quanh:
- Tên nhân tộc nhãi nhép, thịt ngươi nhất định rất ngon, ta sẽ từ từ ăn ngươi.
Kỷ Ninh đứng tại chỗ nhìn màn đêm vô tận ở xung quanh, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng quan sát trong khoảng ba trượng, xa hơn thì không nhìn thấy gì. Trong hai tay cũng xuất hiện hai thanh Bắc Minh Kiếm.