[Dịch] Mãng Hoang Kỷ

Quyển 4-Chương 02 : Chủ Nhân Đời Thứ Nămspan




Mấy ngàn món pháp bảo bắn ra kiếm quang, đao mang, thương mang, tựa như mấy ngàn Tiên Thiên luyện khí hợp lực một kích! Nhưng Kỷ Ninh lại một mình một người mà làm được. Nếu Kỷ Ninh không đạt tới cấp độ thần niệm hồn phách, cũng không thể phân tâm khống chế nhiều pháp bảo như vậy, hơn nữa tinh chuẩn bắn về một chỗ như thế.

Nếu Kỷ Ninh không phải Thần Ma Luyện Thể Tiên Thiên, không có lực khôi phục kinh người, trong nháy mắt điên cuồng làm tất cả chân nguyên tràn ra như vậy, thì kinh mạch hoàn toàn sẽ bị xé nát, trở thành một phế nhân.

- Bang...

Quái vật lông đen không hề ngăn cản, cũng không hề né tránh, mà mở song chưởng ra nhắm mắt lại. Hắn đang chờ mong, khát vọng...

Bên trong hành lang vang lên những tiếng ầm ầm.

Quái vật lông đen như một hòn núi lớn đổ xuống, ầm ầm ngã xuống!

“Bị thương không? “ Kỷ Ninh vô cùng khát vọng nhìn ra xa.

Lúc này thân thể hắn đã rất tàn tạ, kinh mạch xé nát, Tiên Thiên Chân Nguyên chẳng còn thừa lấy một giọt.

“Nhất định phải, nhất định phải như vậy... “ Kỷ Ninh khát vọng chờ đợi. Chỉ thấy xa xa quái vật lông đen ngã trên mặt đất đột nhiên ngồi dậy, cúi đầu nhìn ngực. Ở ngực nó, vốn có lông đen, lúc này bị xé nát ra, lộ ra cơ bắp ánh lên màu đỏ mờ ảo, cùng với chút máu màu xanh lá. Những giọt máu theo vết thương chảy ra, vết thương nhanh chóng khép lại. Nhưng lông bên ngoài vẫn lưu lại vết máu màu xanh lá.

Kỷ Ninh trợn tròn mắt, dán mắt nhìn vết máu màu xanh lá trên ngực quái vật lông đen.

Thành công rồi!

Thành!

Mình sống sót rồi!

“Cha, mẹ, con sống sót rồi. “ Thân thể như Thần Ma của Kỷ Ninh đang nhanh chóng khôi phục. Mặc dù không thể hành động, nhưng Kỷ Ninh đã quên đi đau đớn, lúc này chỉ biết hớn hở vì chết đi sống lại.

- Bị thương, ngươi làm ta bị thương.

Quái vật lông đen ngồi xa xa, đầu tiên là sững sờ, sau đó ngẩng đầu phát ra một tiếng tru lên điên cuồng:

- Ngao --

Trong tiếng gào thét ẩn chứa sự điên cuồng, thương tâm lẫn giải thoát vô tận.

Kỷ Ninh cũng miễn cưỡng ngồi dậy, hướng mắt nhìn quái vật lông đen phát ra tiếng tru. Đây là áp lực từ cô tịch thống khổ tỷ tỷ năm. Tiếng tru thậm chí làm cho Kỷ Ninh cũng cảm thấy hơi chua xót.

Hồi lâu, mọi thứ yên lặng lại.

Quái vật lông đen đứng lên nhìn Kỷ Ninh, trầm thấp khàn khàn nói:

- Cám ơn ngươi, chủ nhân mới của ta! Sớm ngày luyện hóa tòa tiên phủ này, chúng ta còn có thể gặp mặt.

Rào!

Quái vật lông đen đã hoàn toàn biến mất.

...

Kỷ Ninh cũng rất nhanh đứng lên, kinh mạch và thương thế trên thân thể tổn thương lúc trước cũng đã khôi phục. Kỷ Ninh cũng thu lại mấy ngàn món pháp bảo rơi trên mặt đất vào trữ vật pháp bảo của mình.

“Không ngờ cuối cùng ta lại dựa vào những pháp bảo không nhập giai thông qua cửa thứ ba. “ Kỷ Ninh cảm khái than thở. Một Tiên Thiên Sinh Linh Thần Ma Luyện Thể lại sử dụng mấy ngàn món pháp bảo tiến hành hợp lực một kích. Dù nghe cũng chưa từng nghe qua. Do đó lúc trước cũng căn bản không nghĩ tới điểm này.

Bởi vì loại việc như thế này cũng chỉ cỡ Kỷ Ninh, loại yêu nghiệt dù mới Tiên Thiên mà đã có hồn phách cấp độ thần niệm mới có thể làm được.

Kỷ Ninh từ lúc trẻ con đã bắt đầu liên tục quan tưởng Nữ Oa Đồ. Nữ Oa Đồ ở Thiên Giới, Địa Phủ cũng đều là phương pháp quan tưởng đứng ở bậc cao nhất, chứ đừng nói ở Nhân Gian Giới. Như một vài bộ tộc Kỷ thị thì căn bản không có phương pháp quan tưởng. Thậm chí Kỷ Ninh cho rằng phương pháp quan tưởng đứng ở bậc cao nhất trên vùng đất vương triều Đại Hạ thống lĩnh cũng không nhất định bằng được Nữ Oa Đồ.

“Thành.”

“Ta thành công vượt qua kiếp nạn này. “ Kỷ Ninh nhìn quanh. Nhìn thi hài trên mặt đất, càng cảm khái: “ Chết ở đây thành thi hài, nhưng ta còn sống. Dựa theo thuyết pháp của quái vật lông đen lúc trước, ta chính là chủ nhân mới rồi.”

Kỷ Ninh không vội vã di chuyển, mà ngồi xuống khoanh chân nghỉ ngơi.

Mất tới gần một ngày, thì Tiên Thiên Chân Nguyên trong cơ thể mới hoàn toàn khôi phục. Sau đó Kỷ Ninh đứng dậy tiếp tục tiến lên, theo hành lang quanh co mà đi. Kỷ Ninh không hề đi nhanh, mà cẩn thận quan sát tòa tiên phủ cổ xưa này.

Hồi lâu...

“Hả? “ Kỷ Ninh nhìn lối ra gần đó. Ngoài lối ra thoáng có cột nhà.

“Tới rồi à? “ Kỷ Ninh rất nhanh ra khỏi đó, không khỏi hít mạnh một hơi. Đây là một đại điện vô cùng rộng lớn, sợ là cao tới mấy ngàn trượng. So với đại điện cao như thế, hành lang cao trăm trượng có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Trên Đại điện có một bồ đoàn khổng lồ. Bồ đoàn đường kính ước chừng trăm trượng.

Dưới đại điện...

Cũng có tới mấy trăm bồ đoàn khổng lồ.

“Bồ đoàn to thế? “ Trong lòng Kỷ Ninh xuất hiện rất nhiều nghi hoặc: “ Bồ đoàn là để người ngồi. Nhưng bồ đoàn đường kính trăm trượng, phải là một người khổng lồ như thế nào ngồi chứ. Hơn nữa xem ra trên đại điện có một người khổng lồ ngồi, phía dưới cũng có một đám người khổng lồ ngồi.”

“Tiên phủ của Sư Hoa Tiên Nhân? “ Kỷ Ninh lắc đầu.

Nếu tiên nhân là nhân tộc, chiều cao cũng tương đương người bình thường mà thôi.

“Không hợp lý. “ Kỷ Ninh đi lại trên đại điện, bắt đầu cẩn thận xem xét. Cả đại điện cổ kính vô cùng. Ngoại trừ mấy trăm bồ đoàn, cũng không có trang sức gì khác. Từng cột đá cổ kính chống đỡ cả đại điện. Ở hai bên đại điện còn có hành lang dài dằng dặc, hành lang cao trăm trượng, có nơi cao tới ngàn trượng.

Hành lang cao ngàn trượng có ba cái, còn loại cao trăm trượng thì vẻn vẹn chỉ có hai cái.

“Không vào được? “ Kỷ Ninh phát hiện, kể cả mình đi như thế nào, thì có một hành lang mình không thể nào vào được, như có một chướng ngại vô hình.

“Cửa điện! “ Kỷ Ninh nhìn về phía cửa điện hùng vĩ nhất. Bên ngoài cửa điện, là một khoảng mênh mông, hoàn toàn bị sương mù bao phủ, căn bản nhìn không thấy gì.

Kỷ Ninh đứng trong đại điện nguy nga vô cùng, mà mình chỉ như một con kiến, rồi lập tức đi thẳng đến một bồ đoàn, ngồi xuống. Chiều cao mình vẻn vẹn chỉ có một thước bảy, nhưng ngồi trên bồ đoàn đường kính trăm trượng, Kỷ Ninh cũng thấy rất thú vị.

“Rõ là thoải mái.”

Tại đây, trên bồ đoàn, Kỷ Ninh cảm giác được đầu mình rất linh hoạt. Đến cả suy nghĩ cũng nhanh chóng hơn rất nhiều.

“Rõ là việc lạ. Rõ ràng ta đã vượt qua ba cửa, đi tới tòa đại điện này. Rồi mấy hành lang đại điện, bây giờ ta cũng không rời khỏi cửa điện được. Chỉ có thể bị nhốt tại đây. “ Kỷ Ninh thầm nói: “ Nguyên chủ chủ nhân Thủy Phủ đã để lại ba cửa, hẳn là đối với truyền nhân tương lai cũng lưu lại một chút chuẩn bị chứ.”

Có thể trong nháy mắt dời quái vật lông đen đi, lại trong nháy mắt na di đi.

Mình cũng bị na di vào. Hiển nhiên tòa Thủy Phủ này hẳn còn ai đó khống chế.

...

Lúc Kỷ Ninh đang ngồi trên bồ đoàn khổng lồ suy tư, thì đột nhiên từ một bên hành lang cao ngàn trượng gần đại điện đi ra một Hắc Sắc Lão Ngưu.

Kỷ Ninh giật mình quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hắc Sắc Lão Ngưu to ước chừng mấy trượng đang từ từ đi tới. Trong mắt lão ngưu này rất linh động, tò mò, cẩn thận quan sát Kỷ Ninh.

- Không biết tiền bối là ai?

Kỷ Ninh mở lời.

Bên trong Thủy Phủ cổ xưa tùy tiện xuất hiện vật nào, thì sợ đều rất bất phàm.

- Ta?

Hắc Sắc Lão Ngưu lắc đầu nó:

- Đừng nói cái gì tiền bối, ta chỉ là một Pháp Bảo Chi Linh.

- Pháp Bảo Chi Linh?

Kỷ Ninh kinh ngạc:

- Pháp bảo cũng có thể có linh à?

Chưa bao giờ nghe nói qua.

- Ta là thiếp thân pháp bảo của Sư Hoa Tiên Nhân.

Hắc Sắc Lão Ngưu than thở:

- Tiểu oa nhi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, cho dù bản thể thật của ta có đứng trước mặt ngươi, với thực lực của ngươi căn bản cũng không thể luyện hóa ta.

Kỷ Ninh gật đầu. Hắn hiểu điểm này. Tiên Thiên luyện khí chỉ có thể luyện hóa một vài pháp bảo không nhập giai. Mà pháp bảo nhập giai cũng chia cao thấp. Pháp bảo càng cường đại thì luyện hóa càng khó!

- Xin hỏi chủ nhân lúc trước của tiên phủ là ai?

Kỷ Ninh vội hỏi.

- Đã chết rồi, đều đã chết.

Hắc Sắc Lão Ngưu lắc đầu:

- Đã chết không biết bao lâu rồi.

Kỷ Ninh thầm gật đầu, quả thật là như thế.

- Lâu lắm lâu lắm rồi. Thời gian đằng đẵng như vậy cũng na di không ít Tiên Thiên Sinh Linh, tu sĩ Tử Phủ theo dòng Thần Ma Luyện Thể vào đây.

Hắc Sắc Lão Ngưu than thở:

- Đáng tiếc chẳng ai xông vào được. Nhiều nhất là xông tới cửa thứ ba rồi ai nấy đều chết. Không ngờ tiểu oa nhi ngươi, rõ ràng thần lực không đủ hùng hồn, nhưng cũng có thể vượt qua được, cũng xem là kỳ tích rồi.

- Đặc biệt là cửa thứ ba.

- Tinh thần của ngươi lại cường hãn tới bực này à. Nhưng loại chiêu số này, căn bản không dùng được vào thực tế.

Hắc Sắc Lão Ngưu không quan tâm nói:

- Mấy ngàn pháp bảo nhắm thẳng vào một hướng, chỉ cần địch nhân né tránh, ngươi cũng phải lập tức khống chế mấy ngàn món pháp bảo một lần nữa thay đổi ngắm trúng phương hướng. Rất khó bắn trúng địch nhân.

Kỷ Ninh gật đầu:

- Đúng.

- Con khôi lỗi đó cũng bị sự cô tịch vô tận hành hạ sắp phát điên rồi, nên nó chủ động nghênh đón.

Hắc Sắc Lão Ngưu nói:

- Vì thế ngươi đã vượt qua kiểm tra.

- Khôi lỗi?

Kỷ Ninh kinh ngạc:

- Nó là khôi lỗi?

Mình cũng thấy khôi lỗi. Lúc mình luyện kiếm, cha còn chuyên môn làm ra một khôi lỗi đến bồi luyện. Nhưng quái vật màu đen lúc trước, có cảm giác có cơ bắp, có máu, còn có thể nói chuyện, sao lại là khôi lỗi.

- Tiểu oa nhi kiến thức ngươi mới được bao nhiêu. Khôi lỗi phân ra rất nhiều loại. Con lúc trước, chỉ là lấy một hồn phách cấy vào khôi lỗi mà thôi.

Hắc Sắc Lão Ngưu nói:

- Cấy hồn phách vào, có trí tuệ, thậm chí có thể thi triển ra Thiên Nhân Hợp Nhất, thậm chí kiếm pháp, đao pháp, quyền thuật tinh diệu hơn nữa. Thực lực tự nhiên tăng gấp bội.

Kỷ Ninh đăm chiêu.

- Đương nhiên hồn phách bị nhốt trong khôi lỗi vĩnh viễn không thể tiến vào luân hồi, bị cô tịch vô tận.

Hắc Sắc Lão Ngưu nói:

- Nhưng cảnh giới của ngươi cũng không thấp. Lúc trước ngươi thi triển lá sen, là bằng vào Thần văn Thái Âm, Thần văn Thái Dương trên người ngươi. Có hai đại Thần văn, ngươi hẳn là tu luyện Thần Ma Luyện Thể từ Thần Ma Thời Đại, loại pháp môn mạnh nhất Xích Minh Cửu Thiên Đồ rồi. Với thần lực của ngươi, theo ta đánh giá thì chỉ mới tu luyện tới tầng thứ tư!

Kỷ Ninh liền nói:

- Tiền bối nói đúng.

- Xích Minh Cửu Thiên Đồ, là một pháp môn lợi hại.

Hắc Sắc Lão Ngưu cảm khái:

- Có thể tu luyện tới Tiên Thiên, mà ngươi mới là tầng thứ tư, phỏng chừng vừa mới đột phá không lâu. Tuổi ngươi hẳn cũng chỉ mới mười tuổi thôi.

- Mười một tuổi.

Kỷ Ninh không giấu diếm.

- Tiên Thiên Sinh Linh mười một tuổi, lại có Xích Minh Cửu Thiên Đồ. Tuổi nhỏ mà kiếm pháp đã là Đạo Chi Chân Ý.

Hắc Sắc Lão Ngưu rung đùi đắc ý:

- Thiên tài như vậy, vương triều Đại Hạ cũng sẽ phải bồi dưỡng. Căn bản không nên bái nhập môn hạ Sư Hoa Tiên Nhân.

Kỷ Ninh nhíu mày.

- Kỳ thật ngươi chỉ cần đạt tới tầng thứ sáu, với độ tinh thuần của thần lực, lại bằng vào Đạo Chi Chân Ý, có thể vượt qua cửa thứ ba rồi. Nhưng ngươi như vậy cũng không tệ, tinh thần cường đại, cảnh giới cao, tương lai thành tựu vô hạn.

Hắc Sắc Lão Ngưu cảm khái:

- Ta cũng chúc mừng ngươi, thành chủ nhân đời thứ năm nơi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.