[Dịch] Mãng Hoang Kỷ

Quyển 3-Chương 18 : Định Sinh Tửspan




“Đừng nói cửa thứ ba, cửa thứ hai này...” Kỷ Ninh cảm ứng trong cơ thể Xích Minh Thần Lực của mình đã hạ xuống không còn đủ một thành, trong lòng không khỏi vừa lo lắng vừa tuyệt vọng.

“Không thể chạy trốn nữa. Chạy trốn nữa thì Xích Minh Thần Lực trong cơ thể ta sẽ hoàn toàn tiêu hao hết. Một khi thần lực tiêu hao hết, chắc chắn ta sẽ chết, đến cả năng lực vùng vẫy cũng không có.” Đột nhiên Kỷ Ninh dừng lại, lập tức xoay người nhìn về phía chín cự hán xấu xí vô cùng phẫn nộ đang đuổi tới, cả đám đều cầm thạch côn, cùng vọt tới.

- Rốt cục không trốn nữa à.

- Nhân tộc, sắp không còn thần lực nữa rồi.

- So chạy với chúng ta, dù chạy vài ngày chúng ta cũng không sợ.

Chín cự hán xấu xí đều hận không thể ăn tươi nhân tộc trước mắt.

Hai tay Kỷ Ninh cầm chặt kiếm, bình tĩnh đứng.

Đối diện sinh tử, tâm linh Kỷ Ninh linh hoạt vô cùng. Hắn dẹp bỏ tất cả tâm tư khác, trong nội tâm chỉ có trận này.

- Hừ.

Khi chín cự hán xấu xí vọt tới trước mặt, Kỷ Ninh lập tức vọt tới trước. Ba phiến Hỏa Liên Diệp, ba phiến Thủy Liên Diệp quanh thân thể cũng xoay tròn, làm những cự hán ngoại tộc đó vừa đến gần Kỷ Ninh thì thân hình lay động, căn bản không thể hình thành vây công.

Kiếm Kỷ Ninh động.

Kiếm như lửa!

Chém sạch mọi thứ!

- Ha ha ha, kiếm quá yếu.

- Quá yếu.

Đám cự hán xấu xí căn bản không quan tâm. Kiếm Kỷ Ninh xuyên qua hắc quang cản trở dày đặc, cũng vẻn vẹn chỉ có thể lưu lại trên mặt họ chút vết thương mà thôi.

Kỷ Ninh cũng rất bình tĩnh, hắn chỉ đem hết toàn lực.

- Thần lực không còn nhiều lắm.

Kỷ Ninh cảm ứng thần lực của mình, nghiến răng nhảy lên, như đại bàng bay vút lên trời.

Vèo!

Hành lang cao trăm trượng, Kỷ Ninh nhảy tới độ cao trăm trượng, trong lúc bay, trong tay của Kỷ Ninh xuất hiện hai đạo phù cổ kính. Một là Khinh Thân Phù, một là Thần Hành Phù. Tiên Thiên Chân Nguyên trong cơ thể trong nháy mắt tràn vào hai phù. Hai luồng sức mạnh kỳ dị lập tức tràn vào trong cơ thể Kỷ Ninh.

- Một kiếm cuối cùng!

Kỷ Ninh vừa chạm vào đỉnh hành lang, lập tức hai chân đạp mạnh, tất cả sức mạnh hoàn toàn bộc phát!

Bổ xuống phía dưới!

Nhanh!

Nhanh!

Nhanh!

Dựa vào phản lực chân đạp trần hành lang, tốc độ đáng sợ của bản thân Phong Dực Độn Pháp, tốc độ trọng lực rơi xuống của bản thân, Khinh Thân Phù, Thần Hành Phù gia trì tốc độ nhanh hơn nữa! Lúc này tốc độ bổ xuống phía dưới của Kỷ Ninh đã đạt tới một mức không tưởng tượng nổi, nhanh như lưu quang!

Tốc độ chính là sức mạnh, khi tốc độ nhanh đến cực hạn, uy lực kiếm tự nhiên cũng rất lớn.

“Tích Thủy theo ý nước chảy đá mòn. Tích Thủy có thể thành sợi, có thể thành dòng nước nhỏ, có thể thành sông suối biển rộng. “ Kỷ Ninh vừa bổ xuống vừa thi triển ra sát chiêu Tích Thủy Xuyên Thạch trong Tích Thủy Kinh, trong đầu không khỏi lóe lên cảnh cha Kỷ Nhất Xuyên chỉ điểm kiếm pháp cho mình. Cha đã từng trước mặt mình diễn luyện ba lượt Tích Thủy Cửu Kiếm.

Lúc này Kỷ Ninh mang tâm quyết tử trong nháy mắt đã hiểu ra.

Cha diễn luyện kiếm pháp rất chậm, bắt đầu từ Tích Thủy Xuyên Thạch, lập tức chuyển sang Ti Vũ Thành Tuyến, Lưu Thủy Bất Hủ, Lưu Thủy Vô Tình, sau đó lại trở về Tích Thủy Xuyên Thạch.

Tiếp theo lại chuyển thành Tế Vũ Phân Phân, Bạo Vũ Như Mạc, Thủy Mạc Liên Thiên, cuối cùng lại trở về Tích Thủy Xuyên Thạch!

Tiếp theo lại chuyển thành Tế Thủy Trường Lưu, Tích Thủy Bất Lậu, cuối cùng lại trở về Tích Thủy Xuyên Thạch!

“Tích Thủy Xuyên Thạch, là chiêu mạnh nhất. Vừa là chiêu yếu nhất. Tích Thủy Kinh huyền diệu, vô cùng vô tận, có thể tìm hiểu cả đời. Nhớ kỹ... Nước chảy đá mòn!” Kỷ Nhất Xuyên lúc trước nói những lời này, Kỷ Ninh cảm thấy mình đã hiểu.

Trải qua một đêm ngộ đạo, rồi mấy lần trải qua sinh tử, lúc này Kỷ Ninh mới chính thức hiểu được khổ tâm của cha.

“Chính là chiêu này.”

“Tích Thủy!”

Hai tay Kỷ Ninh cầm kiếm dùng tốc độ cao bổ xuống phía dưới, kiếm trong nháy mắt dẫn động thạch côn của cự hán xấu xí, làm thạch côn đập qua một bên, còn kiếm tay phải Kỷ Ninh thì đâm thẳng về phía đầu của cự hán xấu xí! Thạch côn của một cự hán xấu xí đã đập ra ngoài, tự nhiên không kịp ngăn cản, nhưng cũng không sợ chút nào: “ Không gây thương tổn được cho ta đâu.”

“Xuyên thạch! “ Kỷ Ninh bình tĩnh nhìn cái đầu xấu xí.

Xoẹt!

Một kiếm như nước, như những giọt nước nhỏ xuống trên tảng đá.

Bộp!

Một kiếm trong nháy mắt xuyên qua hắc mang cản trở dày đặc, đâm thật sâu vào đầu cự hán xấu xí, thậm chí đâm vào tới ổ bụng. Uy năng thiên địa đáng sợ ẩn chứa trong đó lập tức bộc phát. Nội bộ thân thể không hề có sức phòng ngự ngăn cản.

Nhất thời

Bang!

Lập tức bị xé tung, hóa thành một dòng nước, khải giáp và thạch côn cũng rơi xuống trên mặt sàn.

- Thu.

Kỷ Ninh lập tức thu bộ khải giáp đạo binh và thạch côn vào trong trữ vật pháp bảo của mình.

Dòng nước nhanh chóng ngưng kết hóa thành cự hán ngoại tộc. Cự hán ngoại tộc cả kinh kêu lên:

- Sao có thể? Sao có thể?

- Không có gì là không thể.

Kỷ Ninh đã hoàn toàn yên tâm. Hắn hiểu chín cự hán ngoại tộc không cản trở được mình nữa rồi.

- Chết đi.

Kỷ Ninh vẻn vẹn chỉ điều khiển Thủy Hỏa Liên Hoa, nhanh chóng nghiền cự hán ngoại tộc này thành một dòng nước đen. Không có khải giáp đạo binh bảo vệ, cự hán ngoại tộc căn bản không đỡ được sức nghiền của Thủy Hỏa Liên Hoa.

- Tám các ngươi cũng chết đi.

Kỷ Ninh hóa thành ảo ảnh, lần lượt lóe lên.

Phải đủ chín khải giáp đạo binh mới có thể liên hợp với nhau. Bây giờ cự hán ngoại tộc căn bản không thể liên hợp, đối mặt với uy lực kiếm pháp của Kỷ Ninh, không thể trốn tránh, cả đám đều bị chém chết. Đến cả khải giáp đạo binh và thạch côn cũng bị Kỷ Ninh thu vào trong trữ vật pháp bảo.

- Chết đi.

Kỷ Ninh đứng đó bất động. Chỉ là bằng vào Thái Âm, Thái Dương Thần văn của mình điều khiển sáu đôi Thủy Hỏa Liên Hoa, lần lượt nghiền nát chín cự hán ngoại tộc, lần lượt nghiền chúng thành nước đen. Mặc dù họ vừa ngưng tụ, Kỷ Ninh lại một lần nữa nghiền nát.

Vẻn vẹn chỉ mấy lần nghiền, chín cự hán ngoại tộc rốt cục hoàn toàn tán loạn, rốt cục không thể ngưng tụ nữa.

Quả nhiên sương mù hai bên hành lang cũng dần dần tiêu tán.

- Cha.

Kỷ Ninh nhẹ giọng lẩm bẩm.

Mặc dù lúc trước một đêm ngộ đạo, về phương diện Thủy, Hỏa, Phong, Kỷ Ninh đều đã ngộ tới chút chân ý. Nhưng cảm ngộ cũng chỉ là cảm ngộ. Vận dụng mới là việc khó khăn nhất. Lúc trước Kỷ Ninh chỉ biết một chiêu Thủy Hỏa Liên Hoa. Chiêu này kỳ thật chủ yếu là hộ thể, căn bản không tốt cho tấn công.

Còn vừa rồi, Kỷ Ninh bằng vào cơ sở bản thân và chỉ điểm của cha, trong sinh tử rốt cục ngộ ra chân ý Tích Thủy Kinh cuối cùng - Tích Thủy Chân Ý!

Dựa theo cảnh giới phân chia.

Trên Thiên Nhân Hợp Nhất, đó là Đạo Chi Chân Ý!

“Căn bản của Tích Thủy Chân Ý là ở Tích Thủy.” Kỷ Ninh thán phục: “Tích Thủy này chính là căn bản. Khi giọt nước lớn lên, liên kết thành dây, đây là Ti Vũ Thành Tuyến. Khi nhiều giọt nước hơn nữa sẽ tự nhiên lưu động có sinh mạng lực. Đây là Tích Thủy Bất Lậu. Còn khi nước cuộn trào mãnh liệt, không ai có thể ngăn cản, đó là Lưu Thủy Vô Tình. Song giọt nước vô tận, hội tụ cùng một chỗ, vẫn được xem là Tích Thủy.”

“Tích Thủy Xuyên Thạch, là chiêu mạnh nhất trong Tích Thủy Kinh. Cũng là chiêu yếu nhất. “ Kỷ Ninh nở nụ cười: “Trong phòng ngự cũng như thế. Tế Vũ Phân Phân, Bạo Vũ Như Mạc, Thủy Mạc Liên Thiên, cuối cùng cũng tập hợp từ Tích Thủy Xuyên Thạch. Tế Thủy Trường Lưu, Tích Thủy Bất Lậu, cũng có thể tập hợp từ Tích Thủy Xuyên Thạch.”

“Tích Thủy Chân Ý.”

“Ở chỗ tuần hoàn vô tận. “ Kỷ Ninh cảm khái: “ Chẳng trách cha nói hiểu Tích Thủy Kinh có thể mất cả đời.”

Không hề nghi ngờ, cha hiển nhiên sớm đã ngộ ra Tích Thủy Chân Ý.

Hiểu Tích Thủy Kinh có thể tăng lên tuần hoàn vô hạn, quả thật mất cả đời.

Nói một cách chính xác...

Một khi ngộ ra Tích Thủy Chân Ý, kỳ thật bản thân Tích Thủy Kinh đã vô dụng rồi. Có lẽ lúc trước sáng chế ra bản Tích Thủy Kinh này, tiền bối cũng vẻn vẹn chỉ ngộ ra Tích Thủy Chân Ý. Dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể sáng chế ra chín loại có thể tuần hoàn vô tận. Đương nhiên cũng có thể là một Thần Ma đại năng giả, đại năng giả cố ý sáng chế ra kiếm pháp tuần hoàn có thể tăng lên vô tận.

“Nước chảy đá mòn, nước chảy đá mòn. “ Kỷ Ninh lẩm bẩm, rồi lập tức nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, trận lúc trước thật quá mệt mỏi.

...

Kỷ Ninh nghỉ ngơi ăn no uống đủ, lại khôi phục thần lực, liền bắt đầu hoàn thiện Tích Thủy Chân Ý của mình. Một khi ngộ ra Tích Thủy Chân Ý, hoàn toàn có thể bằng một giọt Tích Thủy mà luyện thành sợi tơ. Lúc thi triển ra Ti Vũ Thành Tuyến, chiêu đó có uy lực còn mạnh hơn so với Tích Thủy Xuyên Thạch.

Thời gian trôi qua.

Kỷ Ninh ăn uống. May mà lúc trước trong nạp tinh của mình, trong trữ vật pháp bảo của Thiết Mộc Chiêm đều có chút thức ăn. Mình bây giờ thiếu nhất chính là thời gian. Thời gian càng dài, nếu Xích Minh Cửu Thiên Đồ của mình có thể đề cao một tầng, nếu kiếm pháp của mình có thể tăng lên tới mức mạnh hơn, sinh cơ tự nhiên lớn hơn.

Kỷ Ninh hiểu...

Cửa thứ nhất mình dựa vào Thủy Hỏa Liên Hoa mới có thể thông qua. Cửa thứ hai mình bị buộc tới tuyệt cảnh ngộ ra Tích Thủy Chân Ý mới đột phá một cách nguy hiểm. Dựa theo mức độ tăng lên như thế này, cửa thứ ba nhất định sẽ rất đáng sợ.

Sư Hoa Tiên Nhân công khai thu đồ đệ, hoàn toàn có thể tưởng tượng được cửa thứ ba khó khăn như thế nào.

...

Bờ hồ Dực Xà.

Hai vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên, Uất Trì Tuyết ở ven hồ tạm cư. Họ lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi nhi tử của họ trở về. Nhưng thời gian từng ngày qua đi, trong lòng họ cũng càng thêm lo lắng. Vì thời gian càng dài, khả năng nhi tử họ còn sống lại càng thấp.

- Khụ khụ.

Uất Trì Tuyết lại ho.

- Đừng nóng, đừng nóng.

Kỷ Nhất Xuyên nhìn ngắn ngủn hơn một tháng qua, thê tử ốm yếu hơn nhiều, cũng càng thêm đau lòng.

- Ta cũng nghĩ không vội.

Uất Trì Tuyết nhìn nước hồ vô tận trong hồ Dực Xà trước mắt, thở dài nói:

- Nhưng Ninh nhi, Ninh nhi... đã hơn một tháng rồi mà sao còn không ra, còn không ra!

Đối với Uất Trì Tuyết mà nói, nhi tử chính là trời đất của nàng.

- Nhi tử chúng ta nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ như vậy. Lúc trước vì nàng mang thai Ninh nhi đã lưu lại bệnh căn, không thể tức giận không thể sốt ruột phải cố gắng chăm lo cho thân thể nhé.

Trong lòng Kỷ Nhất Xuyên cũng như có lửa đốt. Trong lòng hắn cũng lo lắng cho nhi tử, nhưng lại càng lo lắng cho thê tử. Lần trở về từ Bắc Minh Đại Hải, trên đường có một trường đại chiến...

Tuy nói Bạch Thủy Trạch liều chết cõng thê tử trọng thương trốn đi, cũng rất may là hài tử cuối cùng vẫn còn sống xuất thế, nhưng thê tử, hài tử đều bị ảnh hưởng.

- Kỷ Ninh.

Kỷ Nhất Xuyên cũng nhìn nước hồ vô tận:

- Nhất định phải còn sống trở về.

...

Trong hành lang vô tận.

Bên trong hành lang không ngày tháng. Thời gian cũng qua đi mơ mơ hồ hồ. Mình ăn rất nhiều, thức ăn trong nạp tinh đã không còn nhiều nữa. Thức ăn của Thiết Mộc Chiêm cũng không nhiều lắm. Dù sao ở vùng Yến Sơn, tùy ý cũng có thể đi săn, còn nạp tinh không gian có hạn, làm sao có quá nhiều đồ ăn chứ?

Hơn một tháng nữa là hết sạch.

“Tế Trường, Thủy Lưu và Ti Vũ Thành Tuyến cũng dung nhập vào Tích Thủy Chân Ý.” Kỷ Ninh thầm nói. Một phòng ngự, một phản công. Thực lực mình xem như tiến nhanh rồi. “Tu luyện hơn một tháng, thần lực của ta cũng sắp hùng hậu rồi. Cửa thứ ba cũng là trận cuối cùng...”

Kỷ Ninh hiểu được sự đáng sợ và nguy hiểm của một cửa cuối cùng.

Cũng hiểu, chỉ cần thông qua, mình có thể sống sót.

Không qua mình sẽ chết!

“Sống hay chết, ở nơi này.”

“Chết, sợ phải đi âm tào địa phủ rồi. Lần này phỏng chừng không có vận may tránh thoát Mạnh bà thang nữa. Uống xong Mạnh bà thang ta cũng không còn là ta nữa. “

Kỷ Ninh thoáng cảm giác có gì đó rất nguy hiểm. Sau khi hồn phách cường đại, có được trực giác, tận sâu bên trong có một cảm giác khủng bố, như sắp nghênh đón một đại kiếp nạn rất đáng sợ.

“Con đường định sinh tử.”

Hai tay Kỷ Ninh cầm chặt Bắc Minh Kiếm, đi thẳng tới góc quanh hành lang khác. Mặt hành lang có ba thi thể còn chưa hoàn toàn mục nát. Mặt sàn cũng có một vài pháp bảo rải rác.

Kỷ Ninh dùng thần niệm cuộn tới, rất bình tĩnh luyện hóa chúng. Vừa xem xét, bên trong trữ vật pháp bảo có chừng mấy ngàn món pháp bảo, toàn bộ đều dễ dàng luyện hóa. Quả thật đều là những pháp bảo không đạt chuẩn. Nhưng, số lượng đáng sợ như thế cũng là khoản tiền bạc vô cùng kinh người. Kỷ Ninh rất bình tĩnh, vì nếu chết, chúng hoàn toàn vô dụng.

- Rốt cục đã đến.

Một thanh âm khàn khàn vang lên. Đây là ngôn ngữ nhân tộc phổ biến ở vương triều Đại Hạ.

Kỷ Ninh lập tức nhìn lại.

Chỉ thấy xa xa từ trong khói đen tràn ngập đi ra một thân ảnh. Hắn có thân hình lom khom, mắt xanh rờn, toàn thân có lông đen. Hắn đi tới nhìn thực chậm, nhưng mỗi một bước đều xa vài chục trượng:

- Đáng tiếc, ngươi quá yếu.

Vụt!

Trong nháy mắt đã tới trước mặt Kỷ Ninh. Bàn tay to như quạt xòe mang theo tử khí dày đặc đánh vào Kỷ Ninh. Cú vỗ đơn giản này lại làm Kỷ Ninh không thể né tránh, chỉ có thể thi triển song kiếm, dựa vào tuyệt chiêu phòng ngự Tế Thủy Trường Lưu mà ngăn cản. Chiêu phòng ngự Tế Thủy Trường Lưu cũng ẩn chứa Tích Thủy Chân Ý.

- Bang!

Cả người Kỷ Ninh trong nháy mắt bị đập bay, hai tay đau nhức tê dại.

- Không --

Kỷ Ninh muốn nắm chặt Bắc Minh Kiếm. Nếu kiếm bay mất, làm sao sử dụng kiếm thuật được? Nhưng ngón tay đã hoàn toàn tê dại không còn tri giác nữa

Xoạt! Xoạt!

Chỉ thấy ngón tay gãy và hai thanh Bắc Minh Kiếm cũng lao thẳng ra ngoài, va vào vách tường hành lang phía xa, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Da thịt toàn thân Kỷ Ninh vỡ nát, mau me phun tung toé, ngón trên hai tay đều đã đứt. Cả người như một đoàn huyết vụ bay ra xa, rơi xuống mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.