Ba con Hắc Giảo thú phi trên cánh đồng hoang vu.
- Công tử.
Thu Diệp không kìm được nói:
- Con trai Giang Hòa rất hận công tử. Cứ để hắn trưởng thành, e rằng tương lai sẽ có điều bất lợi cho công tử.
Kỷ Ninh liếc mắt nhìn Mạc Ô bên cạnh.
Thu Diệp liền nói:
- Tuyệt đối không phải Mạc Ô nói cho ta biết. Dù biết công tử mất hứng, nhưng ta vẫn muốn nói.
Kỷ Ninh thở dài nói:
- Ta chỉ cừu hận Giang Hòa. Con của hắn lại không cừu không oán với ta. Ta đi báo thù, vì sao phải liên quan tới con của hắn?
- Nhưng khi các bộ lạc khai chiến với nhau, bình thường đều diệt trừ mọi uy hiếp...
Thu Diệp muốn mở lời.
- Ta biết.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Vì sinh tồn của bộ lạc, không chừa thủ đoạn nào, cũng không có gì đáng trách! Nhưng một đứa trẻ nho nhỏ làm sao có thể ảnh hưởng tới Kỷ Thị ta? Kỷ Thị thống lĩnh vùng đất này không biết đã xử tử bao nhiêu người. Những người ngầm cừu hận Kỷ Thị ta cũng không biết có bao nhiêu. Kỷ Thị ta có thể thống trị, không phải dựa vào giết hết tội nhân, mà là bản thân cường đại!
Thu Diệp hơi đăm chiêu.
- Dù không có tội nhân cừu hận, nhưng nếu ngươi không mạnh, người khác vẫn sẽ tiêu diệt ngươi.
Kỷ Ninh nói nhỏ:
- Còn nếu bản thân cường đại, những địch nhân đó dù không cam lòng, nhưng bề ngoài vẫn phải cung kính. Đợi thêm vài trăm năm nữa, con cháu bọn họ e rằng sẽ chính thức thần phục Kỷ Thị ta từ nội tâm.
- Còn cường giả tu luyện, quan trọng là nội tâm.
Kỷ Ninh nói.
Tâm cùng thiên hợp! Thiên nhân hợp nhất!
Tâm cảm ngộ đạo, ngộ ra Đạo Chi Chân Ý!
Kỷ Ninh rất rõ ràng. Một người tu luyện phải nhìn thẳng vào bản tâm. Tâm càng thấu triệt sáng láng, mới có thể tiến nhanh trong việc tu luyện.
- Làm ngược bản tâm, một là làm mình phiền não, hai là con đường tu luyện cũng sẽ đình trệ, thậm chí còn thụt lùi.
Kỷ Ninh lắc đầu:
- Kỷ Ninh ta muốn giết ai chỉ cần giết một người, sẽ không di họa cho vợ con của họ! Đây là bản tâm của ta!
Kiếp trước bị ốm đau hành hạ, Kỷ Ninh luôn sống cô độc. Người cô độc sống một mình sẽ quen suy nghĩ. Suy nghĩ quá nhiều sẽ trở thành điên. Phải nhìn thấu nội tâm của mình, trở nên nhìn xa trông rộng mới sống được. Kỷ Ninh đã nhìn thấu nội tâm của mình, mới có thể trở nên khoáng đạt bình tĩnh. Kiếp này tu luyện, nếu không nhìn thấu nội tâm mình, hắn làm sao có nghị lực kiên trì khổ tu mỗi ngày?
Thu Diệp và Mạc Ô nhìn nhau.
Bản tâm?
Không hiểu!
- Thôi.
Kỷ Ninh thấy bộ dáng hai người, lập tức lắc đầu:
- Đừng nghĩ nữa. Chúng ta đi hồ Dực Xà.
- Công tử, không đi bộ lạc Hắc Nha à? Không phải lúc trước người nói, muốn chiếu cố cho em trai của Xuân Thảo sao?
Thu Diệp dò hỏi.
- Không vội.
Kỷ Ninh lắc đầu:
- Ta trước hết đi hồ Dực Xà một chuyến, chém chết Đại Yêu Dực Xà. Sau đó tới bộ lạc Hắc Nha. Ngọn nguồn tai họa chuyện này từ đầu tới đuôi chính là do Đại Yêu Dực Xà. Một trong hai người em trai của Xuân Thảo cũng chết trong tay Đại Yêu Dực Xà. Ta sẽ dùng cái chết của Đại Yêu Dực Xà để an ủi Xuân Thảo. Đến lúc đó sẽ đưa đứa em duy nhất còn lại của nàng đi thành Tây Phủ.
- Đi.
Kỷ Ninh hơi thúc bụng Hắc Giảo thú, nhất thời Hắc Giảo thú tăng tốc chạy như bay.
Hai người Thu Diệp, Mạc Ô cũng chạy về phía hồ Dực Xà.
...
Ngày chạy đêm nghỉ, Hắc Giảo thú trèo đèo lội suối vừa nhanh vừa mạnh, cũng phải mất tới ba ngày mới đi tới vùng biên hồ Dực Xà.
- Bái kiến công tử.
Mười tên Hắc Giáp Vệ đều răm rắp quì một gối xuống.
Kỷ Ninh ngồi trên Hắc Giảo thú nhìn thoáng qua, rồi gật gật đầu, đồng thời phân phó:
- Mạc Ô, Thu Diệp, hai người các ngươi tạm thời nghỉ ngơi ở cứ điểm này. Hơn mười dặm phiá trước chính là hồ Dực Xà rồi. Ta không thể đưa các ngươi tới đó. Một mình ta đi hồ Dực Xà.
- Dạ.
Mạc Ô, Thu Diệp đều cung kính đáp.
Kỷ Ninh xuống Hắc Giảo thú, lập tức tung người như một con chim vọt ra xa. Hai cú lắc mình đã biến mất khỏi tầm nhìn của mười tên Hắc Giáp Vệ, Mạc Ô, Thu Diệp. Điều này làm cho mười tên Hắc Giáp Vệ lần đầu tiên thấy Kỷ Ninh thi triển thân pháp đều mở to hai mắt nhìn, vẻ khó có thể tin.
Hồ Dực Xà, bây giờ chính là cấm địa.
Kỷ Thị cũng an bài hơn mười tiểu đội rải rác. Mỗi tiểu đội đều do mười tên Hắc Giáp Vệ, phân tán ở những phương hướng hồ Dực Xà khác nhau, giám thị Đại Yêu Dực Xà.
******
- Soạt soạt soạt...
Phương viên trăm dặm hồ Dực Xà rộng lớn vô cùng, liếc mắt nhìn không tới điểm cuối. Hồ nước to như thế không cần gió cũng dậy sóng.
Kỷ Ninh đứng bên bờ, hướng mắt nhìn hồ Dực Xà, nói khẽ:
- Hồ nước quả nhiên là sâu khôn lường. Mặc dù ta có thể khống chế nước, nhưng nếu vào sâu, tốc độ ta sợ là thua xa Đại Yêu Dực Xà.
Càng xuống sâu, áp lực của nước càng lớn, việc khống chế nước cũng càng thêm khó khăn.
Nhân tộc xuống dưới nước thực lực phát huy không được một thành. Thủy tộc lại có thể phát huy vượt xa người thường.
- Mặc dù thực lực của ta bây giờ mạnh, nhưng so với đại yêu Tiên Thiên viên mãn, sợ cũng còn kém một chút.
Kỷ Ninh thầm nói. Do mình tu luyện Phong Dực Độn Pháp, lại cảm ngộ Đạo Chi Chân Ý, dù sao chỉ cần thực lực Xích Minh Cửu Thiên Đồ tầng thứ tư, cũng đã so được với Tiên Thiên Thần Ma Luyện Thể hậu kỳ khác.
So với Đại Yêu Dực Xà, nói về sức mạnh vẫn kém một chút.
Vèo!
Kỷ Ninh bước một bước, đã ra ngoài một dặm. Hắn đạp trên mặt nước như di chuyển trên đất bằng..
- Dực Xà!
Kỷ Ninh đột nhiên hét lớn một tiếng.
- Dực Xà!
- Dực Xà!
- Dực Xà!
Thanh âm cuồn cuộn, như tiếng sấm nhanh chóng truyền ra. Hơn nữa cũng xuyên qua nước hồ nhanh chóng lan xuống đáy hồ.
Khoảnh khắc sau đó …
Dưới đáy hồ sâu, có một sào huyệt uốn lượn sâu thẳm. Đại Yêu Dực Xà đang cuộn mình nằm dài ngủ say trong đó, cốt dực, lân giáp khổng lồ phủ kín thân thể nó.
- Dực Xà!
Một luồng thanh âm xuyên qua nước, truyền thẳng tới nơi này.
Đại Yêu Dực Xà ngủ say đột nhiên mở hai con mắt đỏ ké.
- Chuyện gì thế?
Đại Yêu Dực Xà phát ra tiếng gầm khẽ:
- Cấp tốc đi thăm dò đi.
- Dạ.
Bên ngoài truyền đến một vài tiếng rống của đám tiểu yêu thủy tộc vẻ rất lo sợ. Mặc dù nhân loại phần lớn nghe không hiểu ngôn ngữ của đám tiểu yêu, nhưng đám tiểu yêu vẫn có thể nghe hiểu được nhau.
...
Ở ven hồ Dực Xà, cỏ dại rậm rạp, có hai Hắc Giáp Vệ đang ẩn mình.
- Dực Xà?
- Có người khiêu khích Dực Xà.
Hai Hắc Giáp Vệ nhìn nhau, đều lộ ra kinh sắc, lập tức xông ra xem. Nhưng họ cách chỗ Kỷ Ninh những vài chục dặm. Hai người bọn họ căn bản nhìn không tới Kỷ Ninh.
- Ta ở đây trông chừng, ngươi đi bẩm báo.
Ven hồ Dực Xà tổng cộng có trên mười Hắc Giáp Vệ, thường xuyên quan sát. Lúc này ba Hắc Giáp Vệ khá gần Kỷ Ninh đều đã thấy thân ảnh của hắn. Đám Hắc Giáp Vệ chuyên môn được điều từ thành Tây Phủ tới đây, tự nhiên nhận ra thân phận Kỷ Ninh.
- Là công tử Kỷ Ninh.
- Công tử Kỷ Ninh đến khiêu khích Dực Xà? Công tử Kỷ Ninh cũng thật lợi hại, đạp trên mặt nước mà như đi trên đất bằng. Y như thống lĩnh Kỷ Nhất Xuyên lúc trước!
- Đừng nói nữa, mau đi bẩm báo việc này.
...
Đám Hắc Giáp Vệ hơi khiếp sợ, cũng nhanh chóng bắt đầu đem tin tức truyền về tiểu đội mình. Có thể tưởng tượng được với tốc độ của họ, khi tin này truyền tới thành Tây Phủ, e rằng cũng đã một ngày sau.
Kỷ Ninh vẫn bình tĩnh hành tẩu trên hồ nước rộng lớn.
Ào ào...
Một con tôm càng xanh và một con cá chuối chợt xuất hiện trên mặt nước, nhìn ra xa.
- Thiếu niên Nhân tộc?
Hai tiểu yêu nhìn nhau.
Xoạt!
Chúng lẳng lặng chui vào trong nước sâu, nhanh chóng bơi xuống chỗ sào huyệt của Đại Yêu Dực Xà.
- Đại vương, Đại vương, trên mặt nước có một thiếu niên Nhân tộc.
Tiểu yêu tôm càng xanh, tiểu yêu cá chuối vội phát ra tiếng rống.
- Thiếu niên Nhân tộc?
Cốt dực đầy lân giáp của dực xà trải ra. Cặp con ngươi đỏ ké nhìn hai tiểu yêu. Hai tiểu yêu run lẩy bẩy gật đầu lia lịa.
- Nhưng thiếu niên Nhân tộc đi trên mặt nước đó rất giống Kỷ Nhất Xuyên lúc trước. Mặt nước không hề chìm xuống chút nào.
Tiểu yêu tôm càng xanh liền nói. Con tiểu yêu cá chuối cũng gật đầu:
- Đúng đúng đúng.
- Đi mà không chìm?
Đại Yêu Dực Xà chợt hóa thành sương mù đen, rồi hóa thành một nam tử áo đen.
Nam tử áo đen đứng đó, con ngươi hẹp dài đầy vẻ lo nghĩ. Xà tính đa nghi. Hơn nữa lại từng bị Tiên Thiên Sinh Linh của Kỷ Thị mấy lần truy sát thường xuyên lập ra đủ mọi cạm bẫy. Hắn sớm đã là chim sợ cành cong. Bây giờ một thiếu niên Nhân tộc có thể đạp nước xuất hiện khiêu khích hắn, hắn làm sao không nghi được?
- Trước đây các ngươi đã thấy hắn chưa?
Nam tử áo đen nhìn về phía hai tiểu yêu.
- Không. Không có. Lúc trước mấy tên Tiên Thiên Sinh Linh đến hồ Dực Xà, chúng ta đều nhớ rõ. Đây là thiếu niên Nhân tộc, tuyệt không phải bất kỳ Tiên Thiên Sinh Linh nào lúc trước.
Tiểu yêu tôm càng xanh liền nói. Con tiểu yêu cá chuối cũng gật đầu.
Nam tử áo đen gật gật đầu:
- Ta đi xem thử.
Vèo!
Nó lẳng lặng xông ra thông đạo sào huyệt dưới nước. Mặc dù tốc độ hình người trong nước thua xa nguyên hình, nhưng dù sao nguyên hình của nó thật sự quá lớn, một khi xuất hiện, mặt nước nhất định có động tĩnh rất lớn, khẳng định sẽ bị phát hiện.
- Rốt cuộc là ai?
Nam tử áo đen chẳng mấy chốc đã lẳng lặng nhô đầu lên mặt nước, nhìn quanh bốn phía.
Liếc mắt đã thấy xa xa đại khái cách đó tám chín dặm, một thiếu niên mặc da thú đang đứng. Thiếu niên đó trông rất thanh tú, rất tùy ý đạp trên mặt nước hành tẩu. Về phần xung quanh thiếu niên Nhân tộc này, thì lại hoàn toàn trống không, không có cường giả nào khác.
- Là hắn!
Con ngươi hẹp dài của nam tử áo đen trong nháy mắt tóe ra hung quang đáng sợ.
Sát ý!
Hận ý!
Thậm chí làm cho mặt nước xung quanh phải rung động.
Kỷ Ninh xa xa quay đầu nhìn lại, liếc mắt thấy được nó. Mặc dù lúc này Đại Yêu Dực Xà là hình người, nhưng Kỷ Ninh chỉ liếc mắt là có thể nhận định đó chính là Đại Yêu Dực Xà.
- Đại Yêu Dực Xà!
Kỷ Ninh gầm lên một tiếng.
Nam tử áo đen âm lãnh nhìn thoáng qua Kỷ Ninh, lập tức lại từ từ chui vào trong nước sâu.
- Dực Xà.
Kỷ Ninh nhanh chóng đạp nước lướt đến, chẳng mấy chốc đã tới trên mặt nước, rồi nhìn xuống phía dưới quát:
- Ngươi không phải muốn giết ta sao? Ngươi không phải hận ta tận xương sao? Đến đây đi, đến đây đi, ta bây giờ đứng đây cho ngươi giết đó.
Dưới nước sâu.
Con ngươi hẹp dài của nam tử áo đen thiêu đốt ngọn lửa phẫn nộ. Hắn vô cùng khát vọng lúc này có thể giết rồi ăn sống Kỷ Ninh ngay.
- Con rắn lớn màu đỏ, chính là ta tự tay chém chết.
- Ha ha ha, ta chỉ một kiếm giết nó, rõ là yếu ớt.
Thanh âm phía trên không ngừng truyền xuống, khiêu khích lửa giận trong lòng Đại Yêu Dực Xà.
Thân thể nam tử áo đen run nhè nhẹ, đè ép sát ý trong lòng:
- Không thể sốt ruột, không thể sốt ruột. Sốt ruột sẽ trúng gian kế của Kỷ Thị. Lúc trước Độc Cưu Lĩnh và Kỷ Thị chỉ đặt ra luật buộc ta cấm túc tại hồ Dực Xà trăm năm, nhiều nhất là những nhân vật tầng cao nhất cảnh giới Tử Phủ sẽ không ra tay mà thôi. Nhưng không nói chính xác là những Tiên Thiên Sinh Linh kia không xuống tay với ta.
Nhân tộc và Đại Yêu đấu tranh rất hung tàn.
Nhưng có một điều cấm kỵ, đó là thủ lĩnh chân chính của song phương không được ra tay, khi dễ người yếu. Lão yêu cảnh giới Tử Phủ sẽ không ra tay giết người. Tử Phủ tu sĩ Kỷ Thị cũng sẽ không ra ngoài chém giết.
Dù sao cảnh giới Tử Phủ, chính là căn bản.
Một khi cảnh giới Tử Phủ chiến đấu với nhau, một khi chết, vậy có thể dao động cả căn cơ bộ tộc. Bất luận là Nhân tộc hay Yêu tộc, đều không muốn dao động căn cơ của mình.
“Xung quanh Kỷ Ninh hoàn toàn không có ai.“ Trong mắt nam tử áo đen lóe lên hung quang: “Nhưng hắn làm sao có thể đi tìm cái chết chứ. E rằng xung quanh hắn đã có một vài Tiên Thiên Sinh Linh cỡ Kỷ Nhất Xuyên bằng vào một vài trận pháp ẩn nấp đâu đó. Một khi ta xông ra, e rằng trong nháy mắt sẽ bị vây công.”