Trên con đường nứt rạn, lão bà bà tóc bạc Tuyết Cô nói:
- Công tử Kỷ Ninh, Giang Hòa trêu vào công tử là tội nên xử tử. Nhưng niệm tình hắn còn trẻ, chẳng biết có thể tha cho hắn một mạng không?
Giữa các bộ lạc mặc dù có chiến tranh với nhau, nhưng cũng có thể dùng tài vật đổi tính mạng một vài đại nhân vật bị bắt làm tù binh.
Kỷ Ninh lạnh lùng liếc nhìn mụ, không hề lên tiếng.
Tuyết Cô nhất thời cau mày. Mụ biết, công tử Kỷ Ninh rất muốn giết Giang Hòa, việc này đã không thể sửa đổi.
- Chuyện gì thế?
- Cửa thành sao lại sụp xuống?
- Bộ lạc Giang Biên phát sinh chuyện gì?
- Nhìn xem. Thiếu niên được một đám Hắc Giáp Vệ vây quanh. E rằng là đại nhân vật của Kỷ Thị.
Một vài người ngoại tộc đến thành Giang Biên mua bán hàng hóa, còn có những người trong bộ lạc Giang Biên đều nhanh chóng bu lại.
Tuyết Cô thấy thế quát:
- Nói những người không liên quan lăn ra xa một chút.
- Dạ.
Đám giáp vệ bộ lạc Giang Biên vội tuân mệnh, bắt đầu đem đám thương nhân, người trong tộc ra xa, cấm không được đến gần.
- Tránh ra!
- Tránh ra!
Chỉ thấy một đội giáp vệ nhanh chóng từ con đường xa xa chạy như bay đến đây. Ai nấy đều cầm cung nỏ và binh khí hạng nặng, dẫn đội đều là những đại nhân vật hạch tâm của bộ lạc Giang Biên. Hiển nhiên lúc trước nghe thanh âm đó, sợ là do những thế lực đối địch, những người này đều dẫn nhân mã của mình nhanh chóng chạy đến.
- Tuyết Cô.
Một lão giả tóc bạc dẫn đội ngũ vọt tới, thấy Tuyết Cô vội cung kính chào.
Tuyết Cô chỉ đưa mắt nhìn.
Một đội ngũ giáp vệ tới gần, những hạch tâm của bộ lạc Giang Biên đều lục tục kéo tới.
- Vèo!
Một bóng đen cũng nhanh chóng chạy tới, một mạch tới gần đội ngũ giáp vệ mới ngừng lại. Đám giáp vệ còn muốn ngăn cản bóng đen, nhưng đến khi bóng đen dừng lại, họ giật bắn người:
- Tộc trưởng!
Giang Tam Tư lạnh mặt, xách một thanh niên tuấn mỹ xuyên thẳng qua đám người. Đám tộc nhân hạch tâm trong tộc ai nấy đều nghi hoặc nhìn Giang Hòa. Giang Hòa chính là một trong những đứa cháu của Giang Tam Tư, cũng được Giang Tam Tư coi trọng một chút. Bên trong bộ lạc, địa vị hắn cũng nằm trong 10 người hạng đầu. Dù sao hắn cũng được tộc trưởng ưu tiên.
- Bang!
Giang Hòa bị ném bay.
Giang Hòa chà cả mặt xuống lớp đá vỡ, má bị cọ đến xước nát, trên người đầy bụi bặm. Hắn vội ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, chẳng mấy chốc đã tập trung vào thiếu niên mặc áo da thú được Hắc Giáp Vệ vây quanh.
- Công tử Kỷ Ninh, người đã được đưa tới.
Giang Tam Tư và Tuyết Cô đứng cùng nhau.
- Hắn chính là Giang Hòa?
Kỷ Ninh nhìn kĩ Giang Hòa, không khỏi nghĩ tới Xuân Thảo đáng thương, nội tâm nổi lên cơn thèm giết chóc!
Giang Hòa có thể cảm giác được quyền thế của công tử Kỷ Ninh này. Trước mặt công tử Kỷ Ninh, đến cả tộc trưởng và Tuyết bà bà cũng phải cúi đầu.
- Giang Hòa ra mắt công tử.
Giang Hòa cung kính nói.
- Giang Hòa... Giang Hòa...
Kỷ Ninh nhẹ giọng lẩm bẩm, ánh mắt giống như dao nhỏ sắc bén nhìn vào thanh niên này:
- Biết ta tại sao tìm đến ngươi không?
Thanh âm Kỷ Ninh rất nhẹ.
Nhưng Giang Hòa vừa nghe lại cảm thấy phát lạnh. Hắn có thể cảm giác được trong lời nói của Kỷ Ninh ẩn chứa sát ý ngất trời!
- Không biết.
Giang Hòa nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh:
- Công tử Kỷ Ninh muốn giết ta?
- Đúng.
Kỷ Ninh gật đầu.
Xung quanh một khoảng yên tĩnh.
Giang Tam Tư, Tuyết Cô đều chỉ đứng nhìn. Những hạch tâm bộ lạc Giang Biên khác cũng chỉ đứng nhìn một bên. Họ đều nhìn ra, công tử Kỷ Ninh này có quyền uy ngất trời, đến cả tộc trưởng cũng chỉ có thể khuất phục. Hơn nữa hắn đã quyết tâm giết Giang Hòa. Họ cũng lặng lẽ than thở, Giang Hòa uy phong vô hạn, hôm nay phải chết chắc rồi!
- Công tử Kỷ Ninh muốn ta chết, ta không thể không chết.
Trên gương mặt tuấn tú của Giang Hòa không hề sợ hãi, hắn nhìn Kỷ Ninh:
- Chỉ là không biết vì sao công tử phải giết ta?
- Vì sao giết ngươi?
Kỷ Ninh nhìn hắn.
Rào.
Trong tay Kỷ Ninh chợt xuất hiện Bắc Minh Kiếm, kiếm quang lóe lên, liên tục điểm vào người Giang Hòa. Điều này nhất thời làm dấy lên một trận kinh hô. Nhưng Giang Hòa không hề né tránh.
Giang Tam Tư, Tuyết Cô bên cạnh cũng chỉ bình tĩnh nhìn. Dù cho một kiếm của Kỷ Ninh giết ngay Giang Hòa thì họ cũng sẽ không nói gì.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Trên người Giang Hòa xuất hiện sáu lỗ máu. Máu tươi chảy xuống, lỗ máu chỉ ở một vài vị trí không yếu hại như vai, chân...
- Kiếm này...
Giang Hòa trợn tròn mắt:
- Nàng, nàng là của ngươi?
- Hiểu chưa?
Kỷ Ninh nhìn hắn.
Hắn thi triển kiếm pháp đâm ra sáu lỗ máu, chính là kiếm pháp của Xuân Thảo. Còn Giang Hòa lúc trước hạ lệnh cho tôi tớ bắt Xuân Thảo, Xuân Thảo chỉ bằng kiếm pháp này đã đánh cả đám tôi tớ gần chết, rồi bỏ đi.
- Một nữ nhân thôi. công tử Kỷ Ninh, ngươi vì một nữ nhân mà muốn giết ta? Nữ nhân chỉ là hàng hóa tài vật mà thôi.
Giang Hòa không cam lòng kêu lên:
- Ta nguyện hiến cho công tử hàng trăm nữ nhân. Huống chi nàng vẻn vẹn chỉ là một nô lệ. Ta nguyện làm tất cả, chỉ cầu công tử tha cho ta một mạng.
- Trong mắt ta ngươi không bằng một sợi tóc của nàng.
Kỷ Ninh lạnh lùng nói.
Sắc mặt Giang Hòa tái nhợt, lập tức lấy ra một thanh đoản đao, thấp giọng:
- Công tử Kỷ Ninh, Giang Hòa đắc tội với công tử, tội đáng chết. Không cần ô uế bàn tay của công tử. Giang Hòa tự mình làm.
Nói rồi, hắn một đao đâm vào trái tim của mình.
Coong!
Một luồng kiếm quang đánh vào trên đoản đao, đánh bay đoản đao.
- Ngươi lại muốn chết đơn giản như vậy à?
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào Giang Hòa:
- Nàng chết đau đớn và khuất nhục như thế nào? Ta sao có thể cho ngươi chết dễ dàng như vậy?
Giang Hòa nghiến răng nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh quát:
- Mạc Ô.
- Công tử.
Mạc Ô xông ra.
- Bộc hình.
Kỷ Ninh lạnh lùng nói:
- Treo trên đầu tường bộ lạc Giang Biên.
Sắc mặt Giang Hòa trắng nhợt.
Bộc hình, bình thường là trói tay chân người ta, sau đó treo lên, không được ăn uống gì, bị mặt trời nướng chín. Lúc trước khi Kỷ Ninh đâm vào người Giang Hòa sáu lỗ máu, với sinh mạng lực của Giang Hòa dĩ nhiên không vì thế mà chảy máu chết được, nhưng máu chảy ra sẽ hấp dẫn chim chóc đến. Dám đến gần bộ lạc đều là những phi cầm bình thường, chúng sẽ rỉa máu thịt của Giang Hòa.
Hắn sẽ bị cơn đói, thống khổ và khủng hoảng hành hạ đến chết...
Hơn nữa còn có thể bị vô số tộc nhân vây xem, cảm giác tâm hồn khuất nhục sẽ làm cho loại người kiêu ngạo như Giang Hòa đau đớn hơn nữa.
- Dạ.
Mạc Ô nhanh chóng lấy ra một cái xích sắt, bắt đầu trói Giang Hòa. Giang Hòa quỳ mọp cúi đầu, căn bản không dám lên tiếng.
- Cha!
Thanh âm thê lương vang lên. Một đứa bé từ đám người vọt ra.
- Biến.
Giang Hòa thấy đứa bé chạy tới, vội phẫn nộ quát:
- Về, trở về.
- Cha.
Đứa bé khóc. Mặc dù cha bức bách nó luyện kiếm, nhưng lại đặc biệt thương yêu nó.
Giang Tam Tư đứng gần đó nhíu mày:
- Kéo đứa nhỏ này đi!
- Dạ.
Lập tức có hai giáp vệ xông ra nắm lấy đứa bé kéo đi. Đứa bé đó điên cuồng vùng vẫy, đồng thời còn nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, trong mắt đầy cừu hận.
Kỷ Ninh chỉ bình tĩnh nhìn hài tử đó. Lúc còn nhỏ, khi cha hắn Kỷ Nhất Xuyên bắt hắn luyện gan, đi giết một vài tên tử tù, những ánh mắt kinh khủng hơn nữa hắn đều đã thấy cả.
Ở thành Tây Phủ, lúc thấy mua bán nô lệ, bất luận là ánh mắt chết lặng, tuyệt vọng, hay điên cuồng, cừu hận, hoặc cầu xin, có thứ gì mà hắn không thấy qua.
- Treo trên đầu tường.
Mạc Ô được hai Hắc Giáp Vệ hỗ trợ.
Giang Hòa hoàn toàn bị xích sắt trói chặt, tóc tai xõa tung, lại bị một vài tộc nhân nhìn ngó, trong ánh mắt tộc nhân có cảm thông, lại có cả hả hê. Điều này làm cho thân thể khuất nhục của Giang Hòa không ngừng run rẩy.
- Công tử.
Mạc Ô nói khẽ với Kỷ Ninh:
- Nhi tử của Giang Hòa … Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!
Kỷ Ninh lạnh lùng đưa mắt nhìn Mạc Ô.
Mạc Ô vội cúi đầu không dám nói thêm nữa.
- Mấy ngày tới ta sẽ ngụ ở thành Giang Biên.
Kỷ Ninh nhìn về phía Giang Tam Tư, Tuyết Cô bên cạnh:
- Không cần làm phiền các ngươi. Ta sẽ cư trú tại nơi đóng quân của Hắc Giáp Vệ. Ta sẽ xem Giang Hòa từ từ chết. Hắn chết, ta sẽ ly khai.
Những tộc nhân hạch tâm bộ lạc xung quanh đều run lên. Ai nấy đều cảm giác được trong thanh âm của Kỷ Ninh ẩn chứa hận ý.
...
Giang Hòa bị phơi nắng cũng không đến nỗi, sau đó lại bị một vài con chim mổ thủng da thịt, hơn nữa phơi nắng làm da hắn hoàn toàn cháy nắng nứt nẻ, lộ ra huyết nhục. Loại đau đớn này quả thực là địa ngục.
Vì trong cơ thể hắn có nội kình, sinh mạng lực của Giang Hòa rất mạnh. Nhưng đó ngược lại là một loại thống khổ.
Cả người bị phơi nắng tới mức nứt nẻ, Giang Hòa rên rỉ kêu gào trong thống khổ mất ba ngày hai đêm mới chết.
Kỷ Ninh vẫn luôn ở thành Giang Biên.
Cho đến lúc Hắc Giáp Vệ bẩm báo cho hắn biết Giang Hòa đã thống khổ kêu rên rồi chết, Kỷ Ninh mới đưa mắt lạnh lùng nhìn thi thể tổn hại của Giang Hòa, rồi lập tức dẫn Mạc Ô, Thu Diệp, cưỡi ba con Hắc Giảo thú ly khai.
******
Hoàng hôn ngày Kỷ Ninh ly khai thành Giang Biên.
Giang Tam Tư đang ngồi trước bàn, bình tĩnh bưng một chén rượu mà uống.
Trong sảnh đang có một đứa trẻ quỳ mọp.
- Thải nhi.
Giang Tam Tư bưng chén rượu:
- Ta hỏi lại ngươi, ngươi muốn giết công tử Kỷ Ninh à?
- Không dám, Thải nhi không dám.
Đứa bé đang quỳ liền nói.
- Chà.
Giang Tam Tư lắc đầu, nhẹ giọng than:
- Cừu hận của ngươi, là tai họa của bộ lạc Giang Biên!
- Người đâu.
Giang Tam Tư quát.
- Chủ nhân.
Một tôi tớ đi vào quỳ mọp xuống.
- Ừm.
Giang Tam Tư lạnh lùng nói:
- Xử tử toàn bộ thủ hạ của Giang Hòa. Không để lại một tên nào! Bán hết tất cả nữ nhân của Giang Hòa đưa đi làm nô lệ!
- Tộc trưởng.
Đứa bé nóng nảy, trong đó có mẫu thân nó.
- Còn hắn.
Giang Tam Tư lạnh lùng nhìn đứa bé:
- Con trai duy nhất của Giang Hòa, cũng bán làm nô lệ!
- Không.
- Không!
Đứa bé vội vàng quỳ xuống:
- Tộc trưởng, tha cho con đi, tha cho con đi.
- Dạ!
Tôi tớ cung kính tuân lệnh, tiến lên một tay nắm lấy đứa bé, xách lên, rồi lập tức thối lui.
Đứa bé vẫn đang cố vùng vẫy, khóc lóc.
Nô lệ?
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?
Đưa mắt nhìn theo đứa trẻ thống khổ kêu khóc, Giang Tam Tư chỉ trầm mặc.
- Chủ nhân, nữ nhân và con trai Giang Hòa cũng bán làm nô lệ à?
Trong sảnh yên tĩnh, một bóng người chợt hiện ra.
Giang Tam Tư khẽ gật đầu. Lúc Giang Hòa bị phơi nắng, Giang Tam Tư đã phái người âm thầm hỏi Giang Hòa. Hắn mới biết, nguyên lai ngọn nguồn là Mễ Oa của bộ lạc Hắc Nha! Giang Tam Tư còn cho người đi tới bộ lạc Hắc Nha tìm Hắc Nha hỏi. Lúc này mới hiểu rõ tất cả.
Vì vậy hắn mới giết sạch toàn bộ tôi tớ biết việc này.
- Kỷ Ninh không muốn việc của Xuân Thảo truyền ra.
Giang Tam Tư nói vẻ lãnh đạm:
- Lúc trước Xuân Thảo từng nói mình là tôi tớ của công tử Kỷ Thị. Những ai nghe việc này đều phải xử tử.
- Những nữ nhân của Giang Hòa, lưu lại cũng vô dụng.
- Con trai duy nhất của Giang Hòa là Thải nhi, đối với Kỷ Ninh cừu hận quá lớn. Ta hỏi hắn mấy lần, mặc dù ngoài miệng hắn nói không báo thù. Nhưng hắn chỉ là một đứa bé, làm sao có thể lừa gạt được ta? Ta liếc mắt đã nhìn thấu nội tâm của hắn. Hắn đã hận Kỷ Ninh tận xương.
Giang Tam Tư lắc đầu:
- Tuổi nhỏ mà đã biết che dấu tâm tư. Tương lai một khi hắn nắm giữ quyền lực bộ lạc, cùng cừu hận của hắn đối với Kỷ Ninh, e rằng sẽ làm bộ lạc Giang Biên mang họa diệt tộc!
- Ta làm thế cũng là để cho Kỷ Thị biết bộ lạc Giang Biên chúng ta trung thành!
Bóng người trong bóng đêm trầm mặc.
- Chiết Tam.
Giang Tam Tư mở lời.
- Chủ nhân.
Bóng người trong bóng đêm đáp.
- Ngươi phái Chiết Cửu.
Giang Tam Tư nói:
- Âm thầm mang Thải nhi đi đến lãnh địa của Thiết Mộc Thị. Tùy tiện gia nhập vào một tiểu bộ lạc. Bảo hắn dạy Thải nhi cho tốt! Nếu Thải nhi có thiên phú, một mạch có thể cố gắng thì cố mà dạy. Nếu Thải nhi quên mất cừu hận, không cố gắng tu luyện, sẽ giết Thải nhi, rồi cho hắn về.
- Dạ.
Bóng người trong bóng đêm gật đầu.
- Cừu hận... Cũng là một loại sức mạnh.
Giang Tam Tư nhẹ giọng thì thầm:
- Bộ lạc Giang Biên chúng ta mà so với Kỷ Thị quả là quá yếu ớt.