- Đi thôi.
Kỷ Ninh buông ống trúc, đứng dậy:
- Đi bộ lạc Giang Biên, ta muốn gặp Giang Hòa một lần!
- Đi!
Ba người Kỷ Ninh cưỡi Hắc Giảo Thú nhanh chóng ly khai bộ lạc Hắc Nha, biến mất trong núi rừng xa xa.
- Thủ lĩnh?
- Họ đi đâu thế?
Những tộc nhân khác ở cửa hỏi. Còn Hắc Nha đứng nhìn ba người Kỷ Ninh rời đi lại lắc đầu:
- Không biết.
Nhưng trong mắt hắn lóe lên khát vọng
Hắn hiểu, Kỷ thị công tử muốn đi bộ lạc Giang Biên báo thù cho con gái hắn.
Nhưng với địa vị bộ lạc Giang Biên, công tử Kỷ thị có thể báo thù được sao?
- Cho dù công tử Kỷ Ninh không báo được thù nhưng cha hắn là Tích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên tuyệt đối có thể.
Trong lòng Hắc Nha đầy oán hận. Hắn rất hận Giang Hòa, cũng hận thực lực mình không đủ.
...
Bộ lạc Giang Biên cách bộ lạc Hắc Nha mấy trăm dặm, một đường trèo đèo lội suối, cũng phải đến sớm ngày hôm sau khi mặt trời mọc, hắn mới đến bộ lạc Giang Biên.
Mỗi một bộ lạc đều có nơi sống.
Vùng đất siêu bộ bạc năm vạn người sống, chính là một tòa thành ấp.
- Cả đám tới đây.
- Ừm, qua đó đi.
- Qua đó.
Ở cửa thành có giáp vệ nhất nhất kiểm tra hàng hóa của mọi người vào thành.Bộ lạc Giang Biên cũng có cừu địch. Họ cũng lo lắng có ai lén mang theo vô số cung nỏ hạng nặng vào thành.
- Hả? Ba người các ngươi!
Nhất thời có giáp vệ thấy xa xa có ba con Hắc Giảo thú chạy như bay tới. Thấy bọn họ không hề muốn chậm lại, lúc này quát lớn:
- Mau dừng lại, công kích cửa thành Giang Biên ta, chúng ta sẽ bắn tên đó.
Nhất thời đám bắn cung trên cổng lầu đã kéo cung tên, họ sẽ không nương tay chút nào.
Vèo!
Vốn Kỷ Ninh đang cưỡi Hắc Giảo thú đột nhiên bay vút lên trời, xông thẳng lên cổng lầu cao vút, hơn nữa một luồng sóng khí vô hình trong nháy mắt quét qua. Vốn trên cổng lầu có vài chục giáp vệ chỉ cảm thấy cả người trong nháy mắt nhẹ bẫng, bị công kích bay ra khỏi cổng lầu.
Trong nháy mắt trên cổng lầu chỉ có một mình Kỷ Ninh đứng.
Những giáp vệ khác bị vứt xuống, ai nấy đều ngã mặt mũi bầm dập. Có người thậm chí xui xẻo ngã gãy xương. Nhưng dù sao họ cũng có vài chiến sĩ cường đại, kỳ thật chỉ rơi từ cổng lầu cao xuống cũng không bị thương, chủ yếu là vì trở tay không kịp nên bị công kích bay xuống thôi.
- Sao lại như thế.
- Hắn, hắn...
Đám giáp vệ dại ra nhìn Kỷ Ninh trên cổng lầu, lập tức nhìn lại mình tay không, vội quay đầu lấy những cung tên rơi trên mặt đất.
Kỷ Ninh đứng ở trên cổng lầu nhìn tòa thành ấp phát ra tiếng gầm:
- Giang Hòa, ra đây cho ta!
- Giang Hòa, ra đây cho ta!
- Giang Hòa, ra đây cho ta!
- Giang Hòa, ra đây cho ta ra đây cho ta!
Như một Thần Ma gầm gừ như tiếng sấm. Vốn những giáp vệ chung quanh cổng lầu cùng một vài người qua đường ai nấy đều thống khổ bịt tai. Thậm chí cả đám bắt đầu thi nhau chạy trốn.
Tiếng gào thét truyền ra, vang vọng cả thành Giang Biên.
Kỷ Ninh rất lạnh lùng, dậm chân một cái, như tiếng nổ ầm ầm!
- Ầm!
Tường thành khổng lồ dày chừng sáu bảy trượng chắc như thế nào chứ. Thế mà bị một cước này của Kỷ Ninh làm lắc lư. Tường thành cao lớn xuất hiện những vết nứt khổng lồ. Thậm chí đến cả mặt đất đường phố cũng xuất hiện những luồng vết nứt xấu xí.
Một cước này làm mặt đất chung quanh dập dềnh như nước. Đám giáp vệ sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
- Ầm.
Kỷ Ninh lại dậm chân!
Mặt đất chung quanh một lần nữa chấn động, tường thành xuất hiện hàng loạt vết nứt, đá vụn rơi xuống, cổng lầu thậm chí bắt đầu run rẩy, như tùy thời sẽ sụp xuống.
- Ầm!
Kỷ Ninh dậm chân lần cuối!
Ầm ầm.....
Bên trong tường thành đã rạn nứt khắp nơi, rốt cục ầm ầm sụp đổ. Hàng loạt tảng đá khổng lồ lăn xuống, trong nháy mắt cửa thành rộng lớn đã thành một khoảng hoang tàn. Đầu tường thành cao lớn nện xuống mặt đường, cảnh hoang tàn làm đám giáp vệ sớm tránh né xa xa đều dại ra.
- Trời?
- Cổng lầu.
Ai cũng không thể tin. Tường thành nơi cửa chính của một thành trì là nơi dày nhất, vững chắc nhất. Cho dù chùy công thành cũng nhiều nhất chỉ oanh kích cửa thành. Việc oanh kích tường thành căn bản là không rung chuyển được chút nào. Đá tường thành dày sáu bảy trượng vô cùng cứng rắn, dù là đao chém vào nhiều nhất bề ngoài cũng chỉ có một dấu trầy mà thôi.
Ba cước đã sụp đổ tường thành?
Vèo! Vèo!
Thu Diệp và Mạc Ô đều cưỡi Hắc Giảo thú nhanh chóng tới chân tường thành hoang tàn. Kỷ Ninh cũng đáp xuống trên vùng hoang tàn.
...
Giang Tam Tư đang khoanh chân ngồi trong tĩnh thất, trong tĩnh thất cũng có mùi thơm.
Hắn, chính là tộc trưởng bộ lạc Giang Biên, cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong năm phủ Kỷ thị.
- Giang Hòa, ra đây cho ta!
Một tiếng gầm đột nhiên vang lên.
- Hả?
Giang Tam Tư mở bừng mắt.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đột nhiên ba tiếng nổ làm Giang Tam Tư biến sắc, lúc này hóa thành một luồng hào quang nhanh chóng bay tung ra ngoài.
Chỉ một lát sau.
Giang Tam Tư vốn là một Tiên Thiên Sinh Linh, lập tức đã chạy tới cửa thành phát ra tiếng nổ. Nhìn cửa thành đã sụp đổ thành một bãi hoang tàn, Giang Tam Tư nhất thời mắt đỏ lên! Hủy cửa thành, quả thực là một cái tát trần trụi vào mặt bộ lạc Giang Biên, căn bản không lưu chút dư địa nào.
- Ngươi là Giang Tam Tư?
Kỷ Ninh đứng trên đống hoang tàn, nhìn lão giả tóc đen đột nhiên xuất hiện, quát to.
Cả bộ lạc Giang Biên tổng cộng có hai Tiên Thiên Sinh Linh, một nam một nữ. Nam chính là Giang Tam Tư.
Lão giả tóc đen nhìn Kỷ Ninh, trông mặt rất khó chịu:
- Mặc cho ngươi là ai, cũng không thể chà đạp thể diện Kỷ thị ta.
Nói xong trong tay hắn xuất hiện một cái sợi xích tử sắc, vung sợi xích trong tay lên tập kích về phía Kỷ Ninh. Kỷ Ninh khí thế ngất trời, không hề nghi vấn gì chính là kẻ đầu têu.
Vèo!
Trong nháy mắt Kỷ Ninh vọt mạnh tới trước, thoáng như một con đại bàng xông ra, tốc độ nhanh tới đáng sợ.
Bang!
Kỷ Ninh tung một cước đạp thẳng vào ngực lão giả tóc đen, làm lão giả tóc đen đột nhiên bay ngược lại, quét trên mặt đá một rãnh sâu, cả người lọt vào trong đất. Lập tức lão giả tóc đen nhảy ra, tay che ngực, khóe miệng có vết máu, vẻ mặt kinh hãi nhìn Kỷ Ninh:
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?
Sao có thể nhanh như vậy. Pháp bảo chưa công kích tới Kỷ Ninh, đã bị Kỷ Ninh đạp bay. May mà hắn có Tiên Thiên Chân Nguyên hộ thể.
- Hừ.
Kỷ Ninh cười lạnh:
- Bảo Giang Hòa ra đây.
Xoát!
Lại một thân ảnh màu đỏ xuất hiện. Đó là một lão bà bà hồng y tóc bạc. Lão thái bà vừa xuất hiện lập tức đỡ lấy Giang Tam Tư:
- Tam Tư, không có việc gì chứ?
- Cẩn thận, hắn rất lợi hại.
Giang Tam Tư nói nhỏ.
Lão bà bà tóc bạc hồng y nhìn Kỷ Ninh, quát:
- Chẳng biết bộ lạc Giang Biên ta rốt cuộc đắc tội với ngươi như thế nào, còn nữa, ngươi rốt cuộc là ai? Đã dám hủy cửa thành ta, cũng không đến mức đến cả tên cũng không dám nói chứ!
Kỷ Ninh lạnh lùng nói:
- Kỷ thị! Kỷ Ninh!
- Kỷ Ninh?
Lão bà bà tóc bạc hồng y nghi hoặc.
- Kỷ Ninh?
Lão giả tóc đen Giang Tam Tư kinh hãi, vội thấp giọng nói với lão bà bà bên cạnh:
- Tuyết cô, người kế nhiệm phủ chủ của Tây Phủ Kỷ thị đã được đặt ra, tên là Kỷ Ninh. Nhưng hắn bây giờ hẳn mới mười một tuổi, sao có thể...
- Phủ chủ Tây Phủ Kỷ thị?
Tuyết cô kinh hãi.
Mặc dù khiếp sợ Kỷ Ninh vẻn vẹn chỉ mười một tuổi đã thành Tiên Thiên Sinh Linh, nhưng họ càng khiếp sợ thân phận của Kỷ Ninh hơn, kế nhiệm Phủ chủ của Tây Phủ Kỷ thị! Trước hai mươi tuổi đã trở thành Tiên Thiên Sinh Linh là việc thường. Chỉ cần bên trong Kỷ thị cũng đã có vài người. Như Kỷ Liệt lúc trước còn tha thiết khát vọng mong cha hắn bồi dưỡng thiếu niên bộ lạc có thể trước mười sáu tuổi có một người trở thành Tiên Thiên nữa. Nếu Kỷ Ninh tu luyện những pháp môn Thần Ma Luyện Thể khác e rằng lúc còn bé đã thành Tiên Thiên Sinh Linh rồi.
Số lượng thiên tài trong bộ lạc còn nhiều hơn.
Trước hai mươi tuổi thành Tiên Thiên cũng không ít. Như Giang Tam Tư chính là người như thế! Nhưng bộ lạc không có tuyệt học lợi hại, càng tới hậu kỳ, tiềm lực càng không bằng Kỷ thị!
- Tây Phủ Kỷ thị?
Tuyết cô nhìn thiếu niên trước mắt. Bộ lạc Giang Biên đã ở bên trong địa bàn Tây Phủ Kỷ thị, bị họ quản hạt!
Phủ chủ Tây Phủ Kỷ thị muốn cho bộ lạc Giang Biên chết, là việc rất dễ dàng.
- Công tử!
Đột nhiên một thanh âm vang lên.
Chỉ thấy trên trăm Hắc Giáp Vệ xuất hiện xa xa, nhìn vào Kỷ Ninh đứng giữa đống hoang tàn. Một đầu lĩnh Hắc Giáp Vệ kinh hãi vội quì một gối xuống. Những Hắc Giáp Vệ khác cũng đều cung kính chào:
- Công tử!
- Đứng dậy.
Kỷ Ninh đưa mắt nhìn. Bên trong một bộ lạc siêu lớn, Kỷ thị đều an bài một đội trăm người Hắc Giáp Vệ, cũng có tác dụng giám thị.
- Dạ.
Đám Hắc Giáp Vệ này lập tức chạy tới, nhanh chóng đứng bốn phía Kỷ Ninh.
- Kỷ Ninh công tử.
Lão thái bà Tuyết Cô hơi khom người:
- Giang Hòa đã trêu vào công tử. Bộ lạc Giang Biên ta tự nhiên không thiên vị. Tam Tư, còn không đi đưa Giang Hòa đến đây.
- Ừm.
Lão giả tóc đen Giang Tam Tư vội rời đi.
Chỉ một Tiên Thiên Sinh Linh, Giang Biên bộ lạc chắc chắn sẽ không cúi đầu! Mặc dù Tiên Thiên Sinh Linh của Kỷ thị cũng không thể đại biểu cho cái gì. Dù sao không có quy củ không thành phương viên. Kỷ thị cũng không thể làm việc tùy tiện. Nếu không rất nhiều bộ lạc như vậy, làm sao có thể thần phục được? Chỉ cần một Tiên Thiên Sinh Linh bình thường sẽ không thể hủy diệt một bộ lạc siêu lớn.
Nhưng nếu là bản thân phủ chủ! Thì hoàn toàn khác hẳn.
...
- Luyện cho ta!
Giang Hòa là một nam tử da trắng mịn, khá tuấn mỹ. Chỉ là trong mắt hắn lại có rất nhiều lệ khí. Lúc này hắn đang cầm roi nhìn một đứa bé. Đứa bé đang cầm đoản kiếm luyện tập kiếm pháp:
- Cánh tay dù tê dại, dù đau tới mấy cũng phải chịu cho ta. Tương lai ngươi sẽ làm tộc trưởng bộ lạc Giang Biên ta!
- Dạ, cha.
Đứa bé cũng nghiến răng luyện. Hắn không dám dừng. Dừng là bị một roi.
Đột nhiên …
- Giang Hòa, ra đây cho ta.
Một tiếng gầm truyền tới.
Giang Hòa biến sắc:
- Dám láo xược như vậy. Tại thành Giang Biên ta dám làm như vậy, người vừa tới không phải là người bình thường.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba cước đạp đổ tường thành như nện vào trái tim, làm Giang Hòa không khỏi hơi hoảng hốt:
- Rốt cuộc là ai. Rốt cuộc là ai tìm ta?
Bất chấp những việc khác, Giang Hòa vội đi ra phía ngoài.
- Hòa, chuyện gì thế?
Trong phủ một khoảng hỗn loạn. Phu nhân hắn cũng ra ngoài, rất kinh hoảng. Một vài nữ nhân khác cũng lo lắng. Có người hơi có vẻ hả hê.
- Đi, ra ngoài xem.
Giang Hòa đi ra ngoài.
Mới vừa ra ngoài.
Xa xa một thân ảnh màu đen đã xông tới, trực tiếp xuất hiện tại trước mặt Giang Hòa. Giang Hòa kinh hãi:
- Tộc trưởng.
Chỉ thấy lão giả tóc đen Giang Tam Tư trông mặt rất khó chịu, khóe miệng còn có vết máu, trông xơ xác, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi làm chuyện tốt lắm.
Lập tức một tay nắm lấy cổ Giang Hòa, như xách một con gà con.