Trông mặt Kỷ Ninh rất khó chịu, tâm tư chấn động làm mặt đất cây cối chung quanh đều lắc lư.
- Đại Yêu Dực Xà!
Kỷ Ninh nghiến răng gầm lên.
- Ta Kỷ Ninh thề, nhất định sẽ giết ngươi, nhất định sẽ giết ngươi!!!
Vài chục tộc nhân bộ lạc nhìn thiếu niên trước mắt, lại cảm thấy vô cùng kinh sợ. Họ cảm giác được tất cả chung quanh như đang rung lên.
Giết Đại Yêu Dực Xà?
Thiếu niên trước mắt muốn giết Đại Yêu Dực Xà?
- Các ngươi không lừa ta chứ.
Kỷ Ninh nhìn lướt qua nhóm nam nhân bộ lạc.
- Mễ Oa đã chết thật rồi à?
- Chúng ta sao dám lừa gạt. Cả bộ lạc Hắc Nha tùy tiện hỏi một người, đều biết việc này.
Đám nam nhân bộ lạc hết sức lo sợ. Trước mắt bất luận là thiếu niên, hay lệnh bài chữ Kỷ, đều làm họ sợ hãi.
- Đi.
Kỷ Ninh cưỡi Hắc Giảo thú, lao thẳng xuống bộ lạc Hắc Nha xa xa.
Thu Diệp, Mạc Ô cũng leo lên Hắc Giảo thú, đuổi theo.
...
Ở bên cạnh cửa gỗ hàng rào bộ lạc Hắc Nha có một tiễn tháp, trên đó có hơn mười chiến sĩ bộ lạc thủ hộ.
- Ngoại tộc, dừng lại.
Lập tức có chiến sĩ gầm lên.
Sắc mặt Kỷ Ninh âm trầm, xuất ra lệnh bài, quát:
- Bảo Hắc Nha ra gặp ta!
Nhìn lệnh bài, những chiến sĩ này giật bắn người, vội hô:
- Xin đợi một chút. Ta đi thông bẩm thủ lĩnh.
Nói rồi chiến sĩ đó nhảy xuống tiễn tháp, lập tức chạy như bay vào giữa bộ lạc. Chỉ một lát sau, một trung niên mặc áo da thú màu đen, trên mặt có vết sẹo được mấy chiến sĩ tháp tùng vội chạy ra. Đó chính là thủ lĩnh bộ lạc Hắc Nha - Hắc Nha.
Khi hắn nhìn thấy ba người cưỡi Hắc Giảo thú bên ngoài, đặc biệt là người dẫn đầu, trong nháy mắt thân thể run lên, vội quát:
- Mở cửa nhanh, mau mau nghênh đón Kỷ thị công tử!
- Kỷ thị công tử?
Tộc nhân loại tiểu bộ lạc như bộ lạc Hắc Nha tự nhiên giật bắn người, vội đi mở cửa.
Hắc Nha dẫn đầu, trực tiếp quỳ xuống:
- Hắc Nha bái kiến công tử.
Những chiến sĩ bộ lạc khác cũng vội quỳ xuống.
- Đi tới nhà của ngươi.
Kỷ Ninh vẫn cưỡi Hắc Giảo thú, phân phó.
- Dạ.
Hắc Nha nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Kỷ Ninh đưa mắt nhìn Hắc Nha đi trước, trong lòng không khỏi có chút thống hận! Hắn hiểu cái chết của Xuân Thảo kỳ thật không thể trách Hắc Nha, tin rằng Hắc Nha cũng rất thương tâm. Nhưng Kỷ Ninh vẫn không kìm được thống hận. Lúc trước mình giao Xuân Thảo cho cha. Nhưng không ngờ quay đi quay lại, Xuân Thảo đã chết. Nếu Xuân Thảo còn đi theo mình...
Tay trái Kỷ Ninh không nén được nắm chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch.
- Công tử, là chỗ ở của ta.
Hắc Nha đi tới nhà đá có vẻ to nhất bộ lạc. Ở cửa nhà đá có hai nữ nhân và một đứa trẻ non nớt đang đứng. Bọn họ đều có vẻ rất thận trọng và bất an.
- Hắn là?
Kỷ Ninh nhìn đứa trẻ non nớt. Hình dáng hài đồng này rất giống Xuân Thảo. Hình ảnh này cũng làm tâm tình Kỷ Ninh xúc động.
- Là con của ta.
Hắc Nha cung kính đáp, đồng thời quát hai nữ nhân:
- Còn không lui ra?
Hai nàng và đứa trẻ lập tức lùi lại.
- Vào nhà rồi nói. Mạc Ô, ngươi ở cửa, đừng để bất kỳ ai đi vào.
Kỷ Ninh xuống Hắc Giảo thú, dẫn Thu Diệp vào phòng trước. Hắc Nha cũng đi theo vẻ hơi sợ hãi.
...
Trong phòng.
Kỷ Ninh nhìn về phía Hắc Nha, ngồi xuống một chiếc ghế đá, lạnh lùng nói:
- Hắc Nha, lúc trước ta giao Xuân Thảo cho ngươi, cũng hy vọng nàng và cha sum họp, sống những ngày tốt lành! Nhưng ta vào bộ lạc sao không thấy Xuân Thảo?
Hắc Nha liền nói:
- Công tử, bây giờ Xuân Thảo không có ở trong bộ lạc!
- Không có ở bộ lạc?
Kỷ Ninh nhíu mày nhìn Hắc Nha. Tới lúc này mà Hắc Nha vẫn còn nói láo?
- Sau khi Xuân Thảo trở lại bộ lạc không lâu, đã gặp rồi thích một thanh niên. Từ thích tới yêu. Ta cũng biết thanh niên này, ta cũng yên tâm về hắn.
Hắc Nha nói:
- Con gái lớn gả chồng. Do đó ta gả con gái cho thương nhân này. Trước khi Xuân Thảo rời khỏi đây, cũng lưu lại cho công tử một bức thư.
Kỷ Ninh vốn nghe thế cũng hơi căm tức. Hắc Nha lại lừa gạt ta! Nhưng nghe một câu cuối cùng, Kỷ Ninh lại nói khẽ:
- Thư à?
- Ta đi lấy ngay.
Hắc Nha vội tiến vào căn phòng bên cạnh.
- Công tử?
Thu Diệp nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nói khẽ:
- Đừng nóng.
Trí tuệ Kỷ Ninh cũng không thấp, cũng không phải là một người chỉ biết tu luyện. Từ những tin tức hắn nắm được, không hề nghi vấn gì, Xuân Thảo hẳn là đã chết! Lúc trước hỏi những người ngoài bộ lạc, ai cũng nói một lời. Hơn nữa còn nói dù cho Kỷ Ninh hỏi bất kỳ ai trong bộ lạc, họ cũng trả lời như vậy.
Đám người kia không có lý gì phải lừa mình.
Hơn nữa, Xuân Thảo và cha tách ra lâu như vậy. Lúc trước vì muốn sum họp với cha, nên thậm chí ly khai cả Kỷ Ninh! Sao có thể vừa gặp cha đã cưới ngay được?
- Công tử, đây là thư Xuân Thảo lưu cho người.
Hắc Nha cầm một tấm da thú màu trắng đưa ra.
Kỷ Ninh hít sâu một hơi, thư? Đây rất có thể là di ngôn, là lúc Xuân Thảo bị bệnh nặng lưu lại di ngôn. Kỷ Ninh đưa tay hơi run run, nhận lấy tấm da thú màu trắng này, rồi trải ra xem.
Những dòng chữ thanh tú xuất hiện trước mắt. Chữ viết vô cùng quen thuộc. Kỷ Ninh vừa thấy đã thầm run lên, đây là chữ Xuân Thảo!
- Công tử, sau khi ta về tới bộ lạc, thật sự đã rất vui. Ta gặp cha, thậm chí ta còn có thêm hai đệ đệ. Ta có một loại cảm giác trở lại thời thơ ấu với cha mẹ...
Nói một loạt những việc nhỏ nhặt khác.
Trong thư cũng chứa đựng sự vui sướng của Xuân Thảo. Kỷ Ninh cũng có thể cảm giác được loại vui sướng giữa những hàng chữ này. Xuân Thảo trở về thật sự rất vui.
- Hai đệ đệ?
Kỷ Ninh động tâm. Lúc trước mình vẻn vẹn chỉ thấy một con trai của Hắc Nha. Hơn nữa lúc trước tộc nhân cũng nói, lúc Đại Yêu Dực Xà tàn sát bừa bãi, tộc nhân bộ lạc Hắc Nha chết hơn phân nửa, trong đó có một nhi tử thủ lĩnh.
Kỷ Ninh tiếp tục xem.
- Ta gặp hắn.
- Mỗi một nữ nhân đều có một nam nhân của mình. Ta vừa gặp hắn, đã biết hắn chính là người đó. Thấy hắn cười, ta rất vui, thấy hắn nhíu mày ta cũng lo lắng, thấy hắn khổ luyện kiếm pháp, ta cũng đứng nhìn một bên, vẻn vẹn chỉ nhìn hắn cũng đã là trời ban ân cho ta. Do đó ta quyết định, gả cho hắn!
Kỷ Ninh xem tới đây thấy những lấm tấm rõ ràng, như lệ rơi thấm xuống.
Kỷ Ninh thầm run lên.
Gả?
Nam nhân Xuân Thảo nói là mình sao? Lần đầu nhìn thấy đã biết là nam nhân mục tiêu. Thấy hắn cười là vui, thấy nhíu mày cũng lo lắng, thấy khổ luyện kiếm pháp thì đứng nhìn một bên...
Ngươi muốn gả cho ta, tại sao không chính miệng nói với ta!
Kỷ Ninh nhắm mắt lại, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Xuân Thảo mặc dù chỉ là một hầu nữ, nhưng nam nhân chung quanh phần lớn đều cưới vài nữ nhân. Kỷ Ninh kiếp trước không yêu ai. Kiếp này sống dưới loại phong tục này cũng sớm đã quen. Mặc dù cưới vài nữ nhân cũng không có gì. Nhưng phải là người mình yêu.
Bảo Xuân Thảo trở thành nữ nhân của mình, Kỷ Ninh cũng sẽ gật đầu.
- Công tử!
Thu Diệp bên cạnh thấy Kỷ Ninh chảy nước mắt, không khỏi cảm thấy căng thẳng. Nàng từ bé xuất thân là hầu nữ, tự nhiên không dám nhìn trộm thư của Kỷ Ninh. Nhưng khi thấy Kỷ Ninh rơi lệ, Thu Diệp cũng hoảng hốt.
Kỷ Ninh mở mắt.
Tiếp tục xem.
- Công tử, nếu người đọc được thư này, chứng tỏ người đã tới bộ lạc Hắc Nha thăm ta.
- Ta thật vui. Xuân Thảo chỉ là một hầu nữ, công tử có thể đến bộ lạc Hắc Nha thăm Xuân Thảo, ít nhất, Xuân Thảo vẫn có trong lòng công tử. Xuân Thảo rất vui. Thật đó, rất vui.
Thư đến đây là chấm dứt.
Mắt Kỷ Ninh đã ươn ướt.
Rất vui sao?
Ngươi thật rất vui sao?
- Ha ha ha.
Kỷ Ninh cười ha hả, cười vẻ bi thương, thân nhân vẫn luôn làm bạn với mình.
- Công tử.
Thu Diệp cũng lo lắng.
- Công tử.
Hắc Nha cũng thấp thỏm lo âu.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn chằm chằm vào Hắc Nha, đôi mắt như lợi kiếm, gầm khẽ:
- Hắc Nha, đến lúc này mà ngươi còn muốn gạt ta? Nói, nói cho ta biết, nói cho ta biết tất cả!!!
Hắc Nha nghe thế liền biến sắc, sau đó thân thể khẽ run lên.