Thời gian dần trôi qua từng ngày một.
Thời tiết mỗi lúc càng lạnh hơn nhưng cha vẫn chưa trở về, Kỷ Thị Tây Phủ đã phái một đội Hắc Giáp Vệ đóng quân lâu dài ở hồ Dực Xà.
Bên trong luyện võ trường.
Kỷ Ninh một thân một mình luyện tập Tích Thủy Kiếm, bóng kiếm thấp thoáng rít lên, hiện nay bất kể Hắc Giáp Vệ hay yêu thú lợi hại đối với Kỷ Ninh mà nói đều không có tác dụng gì cho hắn luyện kiếm. Kỷ Nhất Xuyên lại đi một hơi chưa trở về cho nên Kỷ Ninh đành phải luyện kiếm một mình.
"Công tử." Thu Diệp nhỏ giọng nói.
"Hả?" Kỷ Ninh nhìn về phía Thu Diệp hỏi, Thu Diệp vẻ mặt bấn loạn.
Kỷ Ninh nhíu mày thu Bắc Minh kiếm: "Thu Diệp, chuyện gì?"
"Công tử." Thu Diệp nhỏ giọng nói, "cha Xuân Thảo, cầu kiến công tử."
"Ai?" Kỷ Ninh sững sờ.
"Cha Xuân Thảo!" Thanh âm Thu Diệp hơi lớn một chút, "Là cha ruột đó!"
Kỷ Ninh kinh ngạc nói: "Xuân Thảo có cha?"
Hai thiếp thân nữ bộc của mình từ lúc còn nhỏ đã bán mình cho Kỷ Thị Tây Phủ.
"Xuân Thảo đâu rồi?" Kỷ Ninh hỏi.
"Xuân Thảo không dám tới gặp công tử." Thu Diệp nhỏ giọng nói, “Tiểu nữ nhìn ra được điều này, thật ra Xuân Thảo rất muốn gặp cha nhưng thân phận nàng …làm cho nàng không dám nói.”
Kỷ Ninh như có điều suy nghĩ gật đầu đồng ý.
Nghiêm khắc mà nói, Xuân Thảo và Thu Diệp đều là nữ bộc, tánh mạng đều do mình không chế. Lúc bị đem đi bán các nàng đã không còn liên hệ gì đến cha mẹ. Nhưng người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình trước phụ tử tình thâm.
“Được rồi, đem cha Xuân Thảo vào đi.” Kỷ Ninh cười, “Nếu như muốn gặp ta, thì cứ gặp một lần vậy.”
"Vâng." Sắc mặt Thu Diệp vui mừng, liền chạy vội đi.
Còn Kỷ Ninh quay ra ngoại viện hô to: “Xuân Thảo vào đây.” Ở ngoại viện một nữ bộc mặc da thú tâm thần bất định đứng đó nghe được âm thanh công tử đi vào. Chẳng qua là trên mặt đầy vẻ bấn loạn, lúc này nội tâm Xuân Thảo tràn đầy phức tạp, vừa kích động vui mừng khẩn trương vừa thẹn thùng xấu hổ chen lẫn với áy náy bất an.
"Công tử." Xuân Thảo nhìn Kỷ Ninh.
"Cha của ngươi đến, muốn gặp là gặp cần gì phải sợ." Kỷ Ninh cười nói.
“Người bị Kỷ Thị mua may ra có thể.” Xuân Thảo cắn môi nói.
“Sao vậy?” Kỷ Ninh nhíu mày, “Lời nói của ta cũng vô ích?”
“Đúng vậy, công tủ.” Xuân Thảo đưa mắt nhìn Kỷ Ninh trong nội tâm tràn đầy cảm kích. Thật ra nàng cũng cảm giác được trong Kỷ Thị Tây phủ, thiếu niên thiên tài này tương lai cũng sẽ là phủ chủ, đối xử thân thiện với nàng và Thu Diệp không giống như loại chủ nhân đối với người hầu.
“Vào đi.” Kỷ Ninh hướng ra ngoài nói, chợt thấy hai bóng người đi tới, phía trước là Thu Diệp, theo sau là một người có thân hình cao lớn mặc áo da thú màu đen, trên mặt người trung niên này có vết sẹo dài từ trên đầu, đang lộ ra vẻ thận trọng.
"Công tử, người đã đến." Thu Diệp cung kính nói.
Người trung niên mang vết sẹo quỳ xuống, hai tay chạm đất cúi đầu sát đất cung kính vạn phần: “Hắc Nha bái kiến đại công tử.”
Xuân Thảo nhìn thấy người đàn ông này hai mắt bỗng đỏ lên.
Kỷ Ninh liếc nhìn Xuân Thảo, lập tức nói: "Đứng lên đi."
"Vâng." Người trung niên mang vết sẹo lúc này mới đứng dậy cũng chợt nhìn thấy Xuân Thảo đang đứng bên cạnh Kỷ Ninh, hai cha con ánh mắt gặp nhau lập tức không ngăn được dòng nước mắt.
Người trung niên mang vết sẹo phản ứng rất nhanh vội lau nước mắt đi.
“Ngươi tới đây gặp ta có chuyện gì?” Kỷ Ninh hỏi.
Người trung niên mang vết sẹo hít sâu một hơi rồi nói: “Hăc Nha đến gặp công tử là muốn chuộc lại món đồ đó là con gái ta Mễ Oa.”
"Chuộc đồ?" Kỷ Ninh cả kinh.
Chuộc đồ?
Trùng sinh vào cái thế giới này nhiều năm, chính bản thân mình cũng có cảm tình với nhiều người mà Xuân Thảo cùng Thu Diệp đã được xem như tỷ tỷ trong lòng Kỷ Ninh.
“Cha!” Xuân Thảo nhịn không được chợt quát lên, bình thường việc chuộc nô lệ nhất định phải trả một giá lớn là có khả năng chuộc ra nhưng Kỷ Thị công tử có thân phận như thế nào, cha nàng có thể chuộc ra sao? Một khi chọc giận công tử, tính mạng còn không giữ được.
Đồng thời nàng liền quỳ xuống dập đầu, “Công tử, cha tiểu nữ cái gì cũng không hiểu, kính xin công tử bỏ qua cho sự vô lễ của cha ta.”
“Để cho hắn nói.” Kỷ Ninh nhìn người trung niên mang vết sẹo, “Cứ nói hết ra nếu như ngươi thuyết phục được ta, ta sẽ đáp ứng, nếu không …hừ.”
Người trung niên mang vết sẹo run sợ một hồi.
Hắn hiểu được thiếu niên trước mặt là người có quyền thế to lớn dễ dàng lấy đi tính mạng của hắn. Nhưng nếu hắn đã quyết định đến đây …thì hắn đã chuẩn bị kỹ càng!
“Đại công tử.” Người trung niên mang vết sẹo cung kính nói, “Hắc Nha sẽ đem tất cả nội tâm mà nói ra.”
Kỷ Ninh đưa mắt nhìn hắn chờ đợi.
“Ta vốn là con của thủ lĩnh bộ tộc Hắc Nha.” Người trung niên mang vết sẹo chậm rãi nói, “Trong một mảnh núi rừng, bộ tộc Hắc Nha trải qua cuộc sống yên tĩnh, chúng tôi nuôi gia súc, ta thường dẫn theo những chiến sĩ cường đại của bộ tộc đi săn bắn yêu thú quanh vùng. Một ngày kia, chúng tôi phát hiện số lượng lớn Thử Mễ sinh trưởng tự nhiên trong một sơn cốc hẻo lánh.”
“Toàn bộ tộc chúng đều kích động hoan hô, nếu có những Thử Mễ này bộ tộc đủ để nuôi dưỡng nhiều tộc nhân. Nhưng không may tin tức này bị lộ, một bộ tộc cường đại tên là Huyết Văn biết được. Vào một buổi sáng sớm, khi tộc nhân vẫn còn say sưa trong giấc ngủ …” Trong ánh mắt người trung niên mang vết sẹo lộ ra vẻ thống khổ, “Bọn chúng đánh lén bộ tộc ta, điên cuồng chém giết tộc nhân ta, thực lực của chúng ta vốn đã kém xa bộ tộc Huyết Văn lại thêm bị đánh lén. Bọn ta chỉ còn số ít tộc nhân sống sót bỏ trốn.”
“Ta mang theo Mễ Oa chạy trốn. Trải qua không biết bao nhiêu nguy cơ sinh tử rốt cuộc cũng chạy trốn được tới thành Tây Phủ.” Người trung niên mang vết sẹo mơ hồ run rẩy. “Bởi vì ta yêu thê tử, huynh đệ và tộc nhân của ta, ta nhất định phải báo thù cho cái chết của bọn họ, dù phải chết ta cũng phải báo thù. Nhưng con ta còn nhỏ vô tội ta hy vọng nàng còn sống… Nên ta đem nàng bán cho Kỷ Thị, hy vọng nàng ở trong Kỷ Thị ít nhất không phải lo vấn đề sinh kế.”
Xuân Thảo ở đằng kia run rẩy, nước mắt liên tục chảy: "Cha, cha.."
Nàng không sao quên được ….
Làm sao quên được khoảng thời gian chạy trốn tuy nàng còn nhỏ nhưng nàng không thể quên cảnh cả đám thân nhân cùng đám trẻ đồng lứa chết đi. Quên sao được cảnh cha mang theo nàng dốc sức liều mạng trải qua trùng trùng điệp điệp hiểm nguy mới đến được thành Tây phủ, lúc ấy cha chỉ nói với nàng: “Mễ Oa, cha phải làm chuyện nên làm mà con cần phải sống tốt.”
“Cha, cha đừng rời Mễ Oa, cha, cha …” Xuân Thảo bé bỏng khóc rống lên.
Khi đó thanh niên Hắc Nha cắn răng rời đi.
Hắn bước đi trên con đường báo thù!
“Ta mang thù hận trong lòng.” Người trung niên mang vết sẹo, “Ta muốn báo thù tuy bản lĩnh ta xem như Cửu Nha chiến sĩ. Nhưng đối với bộ tộc Huyết Văn trên cơ bản không đáng nhắc tới. Về sau ta đã giết được bốn cừu nhân. Một đại yêu có bộ lông rực lửa đã tập kích Huyết Văn bộ tộc. Cái tên gia hỏa xấu xí dẫn theo đội ngũ hủy diệt tộc ta cũng bị đại yêu kia cắn nuốt. Bộ tộc Huyết Văn diệt vong, những kẻ may mắn còn sống sót đều gia nhập những bộ tộc khác.”
“Không còn cừu địch.”
“Chỉ có hai bàn tay trắng ta căn bản không có cách chuộc Mễ Oa, cho nên ta thành lập một thương đội.” Người trung niên mang vết sẹo nói, “Trải qua nhiều đợt sinh tử ma luyện ta đem những tộc nhân bộ tộc Hắc Nha bỏ trốn tìm về làm cho thương đội thêm lớn mạnh, ta bắt đầu có được tài phú, lập nên một bộ tộc Hắc Nha mà ta trở thành tộc trưởng.
“Lúc vào thành buôn bán.” Người trung niên mang vết sẹo nhìn Kỷ Ninh, “Ta cùng một số người hầu trong phủ tán gẫu, qua đó ta biết Mễ Oa năm đó nay đã trở thành nữ bộc của Kỷ Ninh công tử.”
“Chuyện nên làm ta đã làm, ta đã lập ra bộ tộc Hắc Nha, ta đã không phụ lòng cha ta, không phụ lòng tổ tiên bộ tộc Hắc Nha.” Người trung niên mang vết sẹo nhìn Kỷ Ninh tiếp tục nói, “Cho nên hôm nay ta tới đây, mười năm trở lại đây ta một mực nằm mộng cũng muốn lấy lại con ta Mễ Oa, cho dù là chết ta cũng muốn gặp nàng.”
“Mễ Oa là con của ta, ta sẽ cùng với nàng ở một chỗ, nàng là người thân duy nhất của ta.” Người trung niên mang vết sẹo mặt đầy nước mắt.
Xuân Thảo đã sớm lệ rơi đầy mặt, đứng ở đằng kia gào khóc.
"Cha." Xuân Thảo trực tiếp chạy tới, nàng ôm chặt lấy người cha khốn khổ.
"Mễ Oa." Người trung niên mang vết sẹo cũng ôm chặt lấy đứa con gái mà hắn ngày đêm khát vọng được gặp hôm nay.
Thu Diệp đứng ở một bên cũng không nhịn được nước mắt chảy ròng ròng.
Kỷ Ninh nghe xong cũng thổn thức.
Tộc nhân trong bộ tộc cùng tranh đấu với trời đất và yêu thú. Mà người cha Hắc Nha của Xuân Thảo cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi.
"Xuân Thảo." Kỷ Ninh mở miệng, "Ngươi muốn cùng cha ở một chỗ sao?"
Xuân Thảo cắn môi, nước mắt không thể khống chế rơi xuống, nàng quỳ xuống nói: ”Công tử, xin hãy tha thứ cho Xuân Thảo, tiểu nữ thật sự muốn ở một chỗ cùng với cha, thật sự rất muốn!”
“Đại công tử!” Người trung niên mang vết sẹo cũng quỳ xuống theo.
Kỷ Ninh đưa mắt nhìn cô gái, trải qua thời gian dài cùng lớn lên với Xuân Thảo và Thu Diệp tình như tỷ đệ. Chính mình cũng không muốn Xuân Thảo rời đi nhưng lại càng không muốn thấy tâm tư nàng thống khổ: “Xuân Thảo, kể từ hôm nay trở đi, ngươi được khôi phục tự do, ngươi cùng cha hãy đi đi.”
"A...." Xuân Thảo cùng Hắc Nha đều khẽ giật mình.
Cứ như vậy đã đáp ứng?
Cha con bọn hắn có thể ở cùng một chỗ?
“Tạ ơn đại công tử, Hắc Nha sẽ vĩnh viễn nhớ tới đại ân này.” Hắc Nha quỳ xuống cảm kích nói.
Dưới sự an bài của Kỷ Ninh, Xuân Thảo khôi phục thân phận tự do theo người cha Hắc Nha rời đi, Xuân Thảo còn ráng nói theo: “Công tử, Xuân Thảo sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ân đức của công tử. Xuân Thảo ở bộ tộc Hắc Nha sẽ yên lặng cầu phúc cho công tử. Trong tương lai công tử có đi ngang qua bộ tộc Hắc Nha nhớ đến thăm Xuân Thảo.”
"Nhất định." Kỷ Ninh đáp.
"Chúng ta nhất định đi." Thu Diệp lệ rơi mỗi lúc một nhiều, nàng cùng Xuân Thảo hoàn toàn chính xác tình như tỷ muội.
Trời càng lúc càng lạnh thêm.
Tâm tư Kỷ Ninh đã có biến hóa.
Xuân Thảo rời đi, cha Xuân Thảo từng trải qua việc Đại yêu Dực Xà tập kích bộ tộc, cha mình đi chém Đại yêu, ở trong phủ Kỷ Thị không có đối thủ để ma luyện kiếm pháp … Những sự tình như trên làm cho tâm tư Kỷ Ninh biến động.
Hắn có chút cảm giác thấy thành Tây Phủ quá nhỏ.
Hắn muốn đi ra ngoài mở rộng tầm mắt xem trời đất rộng lớn bao la. Hắn muốn thấy bộ tộc Hắc Nha, xem họ sinh tồn như thế nào. Hắn cũng muốn như bản thân cha hắn đi chiến đấu với Đại yêu …Hắn muốn mạo hiểm phiêu lưu vào vùng đất lạ.
“Ninh nhi, cha ngươi đã trở về.” Vào một ngày tuyết rơi, Uất Trì Tuyết gọi con.
Kỷ Ninh nhìn lên bầu trời, cha đứng trên Thanh Diễm Điểu trở về.