Kỷ Ninh quan sát con Xích Sắc Đại Xà ở phía xa, nhẹ giọng thì thầm: "Toàn thân màu đỏ, lân giáp trên bụng có màu sáng bạc, đôi đồng tử màu đỏ trợn ngược... Ồ, còn có hai móng?"
"Ào ào, xoạt xoạt …" Con Xích Sắc Đại Xà cử động, cái đầu lớn của nó quan sát Kỷ Ninh. Từ khi sinh ra đã kiêu ngạo, nó căn bản coi thường thiếu niên loài người trước mặt. Theo kinh nghiệm của nó, loại thiếu niên trong bộ lạc nhân loại như kẻ này rất yếu ớt. Mặc dù ngay tại hang ổ Kỷ Thị, loại thiếu niên thế này cũng chẳng thể mạnh tới đâu!
Kỷ Ninh hừ nhẹ một tiếng!
Trong lồng ngực, khí xuyên qua mũi phát ra hình thành nên hai đạo khí lưu mà mắt thường có thể nhìn thấy, toàn thân mơ hồ phiếm hồng, một luồng khí tức cường đại tự nhiên tỏa ra làm cho con Xích Sắc Đại Xà ở xa lập tức cả kinh, nó từ đằng xa đã cảm nhận được khí tức đáng sợ không kém nó chút nào ở tên nhân loại trước mặt.
"Gần đây ta luyện Tích Thủy Kinh còn chưa đủ thuần thục, vậy dùng ngươi để luyện kiếm đi." Kỷ Ninh vọt qua khoảng cách mấy chục thước, lợi kiếm trong tay hóa thành kiếm quang như sương mù, đâm về phía Xích Sắc Đại Xà.
Hai cái móng vuốt lớn cực kì sắc bén ở ngực Đại Xà, trực tiếp vồ lấy Kỷ Ninh.
"Xì…! Xì…! Xì…!" Kiếm quang hóa thành sương mù lập loè mấy trăm lần, nhiều lần đâm lên thân con Xích Sắc Đại Xà, Đại Xà chỉ né tránh ba kiếm đâm về chỗ hiểm, còn lại nó đều cứng rắn chống đỡ, ở bên trên lân giáp nhiều thêm mấy điểm trắng. Điều này làm Xích Sắc Đại Xà càng thêm khinh thường thiếu niên nhân loại này vài phần.
"Ô —— "
Một tiếng nức nở nghẹn ngào kì dị vang lên, đó là do lợi kiếm của Kỷ Ninh xẹt qua không khí sinh ra thanh âm, ngay lập tức đảo qua ngực con Xích Sắc Đại Xà, trực tiếp làm xuất hiện một vết thương khổng lồ dài gần nửa trượng, lân giáp vỡ vụn, cơ bắp cuồn cuộn rách ra một vết thương sâu hoắm, máu đỏ phun ra tung toé.
"Rống!" Xích Sắc Đại Xà lập tức kinh hãi, làm sao thiếu niên này bỗng chốc trở nên lợi hại thế này?
...
Kỷ Ninh sớm đã không còn non nớt như khi đánh với Khiếu Nguyệt Lang nữa rồi. Bấy lâu nay chém giết với yêu thú làm cho kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú. Kỳ thực giờ phút này hắn mới chỉ sử dụng vẻn vẹn năm thành khí lực, có thể là do Phong Ảnh Bộ và Tích Thủy Kinh đều được vận dụng càng thêm xảo diệu, nên hắn hoàn toàn không ở thế hạ phong.
Kỷ Ninh lúc thì thi triển chiêu 'Tế Vũ Phân Phân' thích hợp quần công đối phó với Xích Sắc Đại Xà nhưng vô dụng.
Lúc lại thi triển 'Ti Vũ Thành Tuyến' sát ý rất mạnh, chính chiêu này Kỷ Ninh đã lưu lại vết thương khổng lồ trên thân Xích Sắc Đại Xà.
Trong phút chốc lại ra chiêu 'Tích Thủy Xuyên Thạch' sắc bén.
Trong phút chốc lại thi triển chiêu 'Tế Thủy Trường Lưu' để ngăn cản Xích Sắc Đại Xà đang nổi giận.
Tích Thủy Kinh có tất cả chín chiêu.
Theo thứ tự là Tế Vũ Phân Phân, Bạo Vũ Như Mạc, Thủy Mạc Liên Thiên, Tế Thủy Trường Lưu, Tích Thủy Bất Lậu, Ti Vũ Thành Tuyến, Lưu Thủy Bất Hủ, Lưu Thủy Vô Tình, Tích Thủy Xuyên Thạch!
Có công kích, có phòng ngự.
Dù là chiêu thức công kích cũng ẩn chứa phòng thủ, nó rất thâm ảo làm Kỷ Ninh phải sợ hãi thán phục trầm mê, dù sao đến giờ ngay cả cảnh giới 'Tiểu Thành' mà hắn cũng chưa đạt tới, còn phụ thân Kỷ Nhất Xuyên sớm đã đạt đến cảnh giới 'Đại Thành', vẫn còn tìm hiểu Tích Thủy Kinh. Chính bởi vì càng lí giải Tích Thủy Kinh sâu sắc, lại càng cảm thấy ý cảnh trong đó vô cùng vô tận.
"Chiêu Tế Thủy Trường Lưu này, hẳn phải tùy ý tùy tâm như vậy!" Dưới áp bách của Yêu thú có huyết mạch Thần Ma, Kỷ Ninh rảnh rỗi lĩnh ngộ kiếm pháp.
Thế nhưng Xích Sắc Đại Xà đã nổi giận!
Sao mà nó không nhìn ra tên thiếu niên nhân loại này đang dùng nó để luyện kiếm. Trên người nó đã có không ít vết thương, nhưng đều không phải là trí mệnh. Thiếu niên trước mắt cũng có một chút vết thương nhẹ, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục hoàn toàn! Sự đáng sợ của thiếu niên trước mắt khiến nó sợ hãi, đồng thời nó cũng hiểu rằng, hôm nay chỉ sợ nó sẽ chết trong tay thiếu niên nhân loại này!
Dù có chết, sự kiêu ngạo bẩm sinh làm nó không cam tâm bị đùa bỡn mà chết đi như vậy!
"Hống…" Xích Sắc Đại Xà đột nhiên ngửa đầu gầm rú rung trời, nó đang bi phẫn, nó không cam lòng, tiếng gầm rú ẩn chứa sự điên cuồng!
******
Gào to rung trời.
Bên trên bầu trời nội thành Kỷ Thị, có không ít mây mù. Bên trong một đám mây mù, chính là con Dực Xà toàn thân màu đen.
"Hống… "
Tiếng gào to kia truyền khắp trong không trung, đã rất yếu ớt, nhưng Dực Xà với tư cách là một Đại yêu, thính giác nhạy bén bậc nào? Mà đây lại là tiếng gào thét của đứa con mà nó thân thuộc nhất!
Là Xích Mang! Con của ta!" Dực Xà lập tức nhận ra, nó đang quan sát nội thành, liên tục tìm tòi, khoảng cách vài dặm, với thị lực của nó tất nhiên có thể thấy rõ từng kiến trúc một. Nhưng bởi vì sáng sớm sương mù lớn, cộng thêm vô số xích sắt dày đặc trên khốn lung, nó mới không thấy rõ cái gì bị vây khốn trong lồng giam.
Vào giờ phút này!
Vừa nghe được tiếng gào, nó biết ngay tiếng kêu này chính là truyền ra từ trong lồng giam!
"Phải rồi!" Ngay tức thì Dực Xà lao xuống dưới, mây mù trên người bao chung quanh như trước, tận lực che kín.
...
Trong lồng giam.
Kỷ Ninh nghe thấy Xích Sắc Đại Xà đang điên cuồng cùng bi phẫn gầm rú, cũng minh bạch tâm lý của nó, lúc này tay trái xuất hiện một thanh lợi kiếm:
"Ngươi đã muốn chết, vậy thì chết đi!"
Vèo!
Kỷ Ninh lập tức hóa thành một trận gió, áp sát Xích Sắc Đại Xà.
Kiếm quang lóe lên!
Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên: Điện Quang Hỏa Thạch! Liệt Hỏa Oanh Lôi!
Tích Thủy Kinh: Lưu Thủy Vô Tình! Tích Thủy Xuyên Thạch!
Bùm!
Đầu Xích Sắc Đại Xà ngóc lên, đôi đồng tử dựng đứng trở nên dại ra, một lỗ thủng rất sâu, hoàn toàn xuyên qua đầu nó! Thân thể to lớn lập tức ngã xuống nện vào nền đất lồng giam, làm cả mặt đất chấn động! Máu tươi chảy ra ngoài, trên mặt đất xuất hiện một dòng suối nhỏ bằng máu!
"Ừm." Kỷ Ninh nhìn thi thể Xích Sắc Đại Xà cực lớn, quan sát miệng vết thương.
Nghiên cứu rất nhiều sát chiêu hiệu quả của bản thân.
"Liệt Hỏa Oanh Lôi quả nhiên có uy lực cực lớn, đánh vào thân rắn một vết lớn như vậy, thiếu chút nữa chia thành hai đoạn." Kỷ Ninh gật đầu quan sát, "Lưu Thủy Vô Tình, cùng Điện Quang Hỏa Thạch, đều có tính chất —— nhanh! Lưu Thủy Vô Tình nhanh, càng thêm mờ ảo bất định, mà Điện Quang Hỏa Thạch nhanh thì càng thêm bạo lực."
"Tích Thủy Xuyên Thạch lực xuyên thấu không tồi, dễ dàng xuyên thấu đầu lâu xà yêu." Kỷ Ninh gật đầu.
Không trung, bên trên lồng giam có một quái vật khổng lồ bao phủ trong mây mù đang đáp xuống. So sánh với Dực Xà, con của nó Xích Mang quả thực chỉ là một con cá trạch! Qua đôi đồng tử đỏ thẫm dựng đứng có thể nhìn xuyên mạng lưới khóa sắt, Dực Xà thấy rõ phía dưới. Nó nhìn thấy một bộ thi thể Đại Xà toàn thân màu đỏ, vô cùng thê thảm nằm trên bùn đất. Một cỗ lửa giận vô hình ngay lập tức tràn ngập trong đầu của nó.
"Con của ta!"
Dực Xà hoàn toàn điên dại, "Nhân loại, đền mạng đi!"
Ầm!
Nó lao xuống với tốc độ cao làm không khí chấn động kịch liệt, khiến Kỷ Ninh đang ở bên trong lồng giam ngẩng đầu ngó sang.
"Gì vậy?" Kỷ Ninh liếc nhìn. Ở vài trăm mét trên cao, trong sương mù mơ hồ như có một đầu rắn cực lớn đang nhìn chằm chằm, đồng thời như có một đôi cánh cực lớn hiện ra, ngay lúc này đang lao xuống đây... Phạm vi đôi cánh bao phủ so với phạm vi toàn bộ lồng giam còn lớn hơn một chút.
Đôi đồng tử đỏ thẫm trợn ngược ẩn chứa sát ý vô tận làm Kỷ Ninh kinh hãi, cũng làm hắn hiểu được...
Quái vật đang lao xuống đây chính là muốn giết hắn!
"Không ổn, trốn thôi!"
Kỷ Ninh quay đầu chạy trốn!
Cần phải trốn trước khi hắn phát hiện thông đạo hẹp mình đi vào sắp đóng cửa. Thông thường cuộc chiến trong lồng đều được đóng cửa để phòng ngừa những kẻ chưa đánh đã chạy! Phải chờ sau khi thắng lợi Kỷ Ninh mới có thể hạ lệnh cho người ta mở ra thông đạo… Nhưng vừa rồi hắn mới giết chết Xích Sắc Đại Xà, còn chưa kịp hạ lệnh.
Hơn nữa hắn tiến hành cuộc chiến trong lồng giam, vốn cấm người khác quan sát. Bình thường cũng chỉ có cha mẹ mới có thể xem.
Dù sao thực lực chân chính của hắn đến nay vẫn phải giữ bí mật, chẳng hạn như hắn có thể sử dụng song kiếm, chẳng hạn như hắn sử dụng lợi kiếm bình thường là có thể đánh chết Thần Thú cảnh giới Hậu Thiên Viên Mãn ... Những điều này đều là bí mật. Còn ngoại giới đều cho rằng Kỷ Ninh phải dùng tới thần binh mới giết được thần thú.
"Xoạt!" "Xoạt!" Kỷ Ninh ném song kiếm trong tay đi, đồng thời từ hư không xuất ra thêm hai thanh kiếm - Bắc Minh kiếm!
"Vỡ cho ta!"
Kỷ Ninh bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình, bổ thẳng lên xích sắt dày đặc, đồng thời vội vàng hô to: “ Cha...!”
Thanh âm nhanh chóng truyền ra bên ngoài, nhưng mà tốc độ thanh âm truyền đi lại không bằng tốc độ Dực Xà đang lao xuống.
“Keng keng keng!!!” Kỷ Ninh điên cuồng lấy Bắc Minh thần kiếm chém vào xích sắt, lúc trước Kỷ Nhất Xuyên từng nói “Với thực lực của con…nếu thi triển Xích Minh Cửu Thiên Đồ, phải thi triển toàn lực mới có thể chém đứt xích sắt, nhưng xích sắt liên kết thành lưới… Sợ rằng con cần thời gian mười lần hô hấp mới có thể chặt đứt toàn bộ xích sắt thoát ra.”
Mà bây giờ Kỷ Ninh có Bắc Minh kiếm sắc bén vô cùng. Keng keng keng…, một sợi xích bị chém đứt, nhưng xích sắt quá dày đặc, muốn bổ ra một chỗ đủ để một người xuyên qua, sợ rằng cần thời gian một lần hô hấp.
Một lần hô hấp?
Tốc độ quái vật bên trên đang lao xuống, có khi còn không đến một giây!
"Không còn kịp rồi." Lúc Kỷ Ninh bổ lên xích sắt liền minh bạch điều này.
Đôi cánh đầy lân giáp rạch qua không khí, bổ vào mạng lưới xích sắt dày đặc. Đối với Kỷ Ninh mà nói khó có thể phá hỏng xích sắt cứng rắn đó, nhưng còn đối với lão yêu trước mặt đã tu luyện cả ngàn năm lại vô cùng đơn giản. Chỉ nghe thấy âm thanh sụp đổ thì vô số xích sắt đã đứt đoạn bay loạn lên. Ngay sau đó cốt cánh đầy vảy giáp trực tiếp quét về phía Kỷ Ninh.
“Đền mạng con ta đi!” Dực Xà lao xuống như điên, đôi đồng tử đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh.
"Trốn."
Hai tay Kỷ Ninh cầm hai kiếm, thân thể liên tiếp tránh né, đồng thời thi triển ra cùng một chiêu - Tế Thủy Trường Lưu. Chỉ thấy kiếm quang như nước, nghênh đón cốt cánh đang bổ xuống.
Từng tầng kiếm quang liên tiếp ngăn cản, song kiếm kết hợp, làm cho kiếm quang ngăn cản không ngớt không dứt, giống như tầng tầng tơ tằm quấn lấy trói buộc đối phương.
Dốc hết mười phần sức lực!
“Uỳnh!” Cốt cánh cực lớn trực tiếp nghiền ép hai thanh Bắc Minh kiếm, lực công kích quá mạnh khiến Kỷ Ninh cảm thấy hai cổ tay bị gãy phát ra tiếng răng rắc. Cốt cánh sắc bén như đao theo sát bổ vào trên người Kỷ Ninh đang kiệt lực né tránh, trực tiếp phá vào Kim Thần Y mà qua.
PHỐC!
Máu tươi bắn tung tóe, tay trái đang nắm một thanh Bắc Minh kiếm bị rơi xuống. Cả người Kỷ Ninh bắn vào vách tường Hắc Thủy thiết tạo thành một cái hố nhỏ. Kỷ Ninh há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Hô!” Dực Xà lần thứ hai nâng cánh lên, chuẩn bị vung lên lần nữa..
“Đúng vào lúc này!”
Đứt một tay, Kỷ Ninh cắn chặt răng tháo chạy, giống như một con châu chấu lớn nháy mắt thoát ra khỏi lồng giam, Phong Ảnh Bộ thi triển đến mức tối đa y như một làn khói xanh, chạy trốn thục mạng lao ra ngoài.
“Chết đi!” Kình phong đánh úp lại.
Kỷ Ninh quay lại nhìn đằng sau. Chỉ thấy một ảo ảnh màu đen to lớn đang vặn vẹo càn quét đuổi tới, đó là cái đuôi rắn cực lớn của Dực Xà co lại, tốc độ và công kích so với cốt cánh còn nhanh hơn, mãnh liệt hơn! Nơi nó quét qua không khí phát ra tiếng nổ, Long Trấn cứng như nham thạch đều rầm rầm nổ tung…
Đuôi rắn khổng lồ đen bóng trực tiếp bao phủ Kỷ Ninh, với tốc độ của Kỷ Ninh căn bản không thể trốn tránh.
-------------------------------
Chú thích:
Xích Sắc Đại Xà: Đại Xà màu đỏ