“Ta nhất định phải thành tựu Tiên Thiên! “ Kỷ Ninh bật dậy, đứng trên đỉnh núi, trong mắt tràn ngập khát vọng vô tận: “ Ở Thiên Giới xa xôi Tiên Thiên Sinh Linh chỉ là khởi điểm! Thời Thần Ma cổ, vừa sinh ra đã là Tiên Thiên Sinh Linh! Nếu đến cả Tiên Thiên Sinh Linh mà ta cũng không thể đột phá, còn nói gì tới khống chế vận mệnh trong tay mình?”
….
Quần áo da thú may cắt tinh xảo, rất sát người, làm Thu Diệp cũng có chút khí thế oai hùng. Nàng đứng ở vùng đất trống ngoài bộ lạc Thiết Thạch, nhìn ra xa.
Thân ảnh nàng cũng hấp dẫn ánh mắt của những người trẻ tuổi bộ lạc thuần phác. Từ khi Thu Diệp đi tới bộ lạc Thiết Thạch, không hề nghi ngờ gì, đã trở thành cô nương xinh đẹp nhất bộ lạc Thiết Thạch. Đám thanh niên giành giật thể hiện sự dũng cảm của họ trước mặt Thu Diệp, nhưng không có một ai có thể hấp dẫn Thu Diệp.
- Thu Diệp cô nương, ở đây đợi công tử nhà nàng à.
- Ừm, nghe Đạt Lạp thúc trở về nói, công tử thiếu niên đó vô cùng lợi hại. Trên trăm Thanh Giáp Vệ của Thiết Mộc Thị chớp mắt đã bị thiếu niên công tử kia giết sạch trơn!
- Cũng chỉ có công tử lợi hại như vậy, mới có thể hợp với cô nương Thu Diệp mĩ lệ.
- Đáng tiếc gặp phải Đại Yêu! Thiếu niên công tử lợi hại mà gặp phải Đại Yêu, e rằng cũng không sống được. Đại Yêu đó mà giận dữ là thiên địa biến sắc, lúc đó đã chết cóng cả một đám người. Đám người Đạt Lạp thúc chạy nhanh mới may mắn chạy trốn được. Nếu công tử đó chết, Thu Diệp cô nương phải tìm một người khác thôi!
Những người trẻ tuổi bộ lạc gác cổng, đồng thời cũng nhỏ giọng thì thầm.
Trong mắt họ, Thu Diệp quả thực chính là tiên nữ trong truyền thuyết. Cô nương bộ lạc họ so với Thu Diệp quả thực một trời một vực.
...
Thu Diệp đứng đó, nhìn núi rừng xa xa.
Nàng đang chờ, chờ nam nhân quan trọng nhất của nàng.
- Thu Diệp.
Một thân ảnh lực lưỡng từ trong bộ lạc đi ra. Chính là người hầu Mạc Ô. Mạc Ô khuyên:
- Ngươi nghỉ trước đi. Một khi công tử đến, thủ vệ gác cửa bộ lạc tự nhiên có thể thấy.
- Không.
Thu Diệp khẽ lắc đầu.
Mạc Ô đưa mắt nhìn Thu Diệp, lập tức cũng ngồi lên gốc cây bị phạt chỉ còn gốc. Hắn cũng đang rất buồn phiền. Từ khi Đạt Lạp thúc về hắn cũng biết, lúc đó Kỷ Ninh đánh với Đại Yêu Thủy Tê Vương. Về phần kết quả chiến đấu thì hắn không biết. Mặc dù nội tâm hy vọng công tử trở về, nhưng lý trí nói cho Mạc Ô biết, công tử sợ là dữ nhiều lành ít!
Vì bọn người Đạt Lạp thúc từ Đông Sơn đại trạch trở về, cũng mất gần hai ngày.
Với tốc độ của công tử Kỷ Ninh, nếu còn sống, sợ là không đến nửa ngày đã có thể về bộ lạc Thiết Thạch. Theo lý thuyết hẳn là về trước đám người Đạt Lạp thúc! Nhưng Đạt Lạp thúc đã trở về hai ngày rồi mà Kỷ Ninh vẫn còn chưa trở về.
- Nếu công tử chết, ta và Thu Diệp sợ cũng phải chôn cùng.
Mạc Ô thầm nhủ.
Chủ nhân chết, người hầu há có thể sống?
Kỷ Thị là bá chủ, quy củ nội bộ là rất nghiêm ngặt.
- Hả?
Mạc Ô đột nhiên chớp mắt. Trong núi rừng xa xa thoáng có một thân ảnh, thân ảnh rất quen thuộc, rất giống thân ảnh của công tử!
- Công tử!
Thu Diệp đã chạy như bay tới đón.
- Công tử?
- Thu Diệp cô nương chạy ra rồi kìa.
- Xem kìa, bên kia dường như có một người tới. Chẳng lẽ chính là công tử mà Thu Diệp cô nương chờ đợi?
Đám thủ vệ trẻ tuổi gác cửa bộ lạc nhỏ giọng nói, đồng thời cũng lập tức có thủ vệ bắt đầu chạy vào thông báo cho bộ lạc.
...
Thu Diệp nhìn thiếu niên mặc áo da thú mỉm cười đi tới. Hai ngày đè nén sợ hãi, kinh hoảng, lo lắng, khiến cho nàng lúc này chảy cả nước mắt.
- Công tử.
Thu Diệp nhìn Kỷ Ninh:
- Ta, ta...
- Ta không phải trở lại rồi à?
Kỷ Ninh thị lực kinh người, liếc mắt đã thấy xa xa trong bộ lạc có bọn người Đạt Lạp thúc, nam tử một tay đang chạy ra ngoài, không khỏi cười nói:
- Nguyên lai Đạt đã trở lại, là hắn nói cho các ngươi ta đánh với Thủy Tê Vương à? Vài ngày qua ta chưa về, nên ngươi sợ tới mức thành như vậy à?
Thu Diệp cố gắng nén nước mắt.
- Một con Thủy Tê Vương đối với công tử mà nói cũng không đáng nhắc tới.
Kỷ Ninh nhướng mày một cái, có vẻ rất thoải mái.
Thu Diệp kinh hô:
- Công tử, ngươi giết Đại Yêu?
- Ừm.
Kỷ Ninh đắc ý gật đầu.
- Oa, Đại Yêu, công tử giết Đại Yêu.
Thu Diệp kích động vạn phần:
- Công tử mới mười một tuổi, lại giết được Đại Yêu, việc này, việc này...
Thu Diệp là một thiếp thân thị nữ, người nàng lo lắng nhất chính là Kỷ Ninh, một mạch lo cho Kỷ Ninh. Kỷ Ninh chính là thân nhân quan trọng nhất trên đời này của nàng. Kỷ Ninh có thể chém chết Đại Yêu, Thu Diệp tự nhiên kích động phát ra từ nội tâm.
Kỷ Ninh vội thì thào:
- Đừng truyền ra ngoài.
- Dạ, dạ.
Thu Diệp gật đầu lia lịa.
- Đi, đi bộ lạc Thiết Thạch xem.
Kỷ Ninh nói.
Mấy ngày nay Kỷ Ninh ở trong núi rừng nghĩ lại hai trường đại chiến lúc trước. Trong chiến đấu hắn phát hiện ra một vài khuyết điểm của mình. Sau khi nghĩ lại kỹ lưỡng, lại tiếp tục tinh tế nghiên cứu hai bộ kiếm pháp của mình, nên cũng có tiến bộ không ít.
Kỷ Ninh dẫn Thu Diệp đi về phía cửa chính bộ lạc Thiết Thạch.
Đám nam nhân bộ lạc bọn Đạt Lạp thúc đang chủ động nghênh đón. Đi trước là một lão giả tóc bạc hói đầu. Lão giả vừa tới, vội khom lưng tỏ vẻ kính ý:
- Ta là Thiết Tam của bộ lạc Thiết Thạch, cảm tạ công tử vĩ đại mấy lần cứu tộc nhân bộ lạc Thiết Thạch. Tất cả tộc nhân bộ lạc Thiết Thạch ta đều cảm kích người vô cùng. Cũng luôn mong người đến.
Kỷ Ninh mỉm cười gật đầu:
- Ta sẽ tạm cư ở bộ lạc Thiết Thạch các ngươi một thời gian, về phần cứu? Chỉ là thuận tay thôi. Còn nữa, ta không muốn bị quấy rầy.
- Biết, biết.
Lão giả gật đầu lia lịa.
- Đạt.
Kỷ Ninh đi qua.
Đạt Lạp thúc cao lớn tựa như hắc hùng vội tiến lên, có vẻ rất kích động:
- Công tử, thấy ngươi trở về, ta...
- Tốt rồi.
Kỷ Ninh cười nói:
- Ngươi ở Đông Sơn Trạch giúp ta hơn một tháng. Ta nói rồi, sau khi trở lại bộ lạc Thiết Thạch sẽ hậu tạ ngươi, cầm đi.
Nói rồi trong tay xuất hiện ba khối thú đầu kim, ném thẳng qua. Cái nào cũng đều nặng mười cân, làm Đạt Lạp thúc nhất thời há hốc mồm.
Sau đó, hắn vội cất đi. Còn đám tộc nhân khác bên cạnh đều rất hâm mộ.
- Đi thôi.
Kỷ Ninh đưa mắt nhìn Mạc Ô, Thu Diệp, lập tức đi thẳng vào trong bộ lạc Thiết Thạch.
Kỷ Ninh hoàn toàn có thể tạ lễ nhiều hơn. Chỉ là bộ lạc Thiết Thạch là một bộ lạc nhỏ miễn cưỡng gần ngàn người. Vật phẩm quá trân quý ngược lại sẽ là tai hoạ!
******
Bên trong bộ lạc Thiết Thạch.
- Công tử.
Thu Diệp rót rượu cho Kỷ Ninh, dâng lên hoa quả và mỹ thực:
- Ta và Mạc Ô đi tới bộ lạc hơn một tháng rồi. Cách đây không lâu, chúng ta đã liên lạc với Kỷ Thị rồi.
- Ừm.
Kỷ Ninh gật đầu.
Mình lang bạt bên ngoài, mỗi một tháng đều sẽ thông qua những trạm đóng quân của Kỷ Thị phân tán ở các nơi liên lạc với thành Tây Phủ.
- thành Tây Phủ cũng có một vật cho công tử.
Thu Diệp lấy trong ngực ra một quyển trục.
Kỷ Ninh nhận lấy, trải ra giấy da màu vàng đất, xem một chút rồi không khỏi mỉm cười. Đây là thư do mẹ viết cho mình! Trong thư cũng không có gì, chủ yếu là một vài lời quan tâm. Những lời mẹ lại làm cho Kỷ Ninh vừa mới trải qua chiến đấu sinh tử cảm thấy rất ấm áp.
- Tốt rồi, Thu Diệp, xem ngươi hẳn là nhiều ngày không hề nghỉ ngơi thoải mái, nghỉ ngơi đi.
Kỷ Ninh nói.
- Nô tì không mệt.
Thu Diệp liền nói.
- Đi.
Kỷ Ninh quát.
Thu Diệp vội cúi đầu, ngoan ngoãn đi tới chỗ nghỉ của mình.
...
Thời gian trôi qua, mười bữa nửa tháng lại đi xem Đông Sơn Trạch, phần lớn thời gian ở trong bộ lạc Thiết Thạch tìm hiểu kiếm pháp. Đảo mắt, đã qua được hơn một tháng.
- Sách.
Kỷ Ninh đang ngồi trên nóc nhà, tay cầm ống trúc. Ống trúc chứa loại rượu trái cây ngon nhất:
- Thành Tây Phủ mặc dù lớn, nhưng không ấm áp bằng một bộ lạc nhỏ.
Mặt trời lặn là nghỉ, mặt trời mọc thức dậy.
Bộ lạc Thiết Thạch vô cùng đoàn kết, giúp đỡ nhau, thân như huynh đệ.
- Mau mau nhanh.
- Trở về đi.
- Nhanh, về nhà.
Đột nhiên bộ lạc vốn hòa bình yên lặng thoáng cái đã ầm ĩ hỗn loạn. Điều này làm cho Kỷ Ninh đang uống rượu trái cây trên nóc nhà không khỏi nghi hoặc, vội nhảy xuống, kéo lấy một thanh niên chạy nhanh ngang qua:
- Ngươi.
- Công tử.
Thanh niên này nhìn thấy người nắm tay hắn chính là Kỷ Ninh, vội cung kính chào.
- Chuyện gì thế?
Kỷ Ninh dò hỏi:
- Sao bộ lạc lại rối lên thế. Lúc trước các ngươi không phải đang luyện thương pháp à, sao lại đều không luyện nữa?
- Là người của bộ lạc Hắc Sơn đến!
Thanh niên này liền nói:
- Người của bộ lạc Hắc Sơn đến bộ lạc chúng ta thu hàng da. Một vài miếng da tốt trong bộ lạc tốt nhất phải cất kỹ. Nếu không bị người của bộ lạc Hắc Sơn phát hiện, lấy đi mất thì thảm lắm. Công tử, ta còn phải mau về.
Kỷ Ninh đăm chiêu gật đầu:
- Ngươi đi đi.
Thu Diệp cũng ở trong phòng mình nhìn ra, mở lời nói:
- Bộ lạc Hắc Sơn là một bộ lạc siêu lớn, có mấy vạn tộc nhân. Hàng năm, một vài bộ lạc nhỏ đều phải giao ra chút tài hóa cho chúng.
- Hừ.
Kỷ Ninh lại nhíu mày:
- Vùng đất này, là lãnh địa Kỷ Thị ta! Chỉ có Kỷ Thị ta mới có thể đưa chính sách thuế. Bộ lạc Hắc Sơn bắt các bộ lạc nhỏ chung quanh giao tài hóa, không phải là thuế à?
Kỷ Thị thu thuế mỗi một bộ lạc trong lãnh địa mình.
Đồng thời, Kỷ Thị là một thần tử của vương triều Đại Hạ, thu nhập từ thuế phần lớn phải đưa lên cho vương triều Đại Hạ!
- Nói là nói như vậy.
Thu Diệp lắc đầu:
- Những bộ lạc nhỏ này mà dám không nộp à? Một khi không cống nộp, bộ lạc Hắc Sơn hoàn toàn có thể đánh tan một bộ lạc nhỏ, bắt họ làm tù binh bán đi.
Kỷ Ninh thở dài.
Đúng.
Vì bộ lạc quá nhiều, bộ lạc tranh đấu với nhau căn bản không thể quản. Kỷ Thị cũng chỉ có thể mặc kệ. Không chỉ riêng Kỷ Thị, đến cả vương triều Đại Hạ thống lĩnh lãnh thổ vô tận, cũng chỉ có thể mặc kệ không quản lý. Kỷ Thị và Thiết Mộc Thị chinh chiến, tựa như tử địch. Diện tích quá lớn, không dễ quản!
- Tới đây.
Thu Diệp nói:
- Người của bộ lạc Hắc Sơn đến đây.
Kỷ Ninh cũng nhìn lại. Chỉ thấy xa xa một đám giáp vệ một nửa thân mặc giáp, được một nam nhân mặc da thú dẫn đầu đang diễu võ dương oai, như đang đi trong lãnh địa của mình. Còn thủ lĩnh bộ lạc Thiết Thạch, bọn người Đạt Lạp thúc thì ai nấy đều đứng nhìn, ngoan ngoãn vạn phần, không dám nói gì.
Thủ lĩnh đội ngũ Bộ lạc Hắc Sơn là Xác Dũng, đang đắc ý nhìn lướt qua bộ lạc đổ nát.
- Hừ.
Xác Dũng liếc mắt nhìn những người bên bộ lạc Thiết Thạch. Thấy họ sợ hãi nịnh nọt, không khỏi tự đắc hơn.
Hắn ở bộ lạc Hắc Sơn cũng là lãnh đạo hạch tâm. Đi tới loại tiểu bộ lạc như bộ lạc Thiết Thạch này, hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm! Nếu ta giận dữ, loại bộ lạc này e rằng sẽ xong đời. Chỉ cần đội ngũ trăm tên giáp vệ ta dẫn theo cũng có thể quét ngang loại tiểu bộ lạc này. Ta có quyền tuyệt đối xử trí những tiểu bộ lạc như vậy.
- Hả?
Xác Dũng đột nhiên liếc thấy gần đó có một thiếu niên, một cô nương, mắt nhất thời sáng rực lên. Bên cạnh một vài giáp vệ thấy thế cũng không khỏi nín thở.
- Tuyệt đẹp, mĩ lệ quá.
Chỉ trong nháy mắt Xác Dũng đã bị chấn trụ, sau đó nội tâm nổi lên cảm giác chiếm hữu mãnh liệt. Nhất định phải bắt cô nương mĩ lệ này làm hầu nữ thiếp thân của mình. Mỗi ngày mình đều phải sủng ái nàng!
Nghĩ đến đây, Xác Dũng cảm thấy toàn thân như sung huyết.
- Ha ha ha...
Xác Dũng cười lớn, đi thẳng về phía thiếu niên và cô nương đó.