[Dịch] Mãng Hoang Kỷ

Chương 16 : Gây họa span




Từ sau khi đạt được hai bộ kiếm pháp tuyệt đỉnh, Kỷ Ninh dốc lòng khổ luyện nên giờ cũng có thể thi triển ra vài chiêu trong Tích Thủy Kinh và Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên, thực lực cũng coi như đã tăng lên chút ít. Nhưng như thế vẫn chỉ xem là vẻ ngoài, còn chưa được tính là tiểu thành nên hắn vẫn tiếp tục học hỏi Tích Thủy Kinh từ cha mình.

Điện Quang Hỏa Thạch là một trong tam đại sát chiêu của Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên, chú trọng ở một chữ "Nhanh".

Như sấm chớp, như lửa thiêu.

"Kiếm pháp và bộ pháp của Ninh nhi thật tinh xảo." Ngồi trên khán đài, Uất Trì Tuyết tán dương, "Mặc dù Khiếu Nguyệt Lang rất nhanh, tốc độ còn nhanh hơn Ninh nhi một chút, nhưng Ninh nhi dùng Phong Ảnh Bộ đổi hướng liên tục đã không chế hoàn toàn cuộc chiến. Kiếm pháp con nó đã Nhập Vi nên biến hóa càng khôn lường, xem ra đã đủ qua cửa con Lang Yêu này rồi.

Kỷ Nhất Xuyên gật đầu: "Có Thần Ma Luyện Thể, Ninh nhi chiếm ưu thế về sức mạnh nhưng tốc độ lại hơi chậm....Dù sao đây cũng là một con thần thú, sức sống rất mạnh, bị thương thế này chỉ là ngoài da thôi. Nếu nó ra sức liều mạng mà Kỷ Ninh lại chưa từng trải qua chiến đấu sinh tử, ai thắng ai bại còn rất khó nói."

..............

Phía dưới, Kỷ Ninh đang nắm giữ một thứ khoái cảm, liên tục cầm kiếm áp sát Khiếu Nguyệt Lang.

"Gào..." Cảm giác được uy hiếp tử vong từ người thiếu niên trước mặt, Khiếu Nguyệt Lang gào lên mãnh liệt, từng đám lông màu bạc dựng đứng lên nhọn hoắt, mắt long lên sòng xọc, phát ra ánh sáng xanh lè. Ai từng biết tới Khiếu Nguyệt Lang đều hiểu, nó đã tiến vào trạng thái điên cuồng liều chết.

Một thứ khí thế vô hình bao phủ làm Kỷ Ninh cảm giác bị đông cứng.

Sát khí?

"Gào!" Khiếu Nguyệt Lang đột nhiên bay vọt tới, chấn động cả nền đất.

Kỷ Ninh tựa như cơn gió, chỉ vài bước đơn giản liền thay đổi phương hướng, ánh kiếm cũng đồng thời lóe lên... vút! Máu tươi lại phọt ra thêm lần nữa, ngực Khiếu Nguyệt Lang xuất hiện một vết thương thật lớn, nhưng nó không chút quan tâm, hai bộ móng vuốt sắc bén như đao xẹt qua không khí chụp xuống Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh bình tĩnh lui lại, đồng thời đưa kiếm lên ngăn cản.

"Két...!" Vuốt trái Khiếu Nguyệt Lang va chạm với thanh kiếm, liền quặp chặt lấy thân kiếm. Kiếm này của Kỷ Ninh tập trung sức mạnh Thần Ma nào dễ bị bắt lấy, nhưng nếu như hai bên va chạm xong rồi tách ra, thì dùng vuốt giữ lại kiếm chính là cách để ngăn cản bớt lực xung kích.

"Két...." Vuốt bên trái Khiếu Nguyệt Lang máu tươi bắn tung tóe, hình như còn vang lên tiếng xương gãy.

Vù....

Vuốt còn lại chụp thẳng vào ngực Kỷ Ninh, khoảng cảnh quá gần không kịp ngăn cản, Kỷ Ninh chỉ có thể hít sâu một hơi lồng ngực chùng xuống ba phần. Xoẹt ..xoẹt...xoẹt, phần da thú nơi lồng ngực Kỷ Ninh bị yêu thú xé rách, máu tươi bắn ra, cả người Kỷ Ninh ngã nhào trên đất, bụi đất bốc lên mù mịt.

Vụt! Kỷ Ninh chuyển mình kéo dãn khoảng cánh.

"Bị thương rồi." Kỷ Ninh nhìn Khiếu Nguyệt Lang, đồng tử co rụt lại.

Một kiếm vừa rồi bị móng vuốt Khiếu Nguyệt Lang giữ lấy, nó hoàn toàn không tiếc thương tổn để công kích, vuốt bên trái coi như bị phế một nửa, tốc độ cũng sẽ giảm mạnh, thế nhưng nó cũng kịp cào một phát làm rách mảnh da thú trên người hắn. Miếng da thú này được làm từ da của một con Sinh Linh Tiên Thiên, tuy bên trong không có yêu lực nên sức phòng thủ yếu hơn, nhưng vẫn có thể ngăn cản yêu thú Hậu Thiên cắn xé.

Nhưng Khiếu Nguyệt Lang là một thần thú, một kích toàn lực cũng miễn cưỡng xé rách được.

Mặc dù Kỷ Ninh có Kim Thần Y hộ thể, dung nhập vào làn da để bảo vệ, nhưng hắn lại rút nhỏ phạm vi bảo hộ của Kim Thần Y về các vị trí trọng yếu trên cơ thể.

"Chiến đấu sinh tử hoàn toàn khác với luận bàn, ta không thể dùng kinh nghiệm tích lũy khi tỷ thí bình thường để chiến đấu được." Kỷ Ninh nhanh chóng thay đổi tư duy, "Luận bàn bình thường không ai lại tự làm tổn thương chính mình, nhưng trong chiến đấu sinh tử, vì mục đích là phải giết chết đối thủ nên hoàn toàn không tiếc thứ gì."

"Ta phải cẩn thận cảnh giác hơn nữa."

Kỷ Ninh như một khối bọt biển nhanh chóng hấp thu kinh nghiệm, vết thương ghê rợn nơi chỗ da thú trên ngực bị rách nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, máu ngừng chảy, vết thương khép lại chỉ còn một vết đỏ, cuối cùng làn da trở lại trắng nõn như cũ như chưa hề bị tổn thương.

Đây chính là khả năng khôi phục cực mạnh của Thần Ma Luyện Thể.

Các pháp môn Thần Ma Luyện Thể bình thường chỉ cần bước vào Tiên Thiên thì cụt tay có thể mọc lại, mà Kỷ Ninh chính là học đệ nhất pháp môn, khả năng khôi phục hiện tại cũng không khác mức cụt tay mọc lại là bao nhiêu.

"Được lắm!" Kỷ Ninh nhếch miệng cười, "Vậy mà cướp được kiếm của ta."

"Gào..." Dưới vuốt Khiếu Nguyệt Lang là thanh kiếm, nó nhìn Kỷ Ninh, trong mắt vô cùng điên cuồng. Thấy sự khôi phục đáng sợ của thiếu niên trước mắt, nó hiểu đây là da của Thần Ma, khả năng khôi phục còn mạnh mẽ hơn thần thú như mình nhiều.

Tay phải Kỷ Ninh khẽ động, bỗng cầm lấy một thanh kiếm khác.

"Lại đến."

Kỷ Ninh hóa thành ảo ảnh lao thẳng tới Khiếu Nguyệt Lang.

"Gào!" Khiếu Nguyệt Lang cũng phóng tới.

...................

Hai bên lần lượt va chạm, mỗi một lần va chạm đều đứng giữa ranh giới sống và chết. Kỷ Ninh có khả năng khôi phục cường đại, sức mạnh đáng sợ, kiếm pháp lăng lệ ác liệt! Khiếu Nguyệt Lang có răng nhọn, vuốt sắc, đuôi gai, tất cả mọi thứ đều có thể làm vũ khí, hơn nữa thân thể cao lớn khiến cho những vết thương do đao kiếm bình thường không tạo được nhiều uy hiếp.

"Cũng biết đem Kim Thần Y bảo vệ chỗ hiểm." Kỷ Nhất Xuyên nở nụ cười hiếm hoi.

"Ninh nhi liều mạng quá." Uất Trì Tuyết xem mà hoảng sợ.

Trên người con trai loang lổ vết máu, bảo sao người mẹ không lo lắng được?

"Yên tâm, Kỷ Ninh đem Kim Thần Y bảo vệ những chỗ yếu hại trên cơ thể, dù có bị thương cũng không trí mạng." Kỷ Nhất Xuyên nói, "Tối đa là đứt tay gãy chân thôi... Với khả năng hồi phục của nó, mất vài canh giờ là lại dài ra."

"Đứt tay gãy chân?" Lòng Uất Trì Tuyết nóng như lửa đốt, nhưng nàng hiểu cường giả phải đi trên con đường chịu nhiều gian khổ.

"Phù...phù..phù!" Mặc dù có thể chất như Thần Ma, nhưng lúc này Kỷ Ninh cũng nhịn không được thở hồng hộc, nhưng chỗ bị thương trên người hắn đang nhanh chóng khép miệng.

"Gào..."

Khiếu Nguyệt Lang gào to một tiếng tuyệt vọng, nó đang cố gắng đứng thẳng dậy, hai cái móng vuốt run rẩy, dường như muốn ngã xuống. Trên người nó có mười vết thương thật lớn, đặc biệt là một vết thương sâu hoắm trên đỉnh đầu.

Hai xương chân của nó đã gãy, gắng gượng đứng dậy được đã là cố lắm rồi.

"Ngươi đã thua." Kỷ Ninh chùi vệt máu trên khóe mắt, trầm giọng nói, "Thật ra thực lực của ta mạnh hơn ngươi, nhưng lại thắng chật vật như vậy... là do ta không đủ quyết tâm trước sự điên cuồng của ngươi nên không thể phát huy hết khả năng. Ngươi là con yêu đầu tiên ta giết, nên ta sẽ cho ngươi chết dưới chiêu mạnh nhất của ta!"

Xoạt! Tay trái Kỷ Ninh xuất hiện một thanh lợi kiếm, hai tay cầm song kiếm nhìn Khiếu Nguyệt Lang.

Vút!

Kỷ Ninh hóa thành tàn ảnh bay thẳng tới Khiếu Nguyệt Lang, Khiếu Nguyệt Lang cũng gào lên lần cuối rồi lao về phía Kỷ Ninh.

Hai ánh kiếm cực lớn quét tới chém đứt chân trước Khiếu Nguyệt Lang, vút thêm một phát liền tạo ra một vết thương khổng lồ trên đỉnh đầu nó, máu và óc bắn tung ra ngoài.

Kỷ Ninh hạ xuống đất.

Khiếu Nguyệt Lang ngã ầm xuống đất, máu và óc chảy theo miệng vết thương trên đầu nó ra ngoài, bộ lông màu bạc cao quý giờ đây đã nhuộm màu máu và đất. Một con Lang yêu có huyết mạch Thần Ma cứ như vậy mà chết đi.

"Cảm giác thế nào?" Trên khán đài, Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử.

"Rất thống khoái." Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn cha, ánh mắt vô cùng nồng nhiệt, "Mỗi ngày đánh một trận nha."

Mắt Kỷ Nhất Xuyên bỗng giật giật, khẽ quát: "Con tưởng bắt sống yêu thú Hậu Thiên Viên Mãn dễ lắm ấy? Ba ngày một lần thôi, mà chủ yếu là yêu thú bình thường, có gặp được thần thú hay không thì phải xem vận khí của con rồi. Ta sẽ an bài lôi đài mỗi lần đều đem yêu thú Hậu Thiên lợi hại nhất cho con luyện kiếm."

Kỷ Ninh gật đầu: "Gặp yêu thú yếu chắc chỉ cần sử dụng nội kình là đủ."

Thân thể có sức mạnh như Thần Ma, yêu thú Hậu Thiên Viên Mãn còn bị chà đạp không thương tiếc, cũng chỉ thần thú có huyết mạch Thần Ma mới có thể liều mạng với Kỷ Ninh.

......

Thời gian dần trôi.

Từng trận chiến đấu trong đấu trường làm cho Kỷ Ninh phối hợp kiếm pháp, bộ pháp ngày càng nhuần nhuyễn. Hắn cũng hiểu rằng trong chiến đấu sinh tử, tâm càng bình lặng thì càng hiệu quả, nếu tâm không yên thì sẽ khó phát huy lực thực đến tận cùng.

............

Thu đến, vùng đất Yên Sơn đã bắt đầu lạnh dần, một số ít bộ lạc nhỏ sinh tồn càng thêm gian khổ, đôi khi gặp phải những yêu thú trong rừng sâu tàn sát bừa bãi khiến những bộ lạc đó bị diệt tộc.

Ầm ầm ầm.

Mặt đất chấn động.

Trên một đồng cỏ hoang trải rộng, một đoàn Hắc Giáp Vệ cưỡi Trường Mao thú như nước lũ màu đen tràn vào vùng đất này.

"Ngừng." Một tiếng quát lạnh vang lên, ba trăm tên Hắc Giáp Vệ đều dừng lại.

"Thống lĩnh, đây là nơi xuất hiện cuối cùng của con Xà yêu kia, là nơi cư ngụ của bộ lạc Tiêm Giác. Ba ngày trước nó đột nhiên xông vào đây ăn thịt mười tám người, giết chết hơn trăm người làm bộ lạc Tiêm Giác hoàn toàn tán loạn." Một vị Hắc Giáp Vệ cung kinh nói, "Trong vòng mấy tháng, con Xà yêu này đã giết chết hơn ngàn người, phá hoại trên mười bộ lạc, mà đều là những bộ lạc nhỏ. Dựa theo thực lực phỏng đoán, có lẽ là một con yêu thú Hậu Thiên Viên Mãn có huyết mạch Thần Ma, hoặc là đại yêu vừa tiến nhập Sinh Linh Tiên Thiên."

"Ừm."

Một người đàn ông cưỡi hổ trắng, thân mặc giáp màu đỏ gật đầu, "Con xà yêu này phá hoại trong lãnh địa tây phủ Kỷ Thị ta, cần phải tiêu diệt. Nơi nó xuất hiện toàn là xung quanh khu vực này, các ngươi chia làm ba mươi tiểu đội đi điều tra các nơi, một khi phát hiện liền lập tức bắn tên lệnh."

"Rõ..." Ba trăm Hắc Giáp Vệ cùng đáp.

Ào ào....

Ba trăm tên Hắc Giáp Vệ cường đại nhanh chóng chia ra, hóa thành ba mươi tiểu đội đi tìm kiếm các nơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.