[Dịch] Mãng Hoang Kỷ

Chương 11 : Luyện kiếm




Kỷ Ninh nghe xong vẫn mù mờ không hiểu, liền hỏi: “Cha, người nói cần phải rèn luyện thân thể thật tốt mới có thể luyện kiếm thì con cũng hiểu, nhưng ngay cả ‘tâm’ cũng phải chuẩn bị thật tốt là ý gì ạ?"

"Đừng vội”.

Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai, trên tay bỗng xuất hiện một quyển sách dày, hắn vứt qua cho Kỷ Ninh rồi nói: “Trước tiên con hãy xem thử bộ quyền pháp này, bộ quyền này chia làm mười sáu thức, trong đó bao hàm tất cả các phương pháp phát lực cơ bản nhất của thân thể. Khi nào con luyện thành bộ quyền này thì sẽ cảm thấy thân thể thoải mái tự nhiên, có thể tùy tâm sử dụng.”

“Kiếm tựa như một bộ phận kéo dài của cơ thể, nếu không thể sử dụng cơ thể một cách tự nhiên thì làm sao có thể dùng kiếm linh hoạt cho được?” Kỷ Nhất Xuyên nhìn Kỷ Ninh, lo lắng con mình có tham vọng quá cao. “Cần phải tĩnh tâm.”

Kỷ Ninh hiểu rõ đạo lý muốn thành công thì phải bắt đầu từ cơ bản.

“Vâng, thưa cha.” Kỷ Ninh đáp xong liền cúi đầu xem sách, cẩn thận ghi nhớ những ảo diệu của quyền pháp. Quyển bí tịch này nhìn có vẻ dày, nhưng thực ra mỗi trang sách đều được làm bằng da thú nên mới dày như thế.

Sau khi ghi nhớ nội dung, hắn bắt đầu luyện tập. Kỷ Nhất Xuyên đích thân dạy bảo, chỉ rõ sai lầm, lại còn tự mình làm mẫu chỉ ra cách giải quyết.

Thực ra Phong Ảnh Bộ cũng liên quan đến việc phát lực của cơ thể, chủ yếu là phát lực ở chân, tuy nhiên nhờ có kinh nghiệm nên Kỷ Ninh học tập rất nhanh.

…..

Một lúc lâu sau.

“Nghỉ đi.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai một thân mồ hôi nhễ nhại. “Từ nay, mỗi ngày đều phải luyện quyền một canh giờ, đến khi nào ta thấy cơ thể của con đã được rèn luyện đủ tốt cho việc luyện kiếm mới thôi.”

“Chuẩn bị thân thể tốt để luyện kiếm là một.”

“Ngoài ra còn phải chuẩn bị tâm thật tốt.” Kỷ Nhất Xuyên cầm hai thanh hắc kiếm ném cho con mình: “Nhận lấy!”

Kỷ Ninh đón lấy hai thanh kiếm.

Kỷ Nhất Xuyên liền chỉ vào khoảng đất trống bên cạnh, hô lên, trên khoảnh đất liền xuất hiện một khôi lỗi bằng kim loại, tay nắm đại đao.

“Đây là một khôi lỗi” Kỷ Nhất Xuyên nói, “Một số lưu phái tu tiên Luyện Khí có sở trường về luyện chế khôi lỗi. Khôi lỗi này là loại bình thường nhất, có sức mạnh chỉ cỡ Hậu Thiên Viên Mãn, nhưng bù lại cơ thể vô cùng cứng chắc.”

“Cha, mấy chấm đỏ trên người nó là gì thế?” Kỷ Ninh nghi ngoặc.

Trên thân kim loại đen thui của khôi lỗi có mười mấy điểm màu đỏ, lần lượt ở tại mi tâm, yết hầu, ngực, bụng, cánh tay, cổ tay, lưng và một số nơi khác.

“Con thử dùng kiếm đâm vào điểm đỏ tại mi tâm của nó xem” Kỷ Nhất Xuyên nói, “phải thật nhanh.”

“Vâng” Tay phải Kỷ Ninh đâm mạnh một cái.

Keng!

Mũi kiếm đâm vào đầu khôi lỗi, lệch khỏi vị trí khoảng một tấc.

"Chuyện này…” Kỷ Ninh hơi bất ngờ, rõ ràng hắn định đâm vào mi tâm mà, nhịn không được đâm thêm liên tiếp ba lần thì vẫn luôn lệch một chút.

“Hiểu ra chưa?” Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nói, “Tâm trí con muốn đâm vào mi tâm, nhưng khi làm thì lại không chuẩn. Vậy làm cách nào mới có thể đâm đúng vị trí? Trước tiên phải khống chế được cơ thể một cách tự nhiên, sau là phải luyện tập hàng trăm hàng ngàn lần.”

"Bất kì một loại kiếm pháp nào nếu phân tích ra cũng hoàn toàn có thể quy về mười ba thức cơ sở: phách, thứ, liêu, tảo, băng, điểm, trảm, giá, tiệt, giảo, thiêu, bát, quải.”

“Phách, thứ, liêu, tảo, điểm thiên về tấn công.”

“Giảo, băng, giá, thiêu, bát, quải, tiệt thiên về phòng thủ.”

Kỷ Nhất Xuyên chỉ vào con khôi lỗi kim loại kia rồi nói: “Con khôi lỗi này đứng yên, trên thân nó có mười chín điểm đỏ. Con hãy thi triển sáu thức ‘phách, thứ, liêu, tảo, trảm, điểm’ lên người nó, ta sẽ dạy con bí quyết, thủ pháp phối hợp thân thể của mỗi thức. Mỗi thức kiếm cơ sở con đều phải luyện hơn mười triệu lần!”

“Sau này khôi lỗi sẽ di chuyển và dùng đao tấn công con, con phải sử dụng bảy thức cơ sở ‘giảo, băng, giá, thiêu, bát, quải, tiệt’ để phòng thủ. Mỗi thức cũng phải luyện hơn mười triệu lần!.”

“Tấn công!”

“Phòng thủ!”

“Sau này khi quen rồi, con sẽ phải chiến đấu với khôi lỗi. Lúc đó, mười ba kiếm cơ sở cần phải kết hợp lại để thi triển lên người nó.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn Kỷ Ninh nói, “Cho đến khi mười ba kiếm thức cơ sở này được con ghi tâm khắc cốt, tinh chuẩn vạn phần, tâm đã hoàn toàn nắm được kiếm, thì lúc này mới coi như đã xong phần chuẩn bị luyện kiếm."

Kỷ Ninh nghe mà khó thở.

“Rèn luyện cơ thể thật tốt .”

“Rèn tâm kĩ càng.”

“Sau đó, con mới có thể chính thức luyện tập kiếm pháp.” Kỷ Nhất Xuyên nhìn con, “Kiếm pháp phức tạp nhưng đều do mười ba thức cơ sở tổ hợp thành. Nếu không thể ghi tâm khắc cốt mười ba kiếm thức cơ sở thì làm sao có thể luyện kiếm đến mức cao?”

“Đến khi con thuần thục kiếm pháp ta truyền thụ rồi thì mới tính là đạt Cơ Sở - cảnh giới kiếm pháp thứ nhất.”

“Kiếm cũng chia làm ba cảnh giới.”

“Cơ Sở, Nhập Vi, Thiên Nhân Hợp Nhất!”

“Bộ pháp Nhập Vi, tức là khống chế được thân thể một cách thuần thục. Mà kiếm pháp Cơ Sở cũng là khống chế cơ thể và kiếm đạt đến mức hoàn mỹ, tựa như là cùng chung một khối! Độ khó tăng lên gấp mười lần!”

“Vậy thì Thiên Nhân Hợp Nhất lại còn xa vời hơn nữa.”

Kỷ Nhất Xuyên nhìn con, “Kỷ Ninh, chắc con đã rõ con đường phải đi của mình rồi chứ.”

“Vâng.” Kỷ Ninh gật đầu thật mạnh.

Tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ là làm cho mình có được cơ thể như Thần Ma, có được sức mạnh mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng.

Nhưng tu luyện bộ pháp, kiếm pháp lại quyết định bản thân có thể phát huy thực lực cao đến cỡ nào!

“Cha, con phải tu luyện đến khi nào mới có thể đạt được Nhân Kiếm Hợp Nhất?” Kỷ Ninh nhịn không được bèn hỏi.

“Khó nói lắm.” Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu, “Năm đó ta phải mất sáu năm đạt Cơ Sở, rồi lại mất thêm sáu năm mới có thể Nhân Kiếm Hợp Nhất, coi như là mười hai năm!”

“Mười hai năm?” Kỷ Ninh nín thở.

Cha còn trẻ như vậy mà đã là đệ nhất cường giả của Tây phủ Kỷ Thị, phong hoa tuyệt đại đến thế mà phải mất đến mười hai năm. Vậy rất nhiều người tầm thường khác thì chắc chắn luyện kiếm cả đời cũng không thể đạt được cảnh giới

“Nhân Kiếm Hợp Nhất”.

“Không nên nhìn xa xôi quá, điều cần là làm đến nơi đến chốn.” Kỷ Nhất Xuyên nói, “Bắt đầu thôi, trước tiên ta sẽ dạy con mười ba kiếm thức cơ sở:

Đâm!"

Được cha chỉ điểm tận tình, tư thế của Kỷ Ninh đúng tiêu chuẩn đánh ra "Thứ, phách, liêu, điểm...."

Thật nhàm chán.

Lại mệt mỏi.

May thay cơ thể Kỷ Ninh có sức khôi phục kinh người, và do kiếp trước đã từng chịu sự tra tấn của bệnh tật nên hắn có được tính cách kiên định không dễ dàng từ bỏ.

Sau khi luyện tấn công một lúc lâu, lại bắt đầu tập phòng thủ.

Khôi lỗi kim loại căn bản không biết mệt mỏi, cứ vung đao tới liên tục khiến Kỷ Ninh phải phòng thủ.

“Nhất Xuyên” Uất Trì Tuyết đứng ở xa xa, nhìn con vất vả luyện tập.

Kỷ Nhất Xuyên đi tới bên vợ mình, nhìn con trai đang giao chiến với khôi lỗi phía xa: “Tuyết, ta quả thật không nghĩ tới… nghị lực của con chúng ta lại mạnh mẽ đến nhường này. Ta còn từng nghĩ đến nếu con nó ngại mệt không chịu tu luyện, ta cũng phải ép nó. Không ngờ nó căn bản chẳng cần ta phải ép!”

“Sáng nay luyện bộ pháp.” Uất Trì Tuyết đau lòng nhìn con, “Tuy miệng nó bảo mệt nhưng không hề ngừng luyện. Buổi sáng ba canh giờ, buổi chiều ba canh giờ… Mỗi ngày tu luyện sáu canh giờ, Ninh nhi năm nay mới mấy tuổi thôi.”

“Ta còn nhớ khi còn bé.” Kỷ Nhất Xuyên nhẹ giọng nói, “Ta bị cha ép tu luyện, lúc ấy quả thực ta cảm thấy quá mệt mỏi, chịu không được lâu, khi mà ta muốn bỏ cuộc thì cha liền lấy roi đánh ta, thế là ta vừa khóc vừa vung kiếm… Đến khi ta mười tuổi, cha ta bị đại yêu Đông Sơn Trạch giết chết, địa vị của ta và mẹ trong tộc xuống dốc không phanh. Nhìn rõ lòng người ấm lạnh, mẹ ta ốm dần rồi mất… Lúc này ta mới tỉnh ngộ, không kêu mệt kêu khổ, mỗi ngày đều chịu khó tu luyện.”

Chưa từng tu luyện, làm sao biết tu luyện liên tục mệt mỏi đến nhường nào.

Cơ thể mệt mỏi đã đành, trong lòng lại càng rã rời.

Lòng không đủ vững vàng và khát khao thì làm sao có thể kiên trì.

“Vốn ta còn hoài nghi về thành tựu trong tương lai của con chúng ta.” Kỷ Nhất Xuyên nhẹ giọng nói, “Con nó có thiên phú cực cao về Thần Ma Luyện Thể, nhưng nếu không chăm chỉ, thành tựu tương lai cũng chẳng thể cao được…Giờ thì ta tin, con chúng ta nhất định sẽ trở thành một vị cường giả chân chính trên thế giới này, nhất định!”

Uất Trì Tuyết nghe lời nói của chồng mình, nhìn đứa con đang chìm đắm trong việc tu luyện ở phía xa, nhẹ nhàng gật đầu: “Thiếp cũng tin như vậy!”

******

Hắn nhìn thấy bản thân dần mạnh lên, có vẻ còn ghê gớm hơn mấy vị siêu nhân trong phim ảnh ở kiếp trước, cái cảm giác này thật là thú vị.

Một năm sau.

"Vù vù..." Mông Ngư đứng ở xa ném mạnh ra bốn viên đá. Kỷ Ninh đã cao lớn hơn xưa một chút đang giương cung, tay nắm lấy bốn mũi tên, lắp tên vào cung.

Chíu...chíu...íu..chíu.u.uu!!

Bốn mũi tên bay vọt đi bắn trúng bốn viên đá đang bay ở phía xa, chỉ lưu lại bốn luồng khí trong không trung. Bốn viên đá bị bắn trúng vỡ nát thành nhiều mảnh rơi xuống đất.

“Tốt.” Mông Ngư bước nhanh tới, cười vang như sấm rền.

“Sư phụ Mông Ngư.” Kỉ Ninh thu cung.

“Tâm tiễn của con đã luyện thành, thậm chí kĩ năng bắn bốn tên cùng lúc mà ta cực kì tự hào con cũng đã luyện được.” Mông Ngư gật đầu khen ngợi. “Ta cũng không còn gì để dạy nữa, kỹ thuật bắn tên của con đã thành. Sau này, con cần chú ý luyện tập nhiều hơn, tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Con càng mạnh thì tên bắn ra lại càng có uy lực, trường luyện võ này giờ xem ra quá nhỏ đối với con rồi, con cần đến chỗ có nhiều không gian hơn, khoảng hai dặm, thậm chí là ba bốn dặm để bắn tên! Khoảng cách càng xa thì càng phải cân nhắc sức gió hơn nữa.

“Đệ tử đã rõ.” Kỷ Ninh gật đầu.

Bắn tên cần vô cùng chính xác.

Còn cần chú ý đến lực hút, mũi tên trong lúc phóng ra phải chịu tác động của trọng lực, đồng thời cũng cần cân nhắc sức gió!

Nói thì phức tạp, thật ra chỉ cần cảm ứng được gió, thậm chí không cần ngắm vẫn có thể bắn được. Bởi những điều như bắn thế nào, góc độ ra sao, tất cả đều nhớ nằm lòng thông qua vô số lần luyện tập. Hiện tại, ít nhất trong vòng phạm vi năm trăm thước, một con ruồi đừng hòng có thể thoát khỏi tên của Kỷ Ninh!

Nhưng như thế vẫn còn lâu mới đủ!

Thực lực càng mạnh, như mũi tên của một số Sinh Linh Tiên Thiên bắn ra bay qua vài dặm vẫn có uy lực cường đại như cũ! Khoảng cách càng xa, muốn giữ được độ chính xác lại càng khó... do đó cần phải không ngừng luyện tập tích lũy thêm kinh nghiệm.

“Từ ngày mai ta sẽ không đến đây nữa. Kỷ Ninh, con chính là đệ tử có thiên phú nhất mà ta từng dạy.” Mông Ngư nhìn Kỷ Ninh, “Đừng lãng phí thiên phú của mình. Tương lai con nhất định sẽ trở thành thần tiễn thủ đáng sợ nhất vùng Yên Sơn này.”

------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.