Edit: Thạch Vi Bạch
Lưu ma ma mỉm cười, nhìn Vương ma ma rời đi, rồi sau đó, quay về đứng trước Sở Ca, nói: “Vương gia, nhũ mẫu hôm nay có chuẩn bị cho ngài huyết yến thượng đẳng, bây giờ, Bát Vương gia cũng đúng lúc ở đây, chi bằng hai người cùng đến tiền thính dùng đồ ăn sáng.
“Hắn là người Ngưng nhi ghét nhất, ta cũng không muốn ăn cùng hắn.”
Sở Ca chỉ vào Dự Nghiêu, không khách sáo hạ lệnh đuổi khách.
Nét tươi cười của Dự Nghiêu không hề giảm, hắn tiến lên, không giữ ý ôm lấy đầu vai của Sở Ca, “Thất ca đừng như vậy mà, cùng lắm ta sẽ đối xử với Ngưng nhi tốt một chút.”
“Ngươi tránh ra, đừng có chạm vào ta.”
Sở Ca giãy dụa, muốn đẩy Dự Nghiêu ra, nhưng cho dù hắn có sung huyết đến mức nào, vẫn không thể tách xa khoảng cách của hai người.
“Thất ca, thôi mà, ta thật sự rất muốn ăn cùng Thất ca, còn cả Thất tẩu nữa, chúng ta cùng nhau dùng bữa đi.”
Ánh mắt Dự Nghiêu tràn đầy vẻ cầu khẩn, nhìn nhìn Sở Ca, nhưng khóe mắt kia, sự thật lại đang nhìn người nào đó đứng ở góc.
“Ta…” Sở Ca đứa mắt muốn nói gì đó, mắt vừa nhìn thấy ý cười ở khóe mắt Dự Nghiêu, chợt sửa lại lời nói: “Vậy ngươi buông ra trước, để như vậy, ta không đi được.”
“Nói như vậy, Thất ca đồng ý rồi đúng không?”
Việc Sở Ca đồng ý nằm ngoài dự liệu của Dự Nghiêu, giống như không hề nghĩ Sở Ca lại đáp ứng dễ dàng như vậy.
“Ta đói.”
Sở Ca lẩm bẩm, ánh mắt lướt ngang qua Dự Nghiêu, rồi bước thẳng đến cửa phòng.
“Thất ca, người không đợi Thất tẩu sao?”
Dự Nghiêu nhìn Sở Ca một mình đi đến cửa, kinh hô.
Sở Ca khó hiểu nhìn Dự Nghiêu, vẫn ôn con vẹt để ở phía trước, nói: “Ngưng nhi mới là tẩu tử của ngươi, ai, Dự Nghiêu ngu ngốc! Bổn vương thông minh như vậy, sao lại có một đệ đệ ngốc như vậy.” Nói xong còn không quên thở dài thật to, rung đùi đắc ý bước ra khỏi cửa.
Dự Nghiêu ngơ ngác, nhìn về phía Long Thanh Thanh.
Thanh Thanh cúi đầu, giống như vô tình tránh ánh mắt của Dự Nghiêu.
Khóe miệng Lưu ma ma cong lên, đáy mắt xuất hiện một tia châm biếm, nhưng khi nhìn về phía Dự Nghiêu, lại đầy vẻ nịnh nót: “Bát Vương gia, xin mời.”
“Ma ma này, … Thất tẩu …”
“Bát Vương gia, huyết yến để lạnh sẽ không tốt lắm, xin mời Vương gia dời bước.”
Lưu ma ma khom người nói.
Dự Nghiêu nhấp nháy môi, một lúc lâu sau khuôn mắt sáng sủa lại được trương ra, hình như có một chút ảm đảm phất qua, sau đó lập tức cười nói: “Vậy được rồi, ma ma dẫn đường đi.”
“Bát Vương gia, xin mời.”
Lưu ma ma đáp lời, đi trước dẫn đường cho Dự Nghiêu.
Dự Nghiêu quay người, không khỏi nhìn lại người vẫn đứng ở góc, nhìn nữ tử trầm mặc không nói gì, , lúc này mới bước đi, rời khỏi phòng cùng Lưu ma ma.
Sau khi Lưu ma ma rời đi, đám nha hoàn ở trong phòng cũng lục tục đi ra.
Căn phòng lại lâm vào cảnh yên tĩnh, mà Long Thanh Thanh lại giống như một người bị quên lãng, làm bạn ở bên cạnh nàng, chỉ có Ô Mông.