Giữa đêm khuya, gió nổi to.
Lời nói châm chọc của kim diện nam tử*, trong bóng đêm tĩnh nặng lại thên phần sắc bén.
Bách Hiểu Thông ngơ ngác nhìn về phía kim diện nam tử hướng tới, nhìn về phía cái cây khô.
“ Như thế nào lại dùng phương pháp tiếp đón long trọng vậy, nhưng làm cho tại hạ cảm thấy vinh hạnh vô cùng. Đáp lễ như vậy, có phải chưa làm hai vị vừa lòng.”
Lời nói lạnh nhạt lộ ra chút trào phùng*.
Thanh Thanh cước bộ nhẹ nhàng, cho dù gió đêm của đầu xuân có rét lạnh thế nào cũng không thể thổi bay thân ảnh nhỏ bé, yếu ớt của nàng.
Bách Hiểu Thông theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, bạch sam y phục phiêu đãng, tay áo giống như mây chuyển động, chỉ có thân ảnh, đúng là thanh nhã siêu phàm không còn gì để nói.
Thầm than một thân quả nhiên cùng với đồn đại giống nhau, chính là không biết năng lực của người này quỷ mị như thế nào, có phải lại cũng giống như đồn đại trong giang hồ?
Bách Hiểu Thông khóe môi giương lên cười, một tia giảo hoạt khẽ xẹt qua trong đáy mắt.
Hắn cũng không khỏi chăm chú nhìn nam nhân bên cạnh, muốn nói hắn có thể đứng ở nơi này thật tốt quá, đã lâu không gặp chuyện làm cho lòng người phần chấn đến như vậy.
“ Ha ha, Kim Ô môn môn chủ, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt.”
Bách Hiểu Thông gãi đầu, cười ha hả, bước đi, vẻ mặt thân mật chào hỏi Long Thanh Thanh.
“ Quả thật nghe danh không bằng gặp mặt, Bách Hiểu Thông cũng không phải là vô danh, cơ quan như vậy, đúng là khiến tại hạ mở rộng tầm mắt.”
Thanh Thanh mỉm cười trả lời, hiển nhiên là từ trong mặt nạ truyền ra,
“ A….. ha ha, đâu có đâu có, Bách Hiểu Thông ta trừ bỏ cái cơ quan này, cũng có da mặt dày nhất.”
Trên khuôn mặt gầy của Bách Hiểu Thông, ý cười không giảm, ngược lại là thích thú, hoàn toàn không có đem lãnh ý của Thanh Thanh để ở trong lòng. Lập tức lại nói: “Hôm nay ta cố ý tung tin đồn, dẫn môn chủ tới đây, nói về nguyên nhân, chắc hẳn môn chủ đã có đáp án.”
“ Ngươi không sợ lần này ta đến, là để ra tay lấy đầu của ngươi?”
Thanh Thanh đứng giữa đêm tối, lời nói chậm rãi nhẹ nhàng cùng ôn nhu, rồi lại ẩn chứa một phần sắc bén.
Bách Hiểu Thông rụt cổ, không thấy một chút nào sợ hãi, khóe môi lại nở ra nụ cười yếu ớt: “ Nếu môn chủ muốn ra thay lấy mạng của ta, ta nghĩ hiện tại ta cũng không có cách nào để đứng tại nơi này nói chuyện với môn chủ.”
Thanh Thanh mỉm cười, con mắt minh bạch nhìn về nam tử đứng cạnh Bách Hiểu Thông, vừa mới nói kích nàng, chính là người này.
Hắc y như mực, một đâu tóc đen ở đằng sau tùy tiện buộc lên, hé ra một cây bạch ngọc trâm cắm nghiêng nghiêng, cùng một cái mặt nạ vàng giống với mình, không thể nhìn rõ hình dạng của người này, duy nhất chỉ thấy một con ngươi đen sâu thẳm như đêm tối.
Nhưng mà, mặc dù là như thế, vẫn có thể cảm nhận được, lãnh cùng ngạo khí phát ra từ trên người nam tử kia.
Thanh Thanh thu lại ánh mắt, nhìn về phía kim diện nam tử, nhướn mi cười nói: “Các hạ là người thanh cao như vậy, nhưng lời nói lại khiến cho tại hạ không ngờ đến, chính là các hạ sao có thể nói chúng ta là ‘bọn chuột nhắt ăn trộm gà’?”
Kim diện nam tử ánh mắt lướt qua trên mặt Long Thanh Thanh, một thân môn chủ ngạo nghễ cuồng quyến làm cho hắn không khỏi cười nói: “ Nếu không như thế, sao môn chủ lại hiện thân gặp ta.”