Bạch Vũ Mộng cũng không để ý đến người khác, kéo Lam Hạo Thần bỏ đi. Những người đó nhìn Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng thân mật, trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
Bây giờ náo loạn như vậy, mọi người cũng không còn hưng trí tiếp tục đi dạo, đều nói mệt mỏi, trở về phòng.
Bạch Vũ Mộng vào phòng, không nói gì, yên tĩnh ngồi một chỗ. Nàng như vậy làm Lam Hạo Thần có chút lo lắng: "Mộng Nhi, nàng không sao chứ?"
"Không có việc gì, chỉ có chút tức giận mà thôi, lát nữa là tốt rồi, chàng không cần lo lắng." Bạch Vũ Mộng mỉm cười, an ủi Lam Hạo Thần.
Nhưng Lam Hạo Thần hiểu Bạch Vũ Mộng như vậy sao có thể nhìn không ra nàng đang gượng cười. Hắn đi qua, từ phía sau ôm lấy nàng, an ủi nàng.
Hai người lẳng lặng ngồi ngây người một hồi, Bạch Vũ Mộng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: "Thần, chàng nói xem, mẫu thân của ta còn sống không?"
Thanh âm bay bổng, giống như chưa từng tồn tại.
"Mộng Nhi, nàng vẫn bị ảnh hưởng." Lam Hạo Thần thở dài một hơi chậm rãi nói."Nàng cũng không cần lo lắng, một ngày nào đó chân tướng sẽ được phơi bày, mẫu thân nàng cũng không hi vọng nàng như vậy ."
"Thật không?" Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng hỏi, nàng thật sự không biết, mẫu thân nàng còn sống hay không. Kiếp trước nàng lãnh khốc vô tình, nhưng đối với người thân cũng có cảm tình.
Đời này, nàng có được tình yêu, có lẽ nàng cũng khát vọng tình thương của mẹ nữa! Khát vọng có được cảm giác che chở.
Lam Hạo Thần nhẹ nhàng thở dài, không biết nên khuyên Bạch Vũ Mộng như thế nào, cuộc sống trước kia của nàng, hắn không thể tham dự vào, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Bạch Vũ Mộng cũng không muốn nghĩ về chuyện này nữa, thuận theo tự nhiên đi, tất cả, sẽ có kết quả ...
Bạch Vũ Mộng nghỉ ngơi một lúc, đến chiều, Đường Ức Ảnh và Hạ Tử Lăng cùng nhau đến tìm nàng, nói là muốn đi chơi. Các nàng tất nhiên cũng đã biết chuyện buổi sáng, muốn đưa Bạch Vũ Mộng ra ngoài giải sầu.
Bạch Vũ Mộng biết các nàng có ý tốt, cũng không cự tuyệt, cùng nhau ra ngoài.
Đi được một hồi, Bạch Vũ Mộng có chút nghi hoặc, rốt cục là muốn đi đâu, đi dạo xung quanh là được rồi! Hình như nhìn ra được Bạch Vũ Mộng đang nghi hoặc, Đường Ức Ảnh giải thích.
"Có một số người vì chuyện buổi sáng muốn xin lỗi ngươi, bất đắc dĩ đành phải như vậy, ngươi sẽ không để tâm chứ!"
Xem biểu cảm Đường Ức Ảnh có chút dè dặt cẩn trọng, Bạch Vũ Mộng cười cười, tỏ vẻ nàng không để ý, kỳ thực nàng cũng không trách bọn họ, nếu là nàng, nàng nhất định sẽ không xen vào việc của người khác.
Đến bên hồ, thấy nhiều mỹ nam đang rêu rao đứng ở đó, Bạch Vũ Mộng nhíu mày đi qua.
"Phán Vũ công chúa, buổi sáng hôm nay, thật ngại quá!" Mộ Dung Nam mở miệng đầu tiên.
"Các ngươi không cần xin lỗi ta, đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy ."
Bạch Vũ Mộng rộng rãi làm bọn hắn giật mình, nữ nhân này quyết đoán như vậy, sợ là ngay cả nam tử như bọn hắn cũng không bằng!
Mọi người cũng cười không nói gì, nàng đã lên tiếng, vậy mọi người cũng không lo lắng nữa, thừa cơ hội này, không bằng chơi đùa một chút!
Mặt khác có vài người vừa đi tới, là một đám quan gia tiểu thư, nói nói cười cười. Nhìn thấy bọn họ đều ở trong này, lập tức cười đi qua.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, sao lại là những người này, thật sự phiền phức, đấu với các nàng sẽ phí đầu óc.
"Ta cảm thấy nơi này chơi không tốt, không bằng chúng ta đổi chỗ khác đi!" Thu Hằng Duệ lên tiếng, khiến Bạch Vũ Mộng rất ngạc nhiên nhìn hắn.
Vì sao lúc nàng gặp khó khăn, cần người trợ giúp hắn đều đứng ra giúp nàng, nàng và hắn lại không có quan hệ gì, vì sao hắn phải làm như vậy?
Người khác nghe Thu Hằng Duệ nói như vậy, lại nhìn biểu cảm Bạch Vũ Mộng không kiên nhẫn, tất nhiên cũng biết Bạch Vũ Mộng không thích ở cùng những người đó, liền ào ào phụ họa theo.
Đi đến một chỗ khác, cũng không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của đám nữ nhân phía sau, cũng không nhìn ánh mắt muốn giết người của bọn họ, Bạch Vũ Mộng và Thu Hằng Duệ đi cuối cùng.
"Vì sao ngươi phải giúp ta?" Ngữ điệu của Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt, hỏi nghi vấn trong lòng.
"Vẫn là câu nói kia, ngươi cho ta một loại cảm giác quen thuộc, nhưng ta thật sự không nghĩ ra đã gặp ngươi ở đâu."
Bạch Vũ Mộng nghi hoặc, hắn lại nói lại lần nữa, xem ra nhất định là sự thật, ai lại lặp đi lặp lại trò đùa nhàm chán này chứ?
Bạch Vũ Mộng ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Thu Hằng Duệ, nhíu mày, giống như có cái gì lóe lên trong đầu nàng trong, nhưng lại nhanh chóng biến mất không thấy.
Bạch Vũ Mộng lắc đầu, không suy nghĩ vấn đề này nữa, nhưng vẫn cau mày chặt như trước, chuyện xảy ra gần đây càng ngày càng kỳ lạ, rốt cục bọn họ có quan hệ gì.
Quay đầu cảm kích cười với Thu Hằng Duệ, Thu Hằng Duệ cũng chỉ cười, không tự chủ được vươn tay vuốt tóc Bạch Vũ Mộng, đến khi để ý lại, mới sững sờ đứng đó.
Bạch Vũ Mộng cũng ngây ngẩn cả người, động tác vừa rồi của Thu Hằng Duệ tự nhiên như vậy, giống như là thói quen, hơn nữa nàng cũng không thấy phản cảm.
Thu Hằng Duệ xấu hổ cười với Bạch Vũ Mộng, thu tay lại. Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái.
...
Về tới phòng, Bạch Vũ Mộng chuẩn bị nghỉ ngơi, chơi lâu như vậy, đã rất mệt, hiện tại nàng thầm nghĩ muốn ngủ một giấc, ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng, có một người nhảy vào từ ngoài cửa sổ, Bạch Vũ Mộng vừa muốn ra tay, ngửi thấy mùi hương mạn la đà quen thuộc, kịp thời thu tay lại, nàng biết, là Lam Hạo Thần!
"Thế nào, nhanh như vậy đã có niềm vui mới, không cần người cũ như ta nữa?" Lam Hạo Thần ê ẩm nói.
Bạch Vũ Mộng bị Lam Hạo Thần chọc nở nụ cười, cũng không biết trong đầu nam nhân này chứa cái gì?
"Đúng vậy, ta cảm thấy chàng không tốt, ta không cần chàng nữa, ta muốn đổi người!" Bạch Vũ Mộng làm bộ nghiêm túc, trong mắt cũng không che giấu được ý cười.
Lam Hạo Thần hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không thể tức giận với nàng, hắn cũng biết Bạch Vũ Mộng đang đùa, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà ghen.
"Vậy nàng đi đi, còn ở đây làm gì, sao không đi tìm Thu Hằng Duệ của nàng đi?"
"A... Thì ra là vậy." Bạch Vũ Mộng làm bộ bừng tỉnh: "Để sau đi, làm sao chàng biết được, chàng phái người giám thị ta!"
Nghĩ tới khả năng này, Bạch Vũ Mộng cũng có chút tức giận, nhưng biết nguyên nhân, nên cũng không quá tức giận.
Nhìn bộ dáng của Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần cũng không thèm ghen tị nữa, vội vàng giải thích: "Không phải, Mộng Nhi, nàng nghe ta giải thích, ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của nàng..."
"Chàng không cần nói nữa." Bạch Vũ Mộng giả bộ rất đau lòng.
"Mộng Nhi..."
Nhìn thấy Lam Hạo Thần vội vàng, Bạch Vũ Mộng vui vẻ cười ha ha, thì ra trêu cợt người khác lại vui sướng như vậy!
Lam Hạo Thần lập tức hiểu ngay, thì ra Bạch Vũ Mộng đang đùa giỡn hắn!
Nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười: "Được lắm, nàng dám trêu cợt ta!"
Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng ở trong phòng rượt đuổi, cãi nhau ầm ĩ thật lâu, đến khi hai người đều mệt mỏi, nằm ở trên giường.