Liễu Minh vội vàng rùng mình thối lui vài bước. Cảm giác căng tức trong người thình lình biến mất, thân thể hắn cũng theo đó trở nên buông lỏng. Đột nhiên, tấm yêu phù đang lơ lửng trong Linh Hải lại bất ngờ rung động kịch liệt, khiến cho Liễu Minh không có cách nào ngăn chặn.
Đúng vào lúc này, từ phía đối diện lại nổi lên từng tràng âm thanh “Lạch cạch” “Lạch cạch”!
Chỉ thấy từng đoàn máu thịt màu đen xám không ngừng rơi xuống từ sương mù nồng đậm giữa không trung, rải đầy ra mặt đất hơn nữa còn kéo theo một mùi tanh tưởi lợm giọng ngập tràn trong không khí. Không ngờ những tên Ma Nhân kia lại lựa chọn phương thức điên cuồng nhất là tự bạo.
Khi Liễu Minh còn đang giật mình thảng thốt, thiếu nữ kia thình lình rên khẽ một tiếng, vừa nghe “Ưm” một tiếng đã thấy nàng khẽ động đôi mi sau đó nhanh chóng mở to đôi mắt xinh đẹp. Nàng ta nhìn lướt qua Liễu Minh cách đó không xa, dường như không hề cảm thấy sợ hãi, dùng một cánh tay nâng đỡ cơ thể rồi nhanh chóng lấy ra hai khỏa đan dược đỏ tươi nuốt vào, sau đó nàng liền vung tay bấm niệm pháp quyết, bắt đầu thúc đẩy dược lực trong cơ thể. Tuy nàng ta bị vết thương trên cơ thể làm cho sắc mặt trở nên tái nhợt, nơi ấn đường cũng thình lình nổi lên một tầng hắc khí nhưng bộ dáng vẫn lạnh lùng như cũ, ngăn cách người khác ngoài ngàn dặm.
Liễu Minh thấy vậy, không khỏi cười khổ một tiếng.
Cô gái này từ đầu đến cuối không chút để ý đến những vụn thịt rơi lả tả của đám Ma Nhân kia, cứ như vậy bình tĩnh khôi phục thương thế, không biết là do nàng ta trời sinh thần kinh vững vàng hay là vẫn còn thủ đoạn gì khác để bảo vệ sự an toàn của bản thân, nhưng dù là như vậy vẫn khiến Liễu Minh không khỏi có chút bội phục.
Lại nói tiếp, từ khi thiếu nữ Yêu tộc này xuất hiện, vô luận là lúc nói chuyện bình thường hay là khi đối mặt với cường địch đều thủy chung bày ra bộ dáng lãnh đạm như núi tuyết, tuy dung nhan tuyệt sắc kia là không thể che giấu nhưng khí chất của nàng vẫn khiến người ta không dám tới gần, so với vẻ xinh đẹp vũ mị khi thi triển ảo thuật là hoàn toàn khác nhau.
Nếu như hắn không được tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không dám tin cả hai biểu hiện kia lại có thể đến từ cùng một người con gái. Chỉ là hôm nay trong cơ thể của hắn vẫn còn lưu lại cấm chế do nàng ta gieo xuống chưa được giải trừ liền không có cách nào đểu rời khỏi nơi đây!
Liễu Minh đắn đo một lúc lâu, một tay từ từ chạm đến túi kiếm đang giấu kín bên hông, đồng thời ánh mắt nhìn về cô gái cũng thình lình tỏa ra sát khí không thể che giấu. Cung trang thiếu nữ tựa hồ cũng cảm nhận được sát khí toát ra từ người thanh niên đối diện liền khẽ nhướng đôi mày thanh tú sau đó lạnh lùng nhìn về phía đối phương.
Khi Liễu Minh đang muốn lên tiếng, một đoàn âm thanh bén nhọn đột nhiên truyền ra từ bên trong biển sương mênh mông. Liễu Minh cả kinh, ngửa đầu nhìn lên liền không khỏi biến sắc. Chỉ thấy bụi mù lục sắc nồng đậm giữa không trung đột nhiên quay cuồng kịch liệt, sau đó nhanh chóng hội tụ lại một điểm, từ kích thước mười trượng ban đầu sau vài khắc chỉ còn lại không đến hai ba trượng.
Hơn nữa, máu thịt bầy nhầy của đám Ma Nhân kia cũng đột nhiên nhúc nhích chuyển động, ào ào tụ tập về phía những đốm sương đang không ngừng thu nhỏ. Trong lúc đó, trong làn sương kì dị kia không ngừng truyền ra từng tràng âm thanh “Đùng đùng” vang dội.
Liễu Minh dùng thần thức quét qua liền mơ hồ cảm giác được ở trung tâm của đoàn sương sắc xanh kia, máu thịt của Ma Nhân đã tụ tập lại thành một vật thể lúc nhúc đang không ngừng phóng lớn, đồng thời phát ra khí tức vô cùng quỷ dị.
“Giả thần giả quỷ.” Cung trang thiếu nữ đột nhiên đứng dậy, không chút do dợ khẽ vỗ về phía làn sương ở trên cao.
“Phốc” một tiếng.
Một luồng sức mạnh trong chớp mắt được đánh lên cao nhưng vừa tiếp xúc với sương mù kia đã biến mất không chút tiếng động giống như trâu đất xuống biển vậy. Cùng lúc đó, trong sương mù lại thình lình truyền ra giọng nói của tên Ma Nhân cầm đầu lúc trước:
“Hắc hắc, không hổ là kẻ có thân thể của hồ ly chín đuôi, khả năng hồi phục quả thật khiến bổn tôn phải kinh ngạc không ít. Bất quá Bích Huyết đan kia tuy có hiệu quả bất phàm nhưng cơ thể ngươi đã dính phải bí độc của Ma tộc ta, trong nhất thời liền không thể vạn dụng bao nhiêu pháp lực!”
“Xem ra cấm chế bản cung gieo vào cơ thể các ngươi lúc trướcc đã bị giải trừ. Các hạ đã có khả năng như vậy hẳn không phải là một tiểu bối Ma Nhân vô danh tiểu tốt?” Thiếu nữ Yêu tộc vừa khẽ vươn tay triệu hồi Nghê Thường đỏ thắm đang nằm trên mặt đất, vừa chăm chú quan sát đám sương mù kỳ quái kia rồi sau đó mới cẩn thận gằn ra từng chữ.
“Hừ. Bổn tọa là ai ngươi cũng không cần biết rõ, bất quá ta bị bức phải thi triển đến thủ đoạn bực này, tự nhiên là không thể buông tha cho các ngươi nữa rồi.” Giọng nói truyền ra thình lình mang theo mười phần lạnh lẽo.
Ma Nhân kia vừa dứt lời, đã thấy xung quanh phóng ra từng luồng không khí tanh hôi gắt mũi, lại nương theo mau khí ngút trời tạo thành sương mù sắc xanh lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Liễu Minh thấy vậy, vẻ mặt càng trở nên ngưng trọng. Lúc này, hắn đang không ngừng thúc giục Pháp lực trấn áp phù văn Yêu tộc đang rục rịch trong cơ thể, vừa cẩn thận quan sát tình huống xung quanh. Sau một thời gian ngắn, khối thịt trong sương mù đã phình lớn chừng hai trượng, hơn nữa còn mơ hồ thành hình cơ thể người một cách thô sơ bao gồm tứ chí cùng xương sọ.
“Chỉ bằng ngươi cũng muốn dồn ta vào chỗ chết?” Cung trang thiếu nữ nghe vậy chỉ khẽ cười lạnh.
“Không sai, ý của bổn tọa đúng là như thế!”
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, sương mù dày đặc trên không đột nhiên tán đi, lộ ra một gã Ma Nhân hung ác cao chừng hai trượng. Kẻ này có vẻ ngoài giống y như đúc nam tử áo xám cầm đầu khí trước chỉ có điều cơ thể của hắn so với trước kia cường tráng hơn nhiều. Ngạc nhiên hơn nữa là khí tức trên người gã Ma Nhân kia điên cuồng tăng mạnh, trong nháy mắt đã vượt qua cảnh giới Chân Đan hậu kỳ! Liễu Minh thấy vậy không khỏi giật mình sợ hãi, mặt mũi cũng lộ ra vẻ khiếp sợ không thể che giấu.
“Thiên Tượng cảnh? Không có khả năng! Nhân vật có tu vi như thế làm sao có thể tiến vào nơi này?”
“Hắc hắc, với tu vị của bổn tọa vốn là không có cách nào trực tiếp tiến vào nơi đây, nhưng nếu ta nói bản thân có khả năng chia tách cơ thể thành từng tốp cá thể nhỏ hơn để tiến vào thì sao?” Ma Nhân vừa thành hình bật cười ha hả, khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
“Thì ra những kẻ trước kia đều là phân thân của ngươi mà thôi, chẳng trách khí tức của bọn chúng lại giống nhau một cách kỳ lạ. Bất quá các hạ trước đó đã bị tiêu diệt hai cỗ phân thân, vừa rồi lại không tiếc tự bạo để bài trừ cấm chế của bản cung, thực lực cũng theo đó tổn hao không ít! Huống chi, giới diện này căn bản không cho phép tồn tại nhân vật có tu vi Thiên Tượng cảnh, ngươi mặc dù khôi phục chân thân cũng phải thừa nhận không ít lực lượng cắn trả của thiên địa pháp tắc, vì thế không thể duy trì tình trạng này trong thời gian dài.” Cung trang thiếu nữ tuy rằng giật mình không ít nhưng vẫn có thể bình tĩnh chỉ ra điểm trọng yếu.
“Ngươi nói không sai, chân thân của ta tiến vào nơi này quả thật không thể duy trì quá lâu, cho nên bổn tọa cũng không có ý định tiếp tục nói nhảm với các ngươi. Cấm chế nơi đây đã bị giải trừ gần như toàn bộ, mạng nhỏ của hai ngươi cũng nên để lại nơi này đi thôi.” Ma Nhân kia sau khi cười to dữ tợn liền duỗi tay nhanh như chớp. Ma khí theo đó cuồn cuộn ra, mau chóng ngưng kết thành một hư ảnh ma trảo lớn chừng mười trượng trong rất sống động, mặt ngoài của nó mơ hồ tồn tại vô số linh xà lúc sắc quấn quanh, phát ra khí thế kinh người đến cực điểm.
“Bổn cung giúp ngươi tạm thời giải trừ cấm chế để ngươi dẫn ta rời đi trước, kéo dài một chút thời gian. Chờ ta hoàn toàn trấn áp độc tố trong cơ thể, chúng ta liền có thể cùng nhau liên thủ đối địch!” Thiếu nữ Yêu tộc kia vô cùng quyết đoán, đối diện với thế công mãnh liệt của Ma Nhân liền mau chóng xuất hiện bên người Liễu Minh. Lời trong miệng vừa nói xong, nàng đã cong tay bắn ra một đạo tinh quang bạch sắc chui vào trong cơ thể của hắn. Gần như ngay lập tức, Liễu Minh liền cảm thấy cơ thể như được buông lỏng. Yêu khí vốn đang tán loạn cơ thể lập tức trở về bên trong yêu phù lơ lửng giữa lồng ngực, Linh Hải theo đó cũng bình trở lại. Hắn thấy vậy vừa mừng vừa sợ, không chút do dự khẽ vỗ lên đồ hình bát túc hải thú trước ngực, trên lưng theo đó liền hiện ra một đôi nhục sí lóng lánh ngân quang.
“Sưu” một tiếng!
Sau khi khẽ vỗ đôi cánh một cái, Liễu Minh liền ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp kia rồi mau chóng hóa thành một đạo độn quang ngân sắc lao nhao về phía thông đạo sau lưng. Hắn đã hiểu nếu Ma nhân cảnh giới Thiên Tượng kia đã hiện ra chân thân thì bản thân chỉ còn con đường duy nhất là liên thủ với thiếu nữ Yêu tộc bên cạnh mà thôi.
Ầm ầm!
Ma trảo hắc sắc cực lớn chụp xuống Liễu Minh và thiếu nữ mặc cung trang đang đứng trên mặt đất, ánh trảo tuy chụp vào khoảng không nhưng đã tiến đến sát sạt sau hắn.
Lập tức một hồi vòng xoáy hắc sắc quấn tung lên làm cát bay đá chạy. Hắc sắc thu lại nhanh chóng, trên mặt đất liền hiện ra một hố sâu rất lớn rộng cỡ vài trượng.
Toàn bộ quá trình từ khi thiếu nữ cung trang mở miệng tới khi Liễu Minh phóng thích Thú giáp thuật rồi ôm lấy cô gái tránh thoát ma trảo rơi xuống chỉ diễn ra trong vòng hai nhịp thở, có thể nói là động tác nhanh chóng như chớp giật.
“Chậc chậc, phản ứng nhanh đấy! Bổn tạo lại muốn xem các ngươi sẽ trốn vào đâu!”
Ma Nhân vừa mới thành hình không ngờ Liễu Minh chỉ mang tu vi Giả đan cỏn con lại có tốc độ phản ứng nhanh đến như vậy, bèn gầm lên rồi hóa thành ma ảnh màu xanh nâu đáp xuống, đuổi theo con mồi đang bỏ chạy.
Lúc này, Liễu Minh không chút ngơi nghỉ, dốc sức bỏ chạy thục mạng, trước ngực là thân hình nhỏ nhắn mềm mại như không xương đang ngoan ngoãn cuộn tròn của yêu hồ kiều mị kia, mỗi lần hít thở liền có thể cảm nhận từng luồng hương thơm cực kỳ thấm lòng xông vào mũi làm cho tinh thần dao động. Nhưng tâm trí Liễu Minh chỉ còn nghĩ đến việc cuống cuồng thúc dục pháp lực trong người rót vào hai cánh phía sau. Toàn thân hắn liền hóa thành luồng ánh sáng bạc lao nhanh trong thông đạo.
Thiếu nữ cung trang vốn không ngờ tiểu bối nhân loại kia sẽ bồng mình bỏ chạy, sau khi phục hồi tinh thần đã thấy cảnh vật bốn phía trôi qua loang loáng, chỉ có thể co rút thân hình lại rúc sâu vào ngực đối phương. Vào lúc này, nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp từ cơ thể nam nhân cường tráng cạnh bên truyền tới, hai má theo đó đột nhiên trở nên ửng hồng khiến cho dung nhan vốn đã xinh đẹp tuyệt luân lại càng thêm động lòng người.
Phải biết rằng, nàng vốn có huyết mạch Cửu vĩ linh hồ, ở Man Hoang đại lục cũng có lai lịch rất lớn cộng thêm xuất thân từ thế lực có nội tình thâm sâu thuộc đẳng cấp cao nhất, lại sở hữu Thiên sinh lệ chất, dung mạo xuất chúng nên số lượng những nhân vật tu vi cùng thân phận cực cao ở Man Hoang đại lục ngưỡng mộ quả cô gái này thật là nhiều không kể xiết. Nhưng cũng vì xuất thân của mình nên nàng đã bao giờ tiếp xúc với người khác phái gần đến như vậy.
Hiện thời nàng ta một thân một mình tiến vào di tích dị giới, vô tình bị thương, lại trúng phải kịch độc Ma nhân. Khi bản thân rơi vào cảnh lực bất tòng tâm, lại có tu sĩ Nhân tộc tình nguyện bế bồng bỏ chạy nên trong lòng tự nhiên dâng lên những cảm xúc khác thường. Cảm giác này cực kỳ xa lạ lại cũng vô cùng thân quen, dường như trở về lúc trẻ thơ được tổ phụ dìu dắt, đúng là cảm giác an toàn, ấm áp lâu lắm nàng mới lại cảm nhận thấy.
Nhưng cảm xúc khác thường kia nhanh chóng bị thiếu nữ đè nén, từ nhỏ tới giờ vốn được vạn người chú mục trông mong lại thêm tính khí kiêu ngạo bẩm sinh của tầng lớp yêu tộc thượng đẳng căn bản không cho phép bản thân có những suy nghĩ không hợp thân phận của mình.