[Dịch] Ma Thiên Ký

Chương 916 : Kịch chiến lại nổ ra




Liễu Minh phải điên cuồng huy động hai tay bấm niệm pháp quyết mới dần khiến cho điện quang vàng kim bên ngoài cơ thể từ từ tiêu tán. Hào quang phát ra từ ngũ sắc Lôi ấn trên ngực hắn cũng dần dần trở nên ảm đạm khiến cho ‘Giả Đan’ ngưng tụ trong Linh Hải chỉ khẽ run vài cái sau đó liền khôi phục lại trạng thái bình thường.

Một tia Cửu Thiên Thần Lôi lớn gấp bốn năm lần so với trước rốt cuộc đã bị Liễu Minh miễn cưỡng phong ấn vào trong cơ thể. Bất quá trông hắn lúc này quả thật là chật vật không chịu nổi, nửa thân trên đã bị lôi điện đốt đến cháy đen, y phục trên người cũng theo đó bị thiêu rụi.

Liễu Minh vừa mừng vừa sợ quan sát xung quanh, thấy điện quang bốn phía vẫn chực chờ lao đến liền không chút chần chờ hét to một tiếng. Lập tức giữa hai tay của hắn liền có hắc khí không ngừng tuôn ra, sau đó nhao nhao lao về phía quả cầu màu vàng đang lơ lửng giữa không trung.

Nghe “Oanh” một tiếng, cả tòa mật thất cũng theo đó rung lắc dữ dội, nào ngờ quả cầu ánh kim chỉ khẽ đung đưa một hồi chứ không bị đánh nát bấy như dự đoán.

Liễu Minh thấy vậy cả kinh. Lúc này, điện xà chằng chịt xung quanh đã nhanh chóng lao đến cắn xé cơ thể hắn. May mắn cho Liễu Minh là bọn chúng vẫn bị quang diễm tỏa ra từ chiến giáp trên cơ thể của hắn đẩy lui vài phần.

Liễu Minh nhân cơ hội này cấp tốc lấy ra một viên Trọng Thủy Châu sau đó điên cuồng quán chú Pháp lực vào bên trong rồi mới hung hăng đánh ra một quyền.

“Phốc” một tiếng.

Vừa rời khỏi tay chủ nhân, Trọng Thủy Châu đã hóa thành hư ảnh một ngọn tiểu sơn hung hăng nện xuống quả cầu màu vàng đang lơ lửng ở vị trí trung tâm của pháp trận. Cùng lúc đó, Liễu Minh cũng không chút chậm trễ thôi động hắc khí cuồn cuộn trên tay, hóa thành một đầu Vụ Giao vô cùng sống động, giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía trước.

Một tiếng vang thật lớn!

Dưới sự oanh kích liên tiếp của hư ảnh tiểu sơn cùng Vụ Giao, mặt ngoài quả cầu vàng kim kia rốt cuộc cũng xuất hiện vô số vết nứt sau đó nhanh chóng ầm ầm nổ tung. Cả tòa lôi điện cấm chế hình lục giác theo đó tức thì biến mất, hơn nữa những quang điện màu vàng đang chớp nhá điên cuồng trong không khí cũng lập tức nhao nhao biến mất, không để lại chút dấu vết nào.

Liễu Minh thấy vậy mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm sau đó nhanh chóng lấy ra một bộ y phục để thay vào. Đám Ma Nhân nhìn thấy cấm chế đã được hóa giải, khuôn mặt đều lộ ra thần sắc vui mừng. Thiếu nữ Yêu tộc kia dường như cũng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho ngạc nhiên nhưng vẫn lên tiếng tỏ vẻ hài lòng:

“Rất tốt, bổn cung vốn chỉ định cho ngươi thử qua một lần, không ngờ cấm chế lôi điện có ẩn chứa Cửu Thiên Thần Lôi kia quả thật đã được tiểu tử ngươi giải trừ toàn bộ. Viên Bích Huyết Đan này là phần thưởng cho lần này, đợi đến khi trở ra, nhất định sẽ không thiếu những lợi ích khác đang chờ ngươi.” Thiếu nữ nói xong liền cong tay bắn ra một quả đan dược xanh biếc.

Liễu Minh thấy vậy bèn lên tiếng cảm tạ, sau khi xác định đúng là đan dược chữa thương liền không khách khí bỏ ngay vào miệng.

Lúc này, thiếu nữ mới nhìn về phía Liễu Minh rồi tùy ý vẫy tay một cái khiến cho cơ thể hắn lập tức chấn động. Chiến giáp màu vàng kia ngay lập tức hóa thành một đoàn kim quang rời khỏi cơ thể Liễu Minh, đồng thời Tị Lôi Châu trong miệng hắn cũng nhanh chóng bắn ngược về phía nàng ta.

Những Ma Nhân khác thấy vậy, vẫn một mực bảo trì im lặng.

Đến lúc này, Liễu Minh mới cảm giác được hiệu quả chính thức của Bích Huyết đan. Khí huyết trong cơ thể không ngừng bành trướng khiến hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống để có thể tranh thủ tốt nhất dược lực đang tỏa ra. Sau một thời gian ngắn, nửa thân trên của Liễu Minh vốn bị lôi điện thiêu đốt đến cháy đen như than đã được chữa lành với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được Nguyên khí cùng Pháp lực trong cơ thể thoáng cái đã được khôi phục rất nhiều.

Một lát sau, Liễu Minh khẽ cử động cánh tay, phát hiện cảm giác tê rần đã hoàn toàn biến mất, mọi cử động của hắn theo đó đã trở nên hoàn toàn thông suốt. Trong chớp mắt, thương thế trên người không ngờ đã được khôi phục đến bảy tám phần.

Khi hắn dùng thần niệm để kiểm tra tình hình cơ thể phát hiện, phát hiện đạo cấm chế do cô gái kia gieo xuống vẫn lẳng lặng nằm yên ở đó liền không khỏi cười khổ một tiếng sau đó mới từ từ đứng đậy bước về phía trước.

Nằm sau Lôi điện cấm chế là một hành lang hun hút, dài chừng rộng chừng ba bốn trượng. Hai bên là những bức tường đá xanh mờ mịt khắc hình nhiều loại Yêu thú kì dị. Phần lớn trong số đó đều là những giống loài đã sớm biến mất tại Nhân giới. Thời điểm tiếp nhận nhiệm vụ bắt giết Yêu thú tại Huyền bảng nội môn, Liễu Minh từng đọc qua không ít tài liệu có liên quan, cho nên lúc này mới có thể nhận ra thật nhiều những Yêu thú được ghi lại trên tường, thế nhưng gần một nửa trong số chúng vẫn khiến hắn âm thầm tấm tắc kêu lạ.

Khi Liễu Minh còn đang chăm chú quan sát những hình vẽ lưu lại trên thạch bích, nơi cuối của hành lang lại thình lình truyền đến chấn động kịch liệt của Linh lực cùng với tiếng đánh nhau “Phanh phanh” vang dội. Gần như tức thì, cấm chế mà cô gái kia gieo vào cơ thể mọi người lại có dấu hiệu rục rịch bất ổn. Liễu Minh thấy vậy liền không khỏi giật mình. Cấm chế này có chứa một tia bổn mạng Yêu hồn cùng cô gái kia tâm thần tương liên, chẳng lẽ nàng ta đã gặp phải sự tình bất trắc gì hay sao?

Sau một suy tính thật nhanh, Liễu Minh liền vun vẩy ngón tay, liên tục bấm động pháp quyết. Gần như lập tức, một cỗ Pháp lực tinh thuần cũng nhanh chóng tuôn ra từ một trăm năm khối kết tinh trong cơ thể hắn, sau đó hóa thành một đạo khí tức màu tím quấn quanh miếng cấm chế, miễn cưỡng trấn áp luồng Yêu khí đang chực chờ thoát ra. Ngay sau đó, hắn lại hít sâu một hơi, toàn thân dưới sự bao bọc của sương mù màu đen liền hóa thành một đạo tàn ảnh lao như tên bắn về điểm tận cùng của hành lang rộng lớn kia. Đoạn đường dài chừng hai ba trăm trượng dùng tốc độ của Liễu Minh chỉ cần hai ba nhịp thở đã có thể nhanh chóng vượt qua.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hắn không khỏi giật mình kinh hãi!

Giờ phút này, năm tên Ma Nhân lấy nam tử áo xám cầm đầu, đang đứng thành một vòng, dốc sức liều mạng công kích cung trang thiếu nữ kia. Mấy gã này giống như đã trải qua một loại biến thân nào đó khiến cho thân thể thình lình biến lớn hai trượng. Hơn nữa, mỗi tên Ma nhân đều bị ma diễm xanh nâu bao bọc, áo bào trên người sớm đã biến mất vô ảnh vô tung để lộ Linh văn hai màu xanh đen đan xen trên thân thể. Khuôn mặt nguyên bản thanh tú cũng trở nên cực kì dữ tợn. Đôi cánh tay của bọn hắn giờ phút này cũng trở nên thô to hơn nhiều so với trước, từng sợi gân tay hằn rõ như những rồng rắn uốn lượn. Mười ngón thình lình trở nên bén nhón vô cùng, những chiếc móng dài chừng nửa xích không ngừng vũ động hóa thành trảo ảnh ngập trời vây lấy cô gái đến huyền bí đến từ Yêu tộc.

“Đừng quên các ngươi đã bị bổn cung gieo xuống cấm chế Yêu Linh, mặc dù hiện tại có thể sử dụng Pháp lực để tạm thời trấn áp nhưng ta không tin các ngươi có thể chèo chống được lâu.” Chỉ thấy thiếu nữ cung trang kia không ngừng huy động Nghê thường đỏ tạo thành từng mảnh quang hà ngăn chặn thế công của trảo ảnh rồi mới thản nhiên nói ra.

“Liễu đạo hữu còn không mau tới giúp một tay! Yêu nữ này vừa mới xuất thủ đánh lén bọn ta, mưu đồ một mình nuốt trọn bảo vật nơi này! Chúng ta chỉ cần ra tay tiêu diệt nàng ta, cấm chế gì đó liền theo đó tự động giải trừ.” Tên Ma Nhân cầm đầu nhìn thấy Liễu Minh đã đến, lúc này mới gầm to một tiếng.

Liễu Minh lúc này phóng người đến bên cạnh cuộc chiến đang diễn ra, nghe tên Ma Nhân kia nói vậy ánh mắt liền lộ vẻ do dự.

“Chỉ bằng các ngươi cũng muốn phá giải cấm chế của bổn cung, thật quá buồn cười, các ngươi cho rằng bản thân là cường giả Thiên Tượng cảnh sao chứ?” Cô gái kia liếc nhìn Liễu Minh sau đó cười khẽ một tiếng trả lời rồi không nhanh không chậm khẽ mở môi xinh, truyền ra một tràng chú ngữ cổ quái.

Liễu Minh còn chưa kịp mở miệng đáp lời đã thấy lồng ngực truyền đến một cảm giác vô cùng nặng nề, trong giây lát hai chân của hắn đã quỵ xuống mặt đất, khuôn mặt cũng theo đó lộ ra nỗi thống khổ không cách nào hình dung. Năm tên Ma Nhân vây quanh cô gái kia cũng đồng dạng hứng chịu lực cắn trả của cấm chế, thân hình lập tức run rẩy kịch liệt. Cả bọn thấy thế đồng loạt rống lên giận dữ rồi đột nhiên không những không lùi lại mà còn bổ nhào về phía nữ tử cung trang kia.

Thân thể còn đang lơ lửng giữa không trung nhưng năm người đã đồng loạt duỗi tay đánh về phía trước, lập tức huyễn hóa thành một chưởng ảnh màu đen mơ hồ không rõ, khí thế ngợp trời khiến cho đối phương không khỏi dâng lên cảm giác run sợ!

Thiếu nữ kia thấy vậy, trong mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cổ tay trắng ngần vẫn nhanh chóng run lên, phóng ra Nghê thường đỏ rực, lần nữa hóa thành một cơn gió lốc đỏ thắm khuếch tán ra bốn phương tám hướng, đỡ lấy chưởng ảnh hắc sắc.

Âm thanh trầm đục “Phốc” “Phốc” liên tiếp vang lên!

Cơn mưa chưởng ảnh vừa mới chạm đến gió lốc đỏ thẳm liền nhanh chóng bị cuốn tan nát, ngược lại vòi rồng do Nghê Thường tạo thành cũng dần dần trở nên ảm đạm. Đúng vào lúc này, bên ngoài cơ thể của cung trang thiếu nữ thình lình lóe lên tinh quang trắng nhạt, bộ dáng không thể tiếp tục chống đỡ. Sau một tiếng “Xoẹt” thật ngọt vang lên, cơn lốc hung mãnh kia đã hoàn toàn tan vỡ, lần nữa hóa thành kiện Linh khí hình dáng Nghê thường màu đỏ rách rưới nhẹ nhàng rơi xuống.

Năm tên Ma Nhân chụp vào không khí liền nhất tề ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ kia vừa biến mất sau đó nhao nhao tung trảo xé ra một khe nứt rồi nhanh chóng chui vào đó.

Giờ phút này, khuôn mặt của Liễu Minh lấm tấm mồ hôi, hắn chống tay xuống đất, cố nén đau đớn từ từ đứng dậy. Hắn có thể cảm giác rõ ràng miếng Yêu Phù bên trong Linh hải đang không ngừng động đậy, Yêu khí bên trong dĩ nhiên đã mất đi khống chế. Nếu không phải hắn đem Pháp lực tập trung bảo vệ từ trước, chỉ sợ Giả Đan trong cơ thể đã sớm bị đánh nát, khiến cho cảnh giới bản thân cũng theo đó mà tụt hậu nhiều bậc.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung thì thấy thiếu nữ kia đã lần nữa hiện ra, theo sát phía sau là năm đoàn hỏa diễm màu xanh lá đang một mực truy đuổi.

“Cạc cạc. Ngươi trốn không thoát đâu!” Năm tên Ma Nhân đồng loạt phát ra tiếng cường dữ tợn, ma diễm trên cơ thể bọn chúng cũng đột nhiên bành trướng.

Liễu Minh thấy vậy lập tức cả kinh, thầm hô một tiếng “Không tốt”, liền cố nén khó chịu trong người đạp mạnh chân một cái, phóng về phía sau thật xa.

Thiếu nữ thanh tú còn đang lơ lửng giữa không trung, thấy vậy liền khẽ cau mày sau đó không chút chậm trễ há miệng phóng ra một viên ngọc màu trắng long lanh óng ánh, mười ngón tay của nàng cũng nhanh chóng bấm động từng chuỗi pháp quyết nối tiếp nhau. Ngay lập tức, viên châu màu trắng kia liền đại phóng ngân quang, cuốn ra mấy đạo hào quang màu bạc gần như trong suốt, trong chớp mặt tạo thành một cái kén tằm tạo nên từ tơ bạc, bao bọc thiếu nữ vào trong.

Khi cô gái kia vừa hoàn thành hết thảy động tác, “Oanh long long” một tiếng vang thật lớn truyền đến từ giữa không trung!

Ma diễm xanh nâu do năm tên Ma Nhân biến thành lập tức nhao nhao bùng nổ, phạm vi mười trượng xung quanh lập tức bị một làn sương mù xanh nâu bao phủ, kéo theo từng cơn chấn động kích liệt, khiến cho hành lang phía sau Liễu Minh cũng gánh chịu từng hổi rung chuyển, phát ra từng trận âm thanh ầm ầm vang dội.

Đúng lúc này, một bóng người bạch sắc đột ngột từ trong sương mù bay ngược ra, nghe “Phanh” một tiếng, trùng hợp nện lên nền đất bên cạnh Liễu Minh. Chính là cung trang thiếu nữ kia, chỉ là giờ phút này đôi mỹ nhãn của nàng đã hoàn toàn khép chặt, toàn thân đầm đìa máu tươi, đầu vai trái thình lình nhiều thêm một lỗ thủng cực lớn không ngừng toát ra từng sợi ma diễm xanh nâu lập lòe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.