[Dịch] Ma Thiên Ký

Chương 890 : Nhiệm vụ mới




“Không biết thời gian tới Liễu sư điệt có định tiếp tục nhận nhiệm vụ chỗ ta không” Khương trưởng lão dùng ánh mắt mong chờ nhìn vào Liễu Minh sau đó mới chậm rãi hỏi.

“Có lẽ đệ tử xin được ngưng nhận mệnh một thời gian.” Liễu Minh nghe vậy trầm mặc một hồi sau đó thở dài một hơi.

Những năm gần đây, hắn đã liên tiếp tru sát không ít tà tu tiếng tăm lừng lẫy khiến cho những tên còn lại sớm đã ẩn nấp thật kĩ không để lại chút dấu vết nào vì thế việc truy tìm tung tích bọn chúng liền trở nên vô cùng khó khăn.

Hơn nữa việc đuổi giết này cũng ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, lần gần nhất tại Ô Sơn, Liễu Minh đã bị hai tên tà tu Chân Đan cảnh mai phục vây công, nếu không phải hắn kịp thời ứng biến chỉ sợ đã lọt vào tính toán của tên Thiên Huyễn Nhân Ma kia rồi.

Lại nói, khoảng cách đến số điểm cống hiến một trăm năm mươi vạn đã không còn kém bao nhiêu, Liễu Minh tự nhiên không cần phải mạo hiểm quá mức. Ý định của hắn lúc này là đến bảng nhiệm vụ bên trong Huyền Điện nhìn qua một phen.

Khương trưởng lão nghe vậy liền tỏ vẻ thất vọng, cười khan vài tiếng rồi nói:

“Liễu sư điệt gần đây thanh danh vang dội, có khả năng đã rơi vào tầm ngắm của nhiều tông phái tà đạo, đúng là vẫn nên cẩn thận một chút.”

Lão tất nhiên không dám ép buộc Liễu Minh quá mực, một đệ tử nội môn có thực lực như vậy không phải nhân vật mà trưởng lão bình thường như y có thể đắc tội.

“Cảm tạ sự chiếu cố của Khương trưởng lão trong thời gian vừa qua.” Liễu Minh thi lễ với người đàn ông kia một cái sau đó quay người nhanh chóng rời khỏi Sinh Tử Các.

Trên đường đến Huyền Điện, hắn lại quyết định trước tiên trở về động phủ tại Lạc U Phong để nhìn qua tình hình của Phi Nhi một chút. Lần trước rời đi, Phi Nhi còn đang ngủ say.

Vừa bước vào đại môn động phủ, Liễu Minh đã thấy một bóng áo xanh lóe lên, một bé trai liền đó nhanh chóng nhào vào lòng hắn.

“Chủ nhân…” Hai bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Phi Nhi nắm lấy cánh tay của Liễu Minh, giọng nói trẻ con theo đó ríu rít vang lên.

“Phi Nhi, ngươi rốt cuộc đã tỉnh?” Liễu Minh sắc mặt vui vẻ, phất tay đánh ra một cỗ hắc khí đỡ lấy đứa nhỏ kia. Bỗng nhiên, Liễu Minh dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc. Pháp lực trong cơ thể Phi Nhi đã trở nên hùng hậu so với trước nhưng vẫn dậm chân ở trình độ Hóa Tinh hậu kỳ chứ không tiến giai Giả Đan kỳ như hắn dự đoán.

“Ta đã tỉnh dậy từ một tháng trước nhưng lại không biết chủ nhân và Hạt Nhi đã đi đâu. Một mình Phi Nhi ta ở trong động phủ quả thật vô cùng nhàm chán!” Phi Nhi lắc lư thân mình, giãy thoát khỏi hắc khí đồng thời kéo kéo tay áo Liễu Minh sau đó liên tục kể khổ, vẻ mặt vô cùng ấm ức.

“Xem ra bình cảnh giả đan kỳ không phải dễ dàng vượt qua, đành trông vào cơ duyên sau này vậy.” Liễu Minh vuốt vuốt đỉnh đầu Phi Nhi, trong lòng thầm thở dài một hơi.

“Chủ nhân vẫn muốn tiếp tục đi làm nhiệm vụ sao?” Bé trai khẽ nghiêng đầu hỏi một câu.

“Đúng vậy, ta còn cần tích góp một ít điểm cống hiến.” Liễu Minh nói xong, chậm rãi đi tới bàn đá đặt tại phòng khách.

“Tốt. Ta cũng muốn đi cùng chủ nhân, các ngươi không biết việc chờ đợi ở đây nhàm chán thế nào đâu.” Phi Nhi bên cạnh Liễu Minh nghe vậy liền trở nên mừng rỡ.

Liễu Minh mỉm cười gật đầu, nếu như Phi Nhi đã tỉnh lại thì tự nhiên nên đi theo bên người hắn. Lần trước truy đuổi Thiên Huyễn Nhân Ma, Hạt Nhi đã phát huy tác dụng không nhỏ, nếu có thể mang theo cả hai Linh sủng bên người, mọi việc với hắn sẽ càng trở nên thuận lợi.

Liễu Minh khẽ vỗ vào túi Dưỡng Hồn bên hông, đồng tử kia liền hóa thành một mảnh hắc quang chui vào trong đó. Sau đó hắn mới từ từ đứng dậy bước vào mật thất, khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn bên trong rồi mới lấy Linh khí trữ vật của Tả Công Quyền ra xem xét một hồi.

Chiếc nhẫn chứa đồ của Thiên Huyễn Nhân Ma, hắn đã nhìn qua một lần thế nhưng túi đồ của Tả Công Quyền lại chưa được xem xét kỹ càng. Tả Công Quyền này tốt xấu gì cũng là Chưởng môn một phái, tài vật bên người có lẽ tương đối phong phú. Liễu Minh nghĩ vậy liền thả ra một đám thần thức tiến vào vòng tay chứa đồ của Tả Công Quyền. Sau một xem xét, khuôn mặt của hắn liền lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng. Chỉ thấy Liễu Minh khẽ vung tay, trên mặt đất đã thình lình rơi ra một đống lớn đồ vật.

“Phục Linh Hoa, Bạch Liên Thảo, Lượng Ngân Thạch Hộc, Thạch Thiết Vẫn Thạch, Hổ Phách Tinh Ngọc…” Đa số đều là linh thảo, khoáng thạch vô cùng trân quý.

Linh thạch trên người Liễu Minh cũng không thiếu. Lần này có thể thu được lượng lớn Linh tài quý hiếm như vậy, quả thật rất hợp ý hắn. Đặc biệt trong đó còn có một vài tài liệu phụ trợ cần thiết cho việc luyện chế Kim Cương Thối Cốt Đan, giúp hắn không cần tốn thời gian chạy đi phường thị tìm kiếm.

Về phần những thứ Thiên Huyễn Nhân Ma cất giữ bên người, đa số đều là vật có liên quan đến Ma Đạo, liền không được Liễu Minh xem trọng, tức thị bị bán cho phường thị hơn phân nửa.

Liễu Minh hoàn thành mọi việc liền thở dài một hơi sau đó ngã vật xuống giường đánh một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau, tinh thần của Liễu Minh đã khôi phục trạng thái phấn chấn. Tiếp theo, hắn không chút chậm trễ rời khỏi động phụ, cưỡi mây đen bay về phía Huyền Điện. Nơi này vẫn là nơi náo nhiệt bậc nhất tông môn, vô số đệ tử ngoại môn cũng tìm đến đây nhìn chằm chằm vào Huyền Bảng. Mỗi lần trên danh sách hiện ra một nhiệm vụ mới đều dẫn phát một hồi bàn luận sôi nổi. Có khi chỉ vì một nhiệm vụ nào đó mà dẫn đến tranh cãi cũng là chuyện thường xảy ra.

Cảnh tượng trước mắt khiến trong lòng Liễu Minh có chút cảm khái. Nhưng vì trang phục đệ tử nội môn trên người quá mức nổi bật, hắn cũng không tiện đứng lại nhìn lâu, bèn cất bước tiến đến Truyền Tống Trận đặt trong đại sảnh, đồng thời thi triển hắc khí che kín khuôn mặt.

Bên trong điện yên tĩnh hơn nhiều so với ngoài kia, chỉ có chừng mười tên đệ tử nội môn đang ngẩng đầu im lặng tra xét danh sách nhiệm vụ, không ai nói với ai điều gì. Liễu Minh liền đó vô thanh vô tức lẫn vào đám người, lẳng lặng quan sát một vài nhiệm vụ ghi lại trên kia. Về phần mười vạn điểm cống hiến còn thiếu, hắn định dùng tốc độ nhanh nhất đạt được để nhanh chóng tiến vào Ác Quỷ đạo, dù sao thời gian dành cho hắn cũng không còn nhiều nữa.

Liễu Minh tuy không thường xuyên đến Huyền Điện nhưng đối với tình hình nơi này cũng không xa lạ gì, liền nhanh chóng nhìn lên những nhiệm vụ có số điểm thưởng thật cao.

Cùng với sự tăng trưởng của tu vi, những nhiệm vụ như săn giết Yêu thú, tìm kiếm Linh tài đối với hắn hầu như đã không có gì mạo hiểm. Hơn nữa số điểm ban thưởng cũng vô cùng ít ỏi, cao nhất cũng chừng một nghìn điểm cống hiến, một số nhiệm vụ độ khó thấp chỉ có mấy trăm điểm mà thôi. Vì vậy Liễu Minh liền quyết định bỏ qua những nhiệm vụ này.

Trừ những nhiệm vụ vừa nói, vẫn có một số nhiệm vụ tìm kiếm Linh tài tại nơi hiểm trở hoặc săn lùng tài liệu Yêu thú cấp bậc Chân Đan mang lại lượng thù lao khiến hắn vừa lòng. Lúc này, ánh mắt Liễu Minh đang nhìn đến nhiệm vụ có độ khó cao nhất trên bảng danh sách: tìm kiếm một đầu Cửu Thủ Ngoan Sư ít tuổi. Đằng sau tên nhiệm vụ còn có một dòng chữ nhỏ ghi lại manh mối tìm kiến cộng với số điểm thưởng là mười vạn điểm. Nhiệm vụ này Liễu Minh đã từng thấy qua, người ủy tác là một thái thượng trưởng lão che giấu tên tuổi của môn phái.

Bất quá nhiệm vụ này về cơ bản lại không có khả năng hoàn thành. Liễu Minh đã từng đọc qua, Cửu Thủ Ngoan Sư nghe đồn chính là hậu duệ của Long tộc thời Thượng Cổ, hơn nữa còn mang dòng máu thần long trong người, không thể đánh đồng với một ít Yêu thú cao giai bình thường như Giao Long, Địa Long.

Lại nói Cửu Thủ Ngoan Sư sau khi trưởng thành, tu vi liền có thế so sánh với Đại tu sĩ Thiên Tượng cảnh. Hơn nữa, loài yêu thú này đã không xuất hiện trên đại lục Trung Thiên mấy ngàn năm qua. Thậm chí còn có suy đoán cho rằng giống loài này đã sớm bị tu sĩ thời xưa tiêu diệt. Nhiệm vụ tìm kiếm thú con vì thế càng là sự tình vô cùng hoang đường.

Liễu Minh tự nhiên sẽ không dính vào loại nhiệm vụ lãng phí thời gian như thế. Thay vào đó, mục tiêu của hắn là một số nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao khác. Sau một hồi suy tính, Liễu Minh liền gỡ lệnh bài bên hông xuống, tay phải đánh ra một đạo pháp quyết về phía Huyền Bảnh. Lập tức liền có một đạo tinh quang rơi lên lệnh bài của hắn. Liễu Minh thấy vậy liền tiếp tục huy động cánh tay, tức thì lại có hai đạo tinh quang lóe lên.

Một màn vừa rồi không khỏi thu hút sự chú ý của người khác, lập tức ánh mắt đám đông trong điện đều bị cử động của Liễu Minh hấp dẫn. Thế nhưng đương sự vẫn bình tĩnh thu hồi lệnh bài sau đó từ từ rời khỏi Huyền Điện mặc kệ ánh mắt dò xét của chúng nhân xung quanh.

“Người này là ai lại có gan cùng lúc tiếp nhận ba nhiệm vụ?”

“Nhìn trang phục trên người hắn, tựa hồ là đệ tử Lạc U Phong.”

“Ồ. Những nhiệm vụ người nọ tiếp nhận đều là nhiệm vụ mang lại số điểm cống hiến cực lớn!” Rất nhanh liền có người nhìn qua danh sách nhiệm vụ được dán trên cao sau đó kinh hãi thốt lên.

Trong số ba nhiệm vụ vừa được lấy đi, một cái là đánh một loại yêu thú Chân Đan cảnh, sau đó nhanh chóng thu lấy yêu đan. Mỗi một viên được ban thưởng một vạn năm nghìn điểm cống hiến. Đệ tử chung quanh nghe vậy lập tức tranh cãi sôi nổi. Những nhiệm vụ này không phải đơn giản. Nhiều khi cần đến mấy người hợp tác cộng với sự chuẩn bị vô cùng kỹ càng nhưng cũng không đảm bảo có thể hoàn thành một cách dễ dàng. Liên tục tiếp nhận ba nhiệm vụ như vậy, không phải là điều những người ở đây có thể tưởng tượng.

“Người này là ai? Lạc U Phong từ lúc nào xuất hiện đệ tử nội môn có thực lực mạnh mẽ như vậy. Chẳng lẽ hắn chính là Liễu Minh nổi danh những năm gần đây?” Một người đàn ông đeo mặt nạ ác ma thì thạo một hồi sau đó ngạc nhiên thốt lên.

Tên tuổi của Liễu Minh tại Thái Thanh Môn có thể nói như mặt trời ban trưa. Nhất là khi tin tức hắn tiến giai Giả Đan được truyền ra, càng trở nên chói sáng vô cùng.

Gần nhất, lại có tin tồn lí do Liễu Minh biến mất những năm này là vì tiếp nhận nhiệm vụ tại Sinh Tử Các nội môn, chém giết không ít tà tu cấp bậc Chân Đan cảnh.

Liễu Minh giờ phút này đã mơ hồ đạt đến danh vọng của đệ tử đứng đầu tại nội môn. Nhưng đối với những bàn tán vừa rồi, nhân vật chính của chúng ta tự nhiên là không hề hay biết. Giờ phút này, Liễu Minh đang ngồi trên Đái Nguyệt Ngọc Chu, nhanh chóng rời khỏi sơn mạch Vạn Linh.

Ba nhiệm vụ mà hắn tiếp nhận, một cái là săn giết Yêu thú Chân Đan cảnh Hỏa Huyễn Thú lấy được nội đan của nó. Một cái khác là ngắt lấy năm đóa hoa Thiên Quỷ. Nhiệm vụ còn lại là thu thập một trăm khối Hải Quỳ Châu phẩm chất thượng đẳng. Ba nhiệm vụ này đã tồn tại khá lâu trên bảng nhưng không có ai nhận lấy.

Hỏa Huyễn Thú là một dị chủng Yêu thú cao giai, chỉ sinh sống bên trong nham thạch nóng chảy, trời sinh khả năng điều khiến nguyên khí thuộc tính lửa. Một khi trưởng thành liền có được tu vị Chân Đan sơ kỳ, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, dưới sự trợ giúp của nguyên tố lửa vô cùng vô cần trong lòng dung nham, thực lực con thú này có thể đột ngột tăng mạnh. Bởi vậy, muốn đánh một đầu Hỏa Huyễn Thú nhất định phải có thực lực Chân Đan trung kỳ trở lên.

Ngắt lấy hoa Thiên Quỷ đồng dạng cũng là một chuyện vô cùng khó giải quyết. Nhìn khắp đại lục Trung Thiên, loài hoa này chỉ sinh sống tại một địa phương gọi là sơn mạch Âm Thi nằm ở phía Đông nam, quanh năm không thấy mặt trời. Nơi đó nghe đồn là một chiến trường đãm máu thời Thượng Cổ, vì thế tồn tại Âm khí vô cùng nặng nề, là nơi sinh sống của vô số Quỷ vật, cũng là một vùng đất nổi danh hiểm ác của đại lục Trung Thiên. Cho dù là tu sĩ Chân Đan cảnh tiến vào trong đó, tu vi liền chịu sự ảnh hưởng của Âm khí. Nếu tâm cảnh kém một chút còn có nguy cơ bị mất đi tâm trí, rơi vào Quỷ đạo, trở thành Lệ Quỷ.

Về phần nhiệm vụ cuối cùng có đề cập đến Hải Quỳ Châu, một loại quỳ châu được thai nghén bên trong cơ thể một loại gọi là Quỳ Hoa Thủy Mẫu quanh năm sinh trưởng tại rặng san hô sâu vạn dặm dưới đáy biển Nam hải. Yêu thú này tu vị không tính là cao, sau khi trưởng thành cũng chỉ đạt đến Ngưng Dịch trung hậu kỳ hoặc Hóa Tinh sơ kỳ nhưng lại có khả năng hòa lẫn với cảnh vật xung quanh, vì thế rất khó phát hiện tung tích. Một khi cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp, con vật này liền phun nọc đội có chứa lôi điện vì thế là một yêu thú họ sứa rất khó trêu chọc.

Cũng bởi Hải Quỳ Châu thượng đẳng chỉ có thể sinh ra từ trong cơ thể Quỳ Hoa Thủy Mẫu trưởng thành nên thu thập một trăm khối cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.

Tuy nhiên những nhiệm vụ này mặc dù nguy hiểm nhưng Liễu Minh tự tin có thể giải quyết dễ dàng. Sỡ dĩ lựa chọn tiếp nhận những nhiệm vụ này cũng vì nguyên khu vực chỉ dẫn rất dễ tìm kiếm, có thể giúp hắn tiết kiệm không ít thời gian đi lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.