“Mới bị khốn trụ kia chẳng qua là một hư ảnh của ta mà thôi. Bình thường thì với tu vi Chân đan cảnh của ngươi có lẽ nhìn thấu. Còn về con linh sủng Âm Ma Ưng kia thì đương nhiên ta luôn cẩn trọng phòng bị” Liễu Minh thản nhiên nói.
Dứt lời, bàn tay hắn vung lên, quyền ảnh lại phát ra.
Quyền ảnh màu đen lóe lên, cái đầu của Tả Công Quyền liền bị quyền phong đấm nát bét, trong màu trắng lẫn hồng văng ra, tinh phách trốn chạy không kịp cũng bị tiêu diệt luôn.
Tả Công Quyền vừa chết, con Yêu ưng màu đen lập tức khôi phục một tia thanh tỉnh, nó nhìn Liễu Minh thì hót lên tiếng bén nhọn cực kỳ sợ hãi, hai cánh xòe ra bay nhanh như chớp.
Liễu Minh không thèm bắt nó mà lấy giới chỉ trữ vật trên người y, lại thu hai thanh đoản đao đỏ thẫm nữa.
Tiếp sau đó hắn vung tay lên, một luồng hỏa diễm hóa thi thể Tả Công Quyền thành tro tàn.
Cùng thời gian đó, Hoàng Cân lực sĩ cách đó không xa cũng lóe lên đạo kim quang rồi trở lại thành tấm phù lục. Cả cái cây quỷ đầu quải trượng cũng tự động bắn về phía hắn. Hắc khí bốc lên cuốn tất cả đi mất.
“Tinh”!
Pháp trận màu vàng đã cực kỳ ảm đạm ầm ầm tán loạn, hóa thành từng điểm kim mang vỡ vụn ra. Hào quang đám trận bàn, trận kỳ tắt ngúm, đồng loạt rơi lả tả xuống đất.
Liễu Minh lại quơ tay, một luồng hắc khí bốc lên làm cho tất cả trận kỳ trận bàn xoay tròn vào trong tay hắn. Mặt hắn tỏ ra vẻ vui mừng.
Theo lời của Thiên Huyễn Nhân Ma thì bộ Phổ độ pháp trận là lấy được từ một phế tích. Đó là pháp trận vây khốn từ thời thượng cổ truyền lại, mà uy lực của nó mới rồi thể hiện thì đúng là một bảo vật hiếm có.
“Chủ nhân, tiếp theo làm gì bây giờ? Hiện thời Tả Công Quyền đã chết, Thiên Huyễn Nhân Ma bỏ chạy mất dạng…” Thiếu nữ mà tuyền đồ đen phi thân tới cạnh hắn, thanh tú động lòng người mà hỏi.
“Không sao, Thiên Huyễn Nhân Ma sẽ truyền tống không xa đây, ta có cách tìm được.” Liễu Minh điềm tĩnh trả lời, xòe tay ra đút một viên Kim Nguyên đan vào miệng, dược lực tan ra. Pháp lực trong linh hải của hắn dần dần đầy lên.
Hạt nhi nghe thế thì yên tâm hẳn.
Thân ảnh Liễu Minh nhoáng lên, hạ xuống một tảng đá thật lớn. Hắn khoanh chân ngồi xuống, sau khi điều hòa hơi thở thì lật tay lấy cờ lệnh đen sì rơi ra từ người Thiên Huyễn Nhân Ma, vứt ra phía trước.
Môi hắn mấp máy một tràng chú ngữ khó hiểu tối nghĩa rầm rì vang lên. Bàn tay không ngừng kết xuất một loạt thủ ấn huyền ảo. Từng sợi hắc quang từ trên người hắn bắn ra, hội tụ phía trước.
Hạt nhi thấy thế thì không dám quấy rầy mà ngoan ngoãn đứng một bên, để ý động tĩnh xung quanh.
Không bao lâu, không khí từ Liễu Minh làm tâm bắt đầu bùng lên từng vòng màu đen rung động, khuếch tán ra bốn phương tám hướng khiến cho cảnh vật đều trở nên mơ hồ.
Mặc dù mới chỉ một lát thôi mà sắc mặt Liễu Minh lại tái đi, đột nhiên hắn nhấc cánh tay, một ngón tay giương lên. Từng sợi hắc khí lượn lờ quanh cờ lệnh bỗng sôi trào, nhao nhao nhập vào bên trong vòng gợn sóng màu đen.
Đợt sóng rung động bỗng nhiên thoáng lắc lư, tốc độ nhộn nhạo nhanh hơn vài phần, mơ hồ hội tụ về phía Tây bắc.
Sau một khắc, Liễu Minh bừng mở hai mắt, hắc mang lóe lên.
“Hóa ra là chạy về phía Tây bắc.” Hắn ngừng thi pháp, miệng lẩm bẩm một mình.
Hiện thời cơ bản hắn đã biết được phương hướng Thiên Huyễn Nhân ma trốn chạy là phía Tây bắc, cũng chính là phía thành Nam Lô.
Trong chốc lát thi pháp đó, trán Liễu Minh toát ra tầng tầng mồ hôi, hiển nhiên thi pháp bí thuật truy tung tiêu hao khá nhiều Pháp lực và tinh thần lực, mỗi một lần thi triển thuật này đều hao phí rất nhiều nguyên khí.
“Chúng ta khởi hành luôn thôi.” Liễu Minh phất tay thu hồi cờ lệnh, Đái nguyệt ngọc chu toàn thân óng ánh long lanh hiện ra phía trước.
Hắn và Hạt Nhi tung người nhảy lên, sau đó ánh sáng màu đỏ của thuyền ngọc bừng lên hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ phá không bay về phía Tây bắc.
…
Thành Nam Lô là đô thành nước Khương, không chỉ là trung tâm chính trị chính thức của nước Khương mà còn là trung tâm buôn bán trao đổi văn hóa.
Diện tích tòa thành hết sức rộng lớn, phía Bắc thành có Ngọc đái hồ phong cảnh tú lệ, ba mặt kia thì là bức tường thành cực lớn cao chừng hai ba mươi trượng, tất cả được xây bằng từng viên gạch màu xanh to chừng một trượng vuông. Nhìn từ xa, cả tòa thành như một bức thành lũy phòng thủ kiên cố nằm ngang bên hồ.
Thành Nam Lô có ba cửa thành chính ở Đông Tây Nam. Ngoài cửa thành là một hào tự đào rộng chừng hai ba mươi trượng, sâu không thấy đáy chạy một vòng quanh thành trì, thỉnh thoảng có ám lưu phun ra, hiển nhiên phía dưới không chỉ có mỗi nước mà thôi. Con hào được liên thông với Ngọc Đái hồ.
Các đường trong thành thông suốt bốn phương, những kiến trúc đồ sộ san sát, tuy nhà cửa dày đặc nhưng lại không cảm thấy lộn xộn mà gọn gàng ngay ngắn lắm.
Trong thành có hai ngã tư chính chia thành bốn khu vực rõ ràng không đều nhau. Phía Tây Bắc và Tây Nam có diện tích lớn nhất, là nơi phàm nhân buôn bán và cũng là nơi phú thương cùng bình dân ở nên kiến trúc cao thấp không đều.
Còn phía Đông Nam là khu hoàng thành, mái cong đấu củng*, hành lang gác ngọc nguy nga lộng lẫy, thủ vệ sâm nghiêm. Chính là chỗ đồ sộ uy nghiêm nhất thành Nam Lô.
*đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu
Trừ hoàng cung thì triều đình nước Khương còn có đám vương hầu quý tộc, phần lớn họ đều ở xung quanh chốn này.
Phía Đông bắc là nơi nhỏ nhất, đây là một nơi đặc thù trong thành. Đó là nơi hội tụ của tu sĩ, phàm nhân bình thường không được bước chân vào. Đây là tòa đại thành hiếm có ở Trung thiên đại lục mà có tu sĩ và phàm nhân tạp cư.
Quần thể tu sĩ nguyện ý ở lại thành Nam Lô bởi vì do hoàng thất nước Khương nguyên bổn là gia tộc tu sĩ có thực lực không tệ. Họ không chỉ bỏ ra số tiền lớn chiêu mộ tán tu với tư cách là cung phụng phụ tá mà còn cố tình mở phường thị to như thế nhằm cung cấp chỗ nghỉ cho tu sĩ vãng lai.
Thêm nữa, trong phạm vi mấy trăm dặm Ngọc đái hồ ở phía bắc thành Nam Lô có sản sinh ra một loại ngọc thạch thượng phẩm “Hồi Long Ngọc” cực kỳ đẹp đẽ, khi chế tác thành ngọc khí** cho phàm nhân dùng thì có công dụng kéo dài tuổi thọ, nó cũng là tài liệu hữu ích cho việc chế tác ngọc phù cao giai, cũng là lý do để nơi này được phồn hoa, hào nhoáng.
** ngọc khí: đồ dùng bằng ngọc.
Lúc này trời đã nửa đêm, bầu trời đầy sao, trăng hình lưỡi liềm lấp ló dưới những đám mây bay bay phiêu động.
Cả tòa thành đã tan những âm thanh rầm rĩ của một ngày phồn hoa, đèn từ nhà nhà đã tắt, màn đêm tĩnh lặng buông xuống.
Một tiếng vèo, một hắc ảnh thừa dịp đêm hôm từ xa phi như bay tới, lặng lẽ lướt qua tường thành không một tiếng động, sau đó bỏ chạy về phía Đông Nam, khu vực hoàng thành.
Tốc độ bóng đen cực nhanh, trong nháy mắt đã di chuyển hơn trăm trượng mà khí tức chưa lộ chút nào. Được màn đêm yểm hộ thì đừng nói là thường dân, thậm chí tu sĩ bình thường cũng không thể phát hiện ra dị trạng gì cả.
Hoàng cung nước Khương chiếm hơn một nửa khu vực Đông nam thành Nam Lô. Lầu vàng gác ngọc tinh xảo, hành lang tạo hình trang nhã và cả đám kỳ hoa dị thảo bày biện diễm lệ khắp hoa viên thủy trì làm cho các thái giám và cung nữ lâu năm hay gặp chuyện cười là thường xuyên nhận nhầm đường.
Nhưng giờ đã nửa đêm, trong hoàng cung thì năm bước một người gác, mười bước một vọng gác, thỉnh thoảng còn có thị vệ mặc giáp đi tuần, đề phòng sâm nghiêm.
Ở một xó kín phía tây bắc hoàng cung, một bóng đen xuất hiện trên không, thoáng cái đã bay vèo vào như chỗ không người, cứ thế mà xuyên thẳng hoàng cung như đã rất quen thuộc. Gã nhanh chóng bước tới cung điện lục giác.
Hắc quang trên người chậm rãi tản đi, một bóng áo trắng hiện ra, chính là Thiên Huyễn Nhân ma.
Lúc này dường như gã đã hụt hơi, đường dài chạy trốn nên sắc mặt đã tái nhợt, khi đứng vững còn quay đầu về phía sau sợ hãi, giận dữ lẩm bẩm:
“Đáng chết thật! Tiểu tử Thái Thanh môn dường như đã đuổi theo tới, rõ ràng ta đã sử dụng bí thuật ẩn tàng dấu vế thế mà sao hắn lại có thể truy tung được vị trí của ta?”
Dứt lời, mặt gã hiện lên một vầng đỏ rực mãnh liệt không bình thường, khí tức hỗn loạn một hồi bèn vội vã lẫy một bình ngọc ra, nuốt vội một viên đan dược trắng óng ánh thì màu đỏ rực mới dần tan ra.
Sau đó Thiên Huyễn Nhân ma hơi chút do dự rồi nghiến răng làm cho ánh sáng nhộn nhạo trên người một hồi, trong chớp mắt thì thân thể mập ra biến thành một nam tử trung niên mặt trắng đẹp đẽ ung dung bước chân vào trong cung điện lục giác không một tiếng động.
Trong tẩm cung hoa lệ, gã vẫy tay lấy một chiếc cẩm bào màu vàng khoác lên người.
Trên cẩm bảo thêu hình kim long ngũ trảo, là phục sức mà chỉ có hoàng đế nước Khương được mặc.
Sau khi mặc cẩm bào, khí chất Thiên Huyễn Nhân Ma lập tức biến hóa, chấn động pháp lực trên người dường như biến sạch mà triệt để hóa thân thành một nam tử trung niên uy nghiêm.
Không ai ngờ, Thiên Huyễn Nhân Ma vậy mà trốn ở hoàng cung nước Khương, hơn nữa còn là Khương quốc chi chủ.
Ánh mắt Thiên Huyễn Nhân ma lóe lên, trở tay đánh một chưởng vào người, trên mặt lập tức nổi lên một luồng thanh hắc chi khí.
Không bao lâu, trong cung điện lục giác chợt vang lên một hồi thanh âm huyên náo, đèn đuốc sáng rực, cung nữ thái giám tất tả ngược xuôi.
“Có thích khách!”
“Có kẻ hành thích thánh thượng! Mau, hộ giá!”
Vô số hộ vệ như thủy triều tràn vào bên trong cung điện lục giác, vây bọc khắp nơi. Cả hoàng cung dường như bị đánh thức, từng chỗ từng chỗ sáng rực.
Đồng thời từng đạo quang mang kỳ lạ chớp động trong màn đêm, độn quang chói mắt hạ xuống phía ngoài cung điện. Hào quang tản đi, hiện ra mấy người mặc trường bào đỏ thẫm, có nam có nữ khí tức hùng hậu ngưng thực, tu vi dường như đều từ Ngưng Dịch trung hậu kỳ trở lên, người cầm đầu là một lão giả râu tóc hoa râm, tu vi đã đạt tới Hóa tinh trung kỳ.