Lão giả chỉ mặc trên người một chiếc áo bào xanh đơn giản nhưng mà Liễu Minh vẫn có thể cảm ứng được linh áp trên người của lão ta uyên thâm như biển, tuyệt đối là một cường giả Thiên Tượng.
“Ngươi chính là Liễu Minh? Cũng không cần đa lễ như vậy. Lão phu là Âu Dương Thanh Phong, chính là chấp sự trưởng lão của Linh Lung Điện, mà hai nha đầu Thiến Nhi và Cầm nhi cũng đã đề cập về ngươi với ta.” Lão giả gật đầu, thái độ có chút hòa ái nói.
Nội tâm Liễu Minh khẽ động, việc trước đây tỷ muội Âu Dương Thiến đã từng nói qua vị trưởng lão trấn thủ Linh Lung Điện chính là bá phụ của các nàng, xem ra chính là người trước mắt này rồi.
“Gần đây ta nghe hai nha đầu kia nói có thể dễ dàng thoát được chuyện thông gia với Ma Huyền Tông chính là có công rất lớn của ngươi.” Lão giả khẽ vuốt chòm râu một cái, nhàn nhạt nói.
“Việc lần này chẳng qua cũng chỉ thuận thế mà làm, không dám kể công.” Liễu Minh cân nhắc ngôn từ cẩn thận, nói ra.
“Rất tốt, với niên kỷ của ngươi như vậy, tâm tình so với đại đa số những người trẻ tuổi của Âu Dương Gia còn hơn vài phần, khó trách mà với chỉ ít tuổi như vậy dã đạt đến tu vi như vậy.” Lão giả thấy vẻ khiêm nhường của Liễu Minh như vậy thì trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi, gật đầu nói.
“Tiền bối quá khen.” Liễu Minh khiêm tốn nói.
“Tốt rồi, những lời như vậy nói đến đây thôi. Gia chủ và Anh trưởng lão đã có lời đến đây, ngươi hãy đi theo ta.” Lão giả nói xong chuyện đó, liền quay người đi vào trong đại điện.
“Vâng.” Liễu Minh lên tiếng, lập tức đi theo.
Mà lão giả nhìn như là hời hợt bước đi, nhưng mà thân hình lại giống như là thuấn di, lóe lên liền đã xuất hiện bên ngoài mười trượng, làm cho người ta căn bản là khó thấy rõ được thân hình.
Liễu Minh thấy vậy thì ánh mắt ngưng tụ, hắc khí cuồn cuộn tuôn ra ngoài thân, đồng dạng cũng lưu lại từng đạo tàn ảnh, nhanh chóng chạy theo.
Hai người một trước một sau, dùng thân pháp quỷ dị nhanh chóng đi sâu vào trong hành lang.
Hành lang này mơ hồ kéo dài xuống phía dưới, tựa hồ như là đang đi thẳng xuống bên dưới của Thúy Tuyết Phong.
Vỏn vẹn thời gian nửa nén hương sau, hai người xuất hiện trước một gian thạch thất rất đỗi bình thường.
Lão giả lóe lên, thân hình ngừng lại trong thạch thất, chắp tay quay lưng về phía Liễu Minh, trong mắt ẩn chứa vài phần khen ngợi.
Mà căn thạch thất này có chút cổ quái, ba mặt đều là những vách tường bình thường, duy nhất chỉ có một vách có màu nâu đen, thoạt nhìn giống như núi đá bình thường.
Đúng lúc này thì lão giả phất tay đánh ra một đạo pháp quyết vào trên vách tường màu nâu đen.
Trên vách tường bỗng nhiên sáng lên một tầng hào quang màu tím nhàn nhạt.
Sau một lát thì một hồi âm thanh ù ù truyền đến.
Mặt đất phía trước của vách tường chậm rãi nổi lên một bệ đá, trên đó có một lỗ khảm hình tròn.
Lão giả áo xanh lấy ra từ trong ngực một vòng tròn lớn cỡ bàn tay, óng ánh như nước, đặt vào trong lỗ khảm.
Chỉ nghe một tiếng rặc nhỏ vang lên.
Trên vách tường, tử mang đại thịnh, âm thanh ông vang lên, vách núi theo đó tách ra hai bên, lộ ra một cửa sơn động cao hơn một người bình thường có thể chui vào.
“Theo ta vào đây!”
Lão giả lưu lại một câu, sau đó liền đi vào bên trong, Liễu Minh có chút do dự, nhưng cũng cất bước đi theo.
Trong sơn động này cũng không phải là địa phương thần kỳ gì, tựa hồ cũng chỉ là một sơn động bình thường.
Mặc dù Liễu Minh khá hiếu kỳ, muốn thả thần thức ra để dò xét một phen, nhưng mà hành động như vậy thì quá mức láo xược nên hắn nhanh chóng đem ý nghĩ này mạnh mẽ ngăn lại.
Sơn động cũng không phải là đường thẳng, hai người trong đó rẽ vài chỗ sau đó rất nhanh liền đi tới một gian thạch sảnh rộng rãi, mà trước thạch sảnh thình lình có một cửa đá tản ra thanh quang.
Phía trước đã không có đường nữa, hiển nhiên nơi đây chính là đích đến của chuyến này rồi.
Liễu Minh thấy xung quanh mờ mịt thì trên mặt cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
Chẳng lẽ Thanh Diệu Linh Lung Bích thanh danh lừng lẫy của Âu Dương thế gia chỉ là một cái sơn động bình thường không có chút gì thu hút này ư?
“Có phải ngươi thấy nơi này quá mức bình thường, so với suy nghĩ của ngươi thì khác nhau quá lớn có phải không?” Lão giả áo bào xanh tự hồ chú ý đến thần sắc của Liễu Minh, mỉm cười nói.
Liễu Minh nghe vậy thì giật mình, lập tức nói ra:
“Vãn bối đúng là cảm thấy vài phần ngoài ý muốn.”
“Linh Lung Điện này của Âu Dương thế gia chúng ta chính là nơi bế quan tu luyện cũ của đệ nhất gia chủ chúng ta, chính là nơi lão nhân gia năm đó đột phá Thông Huyền, đạt được cảnh giới “Đại Đạo chí giản, vạn vật tùy tâm.” Mà Linh Lung Điện này vẫn bảo lưu trạng thái vốn có từ trước cho đến nay.”
Lão giả nói qua một chút, sau đó lấy từ trong ngực ra một mặt lệnh bài Tử Tinh, khẽ đảo trước người một cái, lúc này một đạo tử quang từ đó bắn ra, rơi trên cửa đá, sau đó liền lóe lên chui vào bên trong.
“Đại đạo chí giản…” Liễu Minh suy nghĩ những từ này, trong nội tâm hình như ngộ ra được một chút.
Đúng lúc này thì trên cửa đá phá ra thanh quang sáng ngời, sau đó nhanh chóng phai nhạt dần, tiếp theo “Két” một tiếng vang nhỏ truyền đến, cửa đá chậm rãi mở ra.
Từ bên ngoài cửa nhìn lại thì bên trong tràn ngập một màu bạch khí bất định, nhưng mà không gian bên trong tựa hồ như cũng không lớn lắm.
“Thanh Diệu Linh Lung Bích ở bên trong, sau khi kí vào pháp khế này thì ngươi có thể đi vào trong đó. Nhưng mà ta phải nhắc ngươi một câu, Linh Lung Bích chỉ mở ra ba ngày, ba ngày sau sẽ tự động mất đi linh tính, cho đến năm năm tiếp theo mới có thể mở ra một lần nữa. Có thể tiến giai Giả Đan hay không thì phải xem vào vận mệnh của ngươi. Còn một điều nữa là dù cho Linh Lung Bích này không có bất kỳ tính công kích nào nhưng mà cũng không được tùy ý đụng chạm vào nó, nếu không việc có thể tiến giai cũng không thể nói trước được.” Lão giả sau khi nói xong thì cánh tay trảo vào hư không một cái, thanh quang lóe lên, trong tay bỗng nhiên nhiều thêm một trang sách màu bạc nhạt, xoay người liền ném về phía Liễu Minh.
“Vãn bối minh bạch, đa tạ Thanh Phong trưởng lão nhắc nhở.” Thân thể Liễu Minh chấn động, một tay bắt lấy pháp khế, sau đó thần sắc lộ vẻ trịnh trọng thi lễ một cái,nói.
Thời gian tiếp theo, hắn đánh giá pháp khế trong tay vài lần, lại dùng thần niệm quét qua một phen, sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì thì trong miệng liền phun ra một đoàn tinh huyết lên trên đó, nhanh chóng dùng ngón tay đã dính tinh huyết rồi lưu lại mấy cái phù văn cổ quái trên đó, tiếp đó ném pháp khế trả cho lão giả.
Lão giả nhận lấy pháp khế, nhìn lướt qua thì lộ ra vẻ hài lòng rồi thu lại, thân ảnh thoáng một cái liền biến thành một đoàn bạch quang tiêu thất trong hư không.
Liễu Minh thấy vậy thì không chần chờ gì nữa, bước nhanh tới, thân hình trực tiếp đi vào bên trong bạch khí.
Hắn vừa mới đi vào thì cửa đá sau lưng liền chậm rãi khép lại, sau đó liền có một tầng thanh quang hiện lên.
Lọt vào trong tầm mắt hắn là một thạch thất tự nhiên có chút chất phác, có mấy khối đá nhỏ tùy ý xếp đống tại một góc tường, chỗ vách tường xa xa, có chút hẻo lánh thì có chút ướt át, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít rêu xanh.
Trong thạch thất này tràn đầy hơi nước màu xám giống như thể khí, nhìn giống như là sương mù, như là sóng nước đang xoay tròn chuyển động liên tục, khiến cho sương mù trong thạch thất càng thêm mịt mờ, mông lung không rõ.
Nhưng mà điều làm cho người ta chú ý nhất là ở chính giữa của thạch thất có đặt một tấm thạch bích hình vuông rộng chừng hai ba trượng, tỏa ra thanh quang mịt mờ, óng ánh long lanh, tản ra thanh sắc quang mang hơi yếu.
Mà mặt đất trước thạch bích có đặt một bồ đoàn màu trắng, hết thảy đều mang một phong cách tùy ý mà cổ xưa.
“Cái này…” Liễu Minh nhìn rõ thạch bích thì toàn thân đều ngơ ngẩn.
Thanh Diệu Linh Lung Bích trước mắt này bất kể là ngoại hình hay là kích cỡ đều hoàn toàn giống với Lưu Ảnh Bích mà hắn đã từng gặp trong cấm địa của Man Quỷ Tông, chẳng lẽ chúng lại có quan hệ gì?
Liễu Minh lắc đầu đem những suy nghĩ lung tung bỏ đi, sau đó lại kỹ càng đánh giá thạch bích trước mặt.
Khối thạch bích này dài rộng gần bằng nhau, chợt nhìn thì thấy tựa như là một mặt bình phong thông thường, ngoài rìa của thạch bích thì có khắc những phù văn màu vàng trông giống như những con nòng nọc.
Liễu Minh nhìn chằm chằm vào Thanh Diện Linh Lung Bích một hồi thì bỗng nhiền trước mắt sinh ra một cảm giác khác thường, thanh quang trên thạch bích tựa hồ như đang quay tròn một cách chậm rãi, hơn nữa còn đang không ngừng khuếch đại ra trước mắt, tựa hồ như muốn bao quát toàn bộ không gian vào trong đó.
Trong đầu hắn có chút mê man nhưng mà dù sao hắn cũng không phải như người thường, vội vàng thu liễm tâm thần thì cảm giác khác thường trước mắt liền biến mất, giống như là chưa từng phát sinh điều gì.
“Quả nhiên là bảo vật huyền diệu, lại có thể kích phát dị năng như vậy.”
Liễu Minh thì thào một tiếng, không dám nhìn nhiều vào đó, sau khi đi xung quanh thạch bích một vòng thì khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn.
Hắn nhẹ nhàng sờ trên Tu Di Giới, lấy ra một cây Huyết Linh San Hô đặt cạnh thân mình, ngón tay bắn ra một đạo hào quang vào cành san hô, toàn thân Huyết Linh San Hô bắt đâu tản ra từng vòng ánh sáng màu đỏ.
Giờ phút này nếu có người dùng thần thức kỹ càng xem xét thì có thể phát hiện ra gốc Huyết Linh San Hô này đang chậm rãi hòa tan, đồng thời một luồng sương mù màu máu nồng đậm lan ra.
Liễu Minh lại lật tay lấy ra một hộp ngọc đặt cạnh than, trong đó là hai viên đan dược tỏa ra thanh quang lập lòe, một viên là Ngọc Thanh Đan, một viên khác chính là Thanh Phách Đan lấy được từ tỷ muội Âu Dương.
Bản thân hắn thì pháp lực đã được bong bóng khí thần bí tinh lọc nhiều lần, hôm nay lại có nhiều đan dược phù trợ như vậy, lại có thêm tác dụng thanh tâm của Thanh Diệu Linh Lung Bích thì hoán đoán chừng tỷ lệ tiến giai lên Giả Đan của hắn tối thiểu cũng có sáu thành trở lên.
Hắn thở dài một hơi, tâm thần lúc này đã trở nên bình tĩnh vô cùng, chậm rãi hít thở, mà Huyết Linh San Hô cũng được hắn hít vào trong cơ thể.
Pháp lực trong cơ thể Liễu Minh nhảy dựng giống như là được đánh thức vậy, bắt đầu bạo động, mơ hồ có xu hướng từ Đan Điền hội tụ về Linh Hải.
Nhưng mà việc bạo động này cũng không phải là chuyện xấu, Liễu Minh có thể rõ ràng cảm ứng được pháp lực đã nhiều hơn một tia sinh cơ bừng bừng.
Điều này chính là do tác dụng thần kỳ của Huyết Linh San Hô, sương mù màu đỏ này tản mát ra này có thể giúp cho tu sĩ Hóa Tinh hậu kỳ ngưng kết pháp lực thành chất dính, nhanh chóng lưu động.
Hắn hút sương đỏ vào càng nhiều thì pháp lực chấn động càng mãnh liệt, pháp lực từ bốn phương tám hướng giống như từng đợt thủy triều, vô cùng vô tận tràn về phía Linh Hải.
Thân thể Liễu Minh run lên, không khỏi buồn bực mà hừ một tiếng.
Pháp lực trong kinh mạch đang trùng kích mãnh liệt như thế, mặc dù cho thân thể có cứng cỏi nhưng giờ phút này hắn không khỏi cảm thấy từng đợt đau đớn như bị kim châm.
Đúng lúc này thì Thanh Diệu Linh Lung Bích phát ra âm thanh ông ông, bỗng nhiên tách ra quang huy chói mắt màu xanh, toàn bộ thạch thất lập tức như bị ngập trong một hải dương màu xanh.
Tuy rằng hai mắt Liễu Minh đóng chặt nhưng mà giờ phút này tựa hồ cũng cảm thấy biến hóa của Thanh Diệu Linh Lung Bích, thanh quang chiếu xạ lên người hắn thì hắn liền cảm thấy một luồng cảm giác lạnh buốt chạy qua.