Liễu Minh vận dụng nhãn lực tới cực hạn, trên ba nấm mồ lờ mờ có thể thấy một chữ “Phong” cực lớn, chỉ có điều nó đã rất ảm đảm, thoáng nhìn tựa như ngọn nến trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt vụt đi mất.
“Phong ấn quả nhiên đã tràn đầy nguy cơ, là ba người các người tự tìm đường chết, chớ có trách lão phu!”
Thiên Hà lão nhân đột nhiên chuyển sắc mặt như sương giá, đại thủ đánh một trảo, trên đỉnh thiên luân khổng lồ bộc phát ra ba ngọn lửa vừa thô vừa to, liên tục biến hóa, hóa thành ba cự thủ kình thiên màu trắng, ba cái lóe lên rồi vỗ lên trên ba nấm mồ.
*thiên luân: hình bánh xe, cự thủ kình thiên: bàn tay khổng lồ chống trời.
Ba tiếp “bộp” nhẹ gần như vang lên cùng lúc, tức thì chữ Phong trên mặt ba nấm mồ ầm ầm tan đi.
Thiên Hà lão nhân vậy mà tự mình phá hủy phong ấn!
Rầm rầm rầm!
Ba nấm mồ rung lên xong liền nổ oành một tiếng, mỗi nấm mồ bộc phát ra một luồng khói đen thô to như núi cao để đón đỡ trảo nhiếp của cự thủ kình thiên đang ép xuống.
*trảo nhiếp: Hành động như túm rồi bóp.
“Khặc khặc khặc! Thiên Hà lão nhân, người chẳng quả cũng chỉ là một tên Thông Huyền sơ cấp mà lại tự mình phá hủy phong ấn Thai Tàng, không có phong ấn kiềm chế, ngươi nghĩ rằng có thể lấy một địch ba, diệt cả ba người chúng ta sao?!”
Trong một luồng khói đen có âm thanh như tiếng chói tai như kim loại va quệt truyền ra, nghe thanh âm thình lình chính là Huyết Xoa.
Ba luồng khói đen liên tục biến hóa rồi cắn nát toàn bộ cự thủ màu trắng.
Khói đen lóe lên để lộ ra thân hình ba người Huyết Xoa.
Một con tằm xanh cực lớn người dài hơn trăm trượng, quanh thân tỏa ánh sáng lấp lánh màu xanh, hai bên cái đầu to mập có hai hàng lỗ thoát khí, hai mắt đỏ thẫm như máu, nhất cử nhất động nhìn như rất si ngốc nhưng kỳ thực lại nhanh như chớp.
Ở bên cạnh nó là một con rết khổng lồ mang hình thể có độ lớn xấp xỉ nó. Người con rết này liên tiếp tỏa ánh sáng bóng loáng màu tro, thoạt trông vững như bàn thạch, tựa như chẳng có vật gì trên đời này có thể đánh tan nó được.
Còn có bóng người khổng lồ màu máu có hai cánh mọc sau lưng, quanh thân gã bị sương mù màu máu dày đặc bao phủ. Khuôn mặt gã tương đối mờ ảo không thấy rõ, cái đuôi cực lớn quét qua quét lại, không trung những nơi nó quét qua nổi lên một hồi những tiếng đùng đùng.
Khí tức trên người ba kẻ này hội tụ về cùng một chỗ, xuyên thấu qua không gian thông đạo, khí thế như bài sơn đảo hải mà éo tới.
Bốn người Liễu Minh dù có nam tử mang mặt nạ đồng chắn ở phía trước vẫn đều cảm thấy hít thở không thông một hồi.
Thiên Hà lão nhân thấy vậy lại lạnh lùng cười cười, một tay tùy tiện đánh một trảo, tức thì không gian màu xám thình lình bắt đầu vặn vẹo, lùng bùng.
Lấy lão làm trung tâm, toàn bộ không gian bắt đầu có xu hướng như sắp đổ sập khiến người ta phải sợ hãi!
Ngay sau đó từng lỗ thủng màu đen ở trong lòng bàn tay lão mở ra, bên trong lỗ thủng đột nhiên có một sợi xích mảnh dài màu đỏ thẫm bắn ra, trông nó giống như thiên la địa võng, lập tức trói chặt ba người đám Huyết Xoa lại.
“Huyền Hỏa Khốn Thiên Liên! Thiên Hà lão nhân, ngươi lại vận dụng Huyền Linh chi bảo?!”
Huyết Xoa đột nhiên quát lên một tiếng chối tai, gân máu trên người nổi phồng lên, gã liên tục giãy dụa không thôi.
Hai tên còn lại cũng liên tục hô lên thảm thiết. Sợi xích màu đỏ thẫm chỉ tỏa ra ánh sáng đỏ yếu ớt nhưng mặc cho ba kẻ này giãy dụa thế nào thì vẫn chôn chân bất động tại chỗ.
Thiên Hà lão nhân đưa tay bấm pháp quyết một cái đoạn hất tay lên, tức thì một sợi xích bằng ánh sáng từ trong tay bắn ra, rơi lên trên sợi xích màu đỏ đang trói gô ba tên kia, lập tức cả sợi xích đều tỏa sáng lên.
Tiếp đó, tiếng chú ngữ khó hiểu từ trong miệng Thiên Hà lão nhân chậm rãi phát ra.
Ánh lửa chói lòa đột nhiên bùng lên trên sợi xích màu đỏ thẫm, đồng thời một từng đợt sóng như sóng lửa từ trên sợi xích bay tán loạn lên. Ngoài thân ba người Huyết Xoa vặn vẹo két két rồi một tràng những tiếng rống tê tâm liệt phế liên tiếp truyền ra.
*tê tâm liệt phế: tê tim liệt phổi, ý chỉ cực kỳ đau đơn như bị lủng tim, nổ phổi.
Ba tên này vốn còn có thể giãy dụa vài cái nhưng ở dưới sự hun đốt của sóng lửa kia, tức thì đến cả việc rên lên một tiếng cũng làm không nổi.
“Tới nào!”
Thiên Hà lão nhân thò cự thủ từ trong tay áo ra rồi đột nhiên trảo một cái vào không trung phía trước.
Chỉ thấy sợi xích màu đỏ thẫm giật phăng một cái, tức thì bản thể ba người Huyết Xoa bị đẩy thẳng vào trong không gian màu xám đồng thời rơi vào chỗ đất trống cách hơn mười trượng trước người Thiên Hà lão nhân.
“Biến đi!”
Ba người Huyết Xoa chưa kịp mở miệng, Thiên Hà lão nhân đã một lần nữa khoát tay, áo bào màu trắng tung bay phần phật, râu tóc bạc phơ dựng lên, lão khẽ quát một tiếng, một luồng sáng trắng tức thì hiện lên trong bàn tay rồi lập tức rời tay đồng thời quay tít một vòng hình thành một vòng xoáy trắng, vừa lùng bùng bất định vừa bắn vụt về phía mặt trời máu trắng ở phía trên.
Mặt trời cực lớn trên đỉnh đầu theo đó cũng bắt đầu xoay tròn đồng thời bỗng nhiên phun một cột sáng cực lớn đường kính đến mấy trượng nhắm về phía ba người Huyết Xoa ở phía dưới.
Một luồng linh lực thiên địa mênh mông từ mặt trời ở phía trên tràn xuống, đồng thời nó lấy cột sáng trắng làm trung tâm rồi cuốn tất cả ra khắp bốn phương tám hướng.
Lúc này đây, vầng mặt trời trên bầu trời kia chính là trung tâm thế giới, là chúa tể của vạn vật.
Thiên Hà lão nhân tuy so với mặt trời khổng lồ kia trông thì vô cùng nhỏ nhoi nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác lão có thể hoàn toàn khống chế vầng mặt trời kia.
Bất luận là bốn người Liễu Minh hay hai vị sứ giả Thiên Cung giờ đều không khỏi có cảm giác kích động muốn quỳ xuống cúng bái.
“Ầm!”. Một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc!
Cột sáng màu trắng cuối cũng đã rơi lên trên ba người Huyết Xoa, lại một vòng sáng trắng chói lòa có đường kính mấy trượng hiển hiện rồi nhanh chóng lan rộng, trong khoảnh khắc nó đã bao phủ ba người Huyết Xoa vào bên trong đồng thời đường kính cũng đã đạt đến hơn mười trượng.
Liễu Minh nhíu hai mắt lại, miễn cưỡng mới có thể trông thấy, ở trung tâm vòng sáng chói lòa kia lờ mờ thấy ba bóng dáng vặn vẹo, mơ hồ có thể phân biệt ba người Huyết Xoa, có điều lúc này chúng tựa như đang phải chịu đựng man lực nào đó đè ép, thân thể chúng không ngừng thu nhỏ lại đồng thời vặn vẹo biến đổi!
“Phành phành phành”, ba tiếng vang nhẹ truyền ra.
Thân thể ba người Huyết Xoa rốt cuộc không chịu nổi luồng man lực kia đè nén, lần lượt bị ép đến nổ tung ra, hóa thành vô số đám huyết nhục lớn nhỏ không đều bay tán loạn.
*huyết nhục: máu thịt. Từ này dịch cũng được nhưng vì nhiều lý do sâu xa nên mình để nguyên, các từ như chém giết(trảm sát) sau này mình cũng sẽ để nguyên văn Hán Việt.
Những đám huyết nhục này ở trong vòng sáng lại bị tiếp tục bị man lực đè nén khiến chúng không ngừng nổ tung, cuối cùng biến thành từng sợi khói xanh tan biến vô ảnh vô tung.
Ba tên quái vật dị giới có thực lực sâu không lường được lại chỉ trong khoảnh khắc đã vĩnh viến biến mấy khỏi thế gian này.
Bọn người Liễu Minh ở sau lưng Thiên Hà lão nhân, tận mắt thấy một trận mà đại năng Thông Huyền đích thân ra tay, có thể nói là kinh tâm động phách, mở mang tầm nhìn.
Đặc biết là lão giả vận áo bào trắng không giận mà uy, trảm sát ba tên dị tộc cùng cấp tại chỗ, tuy rằng lão mượng sức của sợi xích màu đỏ thẫm kia nhưng thần thông to lớn của lão vẫn là vượt xa sự tưởng tượng của mấy người.
Thiên Hà lão nhân đưa mắt quét qua, xác nhận thi thể, tinh phách ba tên dị tộc đều tan vào hư vô xong mới khẽ thở dài một hơi.
Một tay lão vung lên, vầng sáng trắng chói lóa ở phía trước ầm ầm tán loạn ra hóa thành từng điểm tỏa tia sáng trắng đồng thời một sợi xích màu đỏ thẫm “vèo” một tiếng lại bay thoát ra rồi chui vào trong tay áo lão.
Sau một khắc, Thiên Luân cực lớn lơ lửng trên không cũng đột nhiên biến thành vạn đạo ánh sáng trắng tứ tán rồi trong thoáng chốc đã tiêu tán vào hư không.
Thiên Hà lão nhân hời hợt đưa một tay đánh một chiêu lên trên, một luồng sáng trắng chui vào trong tay lão, ánh sáng trắng thu lại để lộ ra một tấm gương óng ánh màu trăng mang vẻ hơi sứt sở.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên nhìn về tấm kính óng ánh trên tay Thiên Hà lão nhân, chỉ thấy trên mặt nó có khắc một cái đồ án mặt trời có phần cổ xưa, hơi giống loại đồ đằng nào đó, trừ cái đó ra thì không còn thấy chỗ thần kỳ nào khác nữa.
Đang lúc hắn muốn nhìn cho rõ rang thì Thiên Hà lão nhân đã lật tay thu tấm kính này lại.
“Chúc mừng trưởng lão thành công tru diệt ba tên yêu nghiệt kia!” Hai người Huyền Vũ, Huyền Anh đưa mắt nhìn nhau rồi liền tiến lên hai bước, cung kinh chắp tay chúc mừng Thiên Hà lão nhân.
Nhưng trên mặt Thiên Hà lão nhân lại không có chút thần sắc vui mừng nào, lão khoát tay về phía hai người sau đó quay người lại nhìn bốn người Liễu Minh đoạn thản nhiên nói:
“Lần này trong bí cảnh đã xảy ra biến cố, Thiên Môn hội liền dừng ở đây thôi, Huyền Vũ, chuyện kế tiếp giao cho ngươi đó!”
“Đệ tử tuân mệnh!” Nam tử đeo mặt nạ đồng nghe thế, liên tục đáp ứng không thôi.
Thiên Hà lão nhân khẽ gật đầu, trên mặt đột nhiên lộ ra nét mệt mỏi, đoạn không nói gì them, một tay mang theo tia sáng trắng chớp động giương lên.
Tức thì hơi chếch trong không trung xuất hiện một đường thẳng màu trắng dài hơn trượng, hai bên đường thẳng màu trắng tách ra một chút để lộ ra một thông đạo, thứ từ đó đập vào mắt chỉ là một vầng sáng trắng xóa.
Thân hình Thiên Hà lão nhân lóe lên rồi cứ thế tiến vào trong thông đạo, biến mất không thấy tung tích.
Mà ngay sau khi Thiên Hà lão nhân tiến vào, đường thẳng màu trắng cũng thình lình khép kín lại trước mắt mọi người.
Huyền Vũ, Huyền Anh một mực giữ tư thế cung kính, đợi Thiên Hà lão nhân đi rồi mới đứng thẳng người lên.
Huyền Vũ vung một tay lên, một vòng sáng trắng quét tới tất cả mọi người, lập tức bao phủ Liễu Minh và mười đệ tử tiến vào Truyền thừa chi địa vào trong đó.
Cùng lúc đó, ngoại trừ bốn người Liễu Minh ra thì bảy người hôn mê lúc này cũng từ từ tỉnh lại, có mấy người mắt thấy màn màn triệt sát đám dị tộc lúc cuối của Thiên Hà lão nhân thì trên mặt lờ mờ còn có nét kinh hãi không tan.
Có điều chẳng ai phát hiện ra ở chỗ ngực bị quần áo che đi của đệ tử xấu trai Ma Huyền Tông thình lình có một con sâu nhỏ màu đỏ tươi chỉ dài mấy tấc cắm vào.
Thân con trùng này dài mảnh, tựa như mọc ra tám cái chân như xúc tu, hơn nửa người nó đã cắm vào trong da thịt nam tử xấu trai, chỉ để lộ cái đầu, trong đôi mắt có ánh sáng màu lục quỷ dị lóe lên.
Tiếp đó, con sâu nhỏ đỏ tươi vặn vẹo thân hình rồi dần dần chui sâu vào trong dam thịt gã đệ tử kia.
Đệ tử xấu trai của Ma Huyền Tông đưa mắt nhìn quanh, thoạt trông trên mặt vẫn còn chứa nét phiền muộn, không hề phát giác ra điểm dị thường trên ngực bản thân.
Vào lúc này, Liễu Minh chỉ thấy cảnh sắc trước mặt biến đổi cực nhanh, thoáng hao mắt một hồi xong mấy người liền đồng thời biến mất khỏi theo không gian màu xám.
Bên ngoài bí cảnh Thiên Môn, trên đỉnh núi tuyết.
Hòn đảo khổng lồ này vẫn sừng sững nằm lơ lửng trong một vầng hào quang màu vàng kim, đồng thời không ngừng xoay tròn.
Mà không trung phía trước hơn đảo, quang cầu khổng lồ hai màu đen trắng xen nhau kia cũng từ từ chuyển động giữa không trung.
Đột nhiên một điểm sáng trắng chói mắt từ trong quang cầu khổng lồ bỗng nhiên sáng lên.
Một khắc sau, một vầng sáng trắng mang theo tất cả từ đó đi ra đồng thời đáp xuống chỗ trống thuộc bình đài trên đỉnh núi tuyết.
Ánh sáng trắng thu lại để lộ ra hơn mười người trong đó, hai người dẫn đầu đúng là hai vị sứ giả Thiên Cung, Huyền Vũ và Huyền Anh.
*Huyền Vũ và Huyền Anh: Không hiểu sao tác giả chương này lúc thì Huyền Vũ lúc thì Huyền Hạ, tại hạ đành để vị nam tử đeo mặt nạ mang tên Huyền Vũ, nghe như con rùa ấy ha ha.
Ở phía sau hai người chính là bọn người Liễu Minh, nam tử tóc tím.
Giờ phút này, bốn phía bình đài trên đỉnh núi tuyết là chen chúc những người của tất cả các tông phái đang đứng vây xem, ngay khi nhìn thấy bọn người Liễu Minh xuất hiện liền ồ lên.
Huyền Vũ và Huyền Anh thả đám người Liễu Minh ra xong liền ngay lập tức lắc thân hình một cái rồi lần lượt đến trước tấm bia Khí Vận.
Hai người khoanh chân ngối đối mặt với nhau, đồng thời một tay lộn một cái trong tay liền có thêm một vật, chính là kiện linh khí hình mâm tròn mở bí cảnh Thiên Môn lúc trước, trên mặt nó là chi chit những linh văn mang phong cách cổ xưa tỏa ánh sáng nhạt mờ.
Theo nhưng chú ngữ trầm thấp từ bờ môi mấp máy của hai người truyền ra, hai tay mười ngón mỗi người như bánh xe, không ngừng bấm niệm pháp quyết.