Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, thanh niên xe bạc không khỏi biến sắc, một tay gấp rút bấm niệm pháp quyết, một trăm lẻ tám thanh phi kiếm đang được thu hồi bỗng lóe lên hào quang, bóng kiếm chằng chịt bắn về phía những khối thịt đang nhúc nhích trên mặt đất.
So với hắn, Liễu Minh còn khẩn trương hơn, Hư Không Kiếm trong tay được ném thẳng ra, liền có một đạo Kim Hồng uy mãnh lấy mục tiêu là đầu lâu nham nhở của yêu rết mà lao tới.
Đầu lâu của quái nhân rết bị Kim Hồng xuyên thủng trong chớp mắt.
Nhưng đúng lúc này từ mấy trăm khối thịt tưởng chừng sắp bị những phi kiếm kia nghiền nát, đột nhiên có hào quang xám xịt bùng lên, "Xoẹt xoẹt" nhao nhao phóng lên trời, hóa thành vô số quái trùng màu xám dài hơn thước, khoảng chừng hai ba trăm con.
Những quái trùng này rất giống yêu Rết khổng lồ lúc trước, toàn thân cũng được hào quang xám xịt bao phủ, mặt sau của thân rết cũng có một cái mặt người giống quái nhân vừa bị chém giết.
Hào quang lóe lên, phi kiếm như cuồng phong cuốn lấy tất cả quái trùng vào trong, lập tức những tràng nổ vang đùng đùng truyền ra không ngớt.
Liễu Minh bên kia cũng không ngừng biến đổi thuật ấn trên tay, từng đạo pháp quyết lóe lên rồi biến mất trong hư không, đồng thời cầu vồng màu vàng sau khi xoay tròn một cái liền biến thành phi kiếm dài hơn hai thước, rồi lập tức liên tục phân tách thành những bản thể nhỏ hơn, trong chớp mắt đã thấy tám bóng kiếm vàng kim lơ lửng trước mặt.
"Đi."
Tám phi kiếm nhỏ khẽ run lên, rồi hóa thành kiếm quang cuồn cuộn chém giết những quái trùng lọt lưới.
Nơi mà kim quang đi qua, quái trùng nhanh chóng bị chém giết sạch sẽ, trong phút chốc máu tươi đã tràn ngập khắp nơi.
Khi tất cả kiếm ảnh lần nữa tiêu tán, cảnh tượng trước mắt lại khiến Liễu Minh và thanh niên xe bạc phải hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy hơn trăm con quái trùng ban đầu đã biến thành ngàn con yêu trùng vẻ ngoài không khác gì lúc trước, chẳng qua cơ thể của chúng cũng nhỏ hơn nhiều so với bản thể.
Hai người mạnh mẽ tấn công một phen, lại để cho quái trùng kia có cơ hội phân thân, càng đánh càng nhiều thêm.
Trong lúc hai người Liễu Minh còn chưa có đối sách gì, hơn nghìn quái trùng kia lại cùng lúc há miệng, phun từng đoàn a-xít về phía cơ quan phi kiếm và con rối kỵ sĩ còn lại.
Mặc cho thanh niên xe bạc hoảng hốt, vội vàng bấm niệm pháp quyết điều khiển phi kiếm cùng khôi lỗi nhanh chóng tránh né nhưng những tiếng xèo xèo vẫn vang lên liên tiếp!
Hơn nửa số cơ quan phi kiếm đã bị chất nhầy màu xanh đánh trúng, linh quang trên thân lập tức trở nên ảm đạm, uy lực hẳn là giảm đi không ít.
Những con rối kỵ sĩ màu lam kia còn chật vật hơn, bị vô số quái trùng vây lấy, tuy đao nhọn trong tay không ngừng vung lên, liều mạng ngăn cản, nhưng thân thể con rối sói xám bị a-xít đánh trúng đã thủng lỗ chỗ như tổ ong, một số đã không còn chịu được, nhao nhao gục xuống đất.
Tình hình phi kiếm của Liễu Minh lại có phần khả quan hơn, một khắc khi a-xít kia văng đến bên cạnh, kiếm ảnh lập tức xoay tròn hóa thành bánh xe ánh sáng màu vàng lớn chừng một trượng, đem a-xít bắn tới hoàn toàn chặn lại.
Tiếp đó, tám bánh xe vàng đồng thời bắn ngược vê sau, trên đương trở về đã nhanh chóng hợp lại làm một, lại hóa thành một phi kiếm ánh vàng rực rỡ, bay về bên cạnh Liễu Minh.
Liễu Minh nhìn qua vết tích trên thân kiếm, trong lòng càng trở nên căng thẳng.
Uy lực của a-xít do những quái trùng tí hon kia nôn ra so với Rết khổng lồ trước đây, càng khiến người ta phải đau đầu hơn.
Khi hai người còn đang đau lòng cho Linh khí và Khôi lỗi của mình, quái trùng đầy trời đột nhiên buông tha cho những con rối cùng cơ quan phi kiếm kia, sau đó ồ ạt xông về phía bọn họ.
"Liễu đạo hữu, còn thủ đoạn gì thì nhanh chóng sử dụng đi. Nếu không, một khi thời cơ qua mất, chỉ sợ dù muốn liều mạng cũng không còn cơ hội nữa." Thanh niên xe bạc thấy vậy hét lớn một tiếng, biến đổi pháp quyết trong tay.
Một tiếng nổ lớn "Ầm ầm" truyền ra từ trong bầy trùng, thì ra một trăm lẻ tám cơ quan phi kiếm đã xông vào giữa bầy cự trùng, sau đó đồng loạt nổ tung.
Hơn nửa bầy trùng bị những đợt sóng khi nhộn nhạo đánh cho tan xác nhưng chỉ một lúc sau vô số yêu trùng li tí lại từ trong máu thịt sinh ra, ầm ầm xông tới chỗ hai người.
Liễu Minh vẻ mặt hoảng hốt nhưng trong lòng đã nhận ra một điểm mấu chốt.
Lúc này, những quái trùng bị tiêu diệt cũng không có tiếp tục chia tách cơ thể, ắt hẳn một nghìn con là số lượng cực hạn mà yêu rết có thể biến ra.
Nếu đã như vậy, chỉ cần không ngừng chém giết, những cự trùng kia dưới tình huống không ngừng bị thu nhỏ, sớm muộn cũng bị tiêu diệt.
Dù là thân thể bất diệt thật sự, nếu bị người ta chém giết hơn nghìn lần, chỉ sợ kết cục cũng không thể tránh được cái chết.
Trong mắt thanh niên xe bạc cũng hiện lên vẻ vui mừng, hiển nhiên cũng đã nhận ra điều đó, hai vai run lên phóng ra vô số cơ quan phi kiếm, như bão táp mưa sa, lần nữa xông vào giữa bầy rết.
Cỗ xe trước người hắn cũng phát ra ánh sáng rực rỡ, bánh xe màu bạc gào thét bắn ra.
Liễu Minh dường như cũng hạ quyết tâm, vỗ vỗ túi da bên hông, liền thấy hai đạo sương mù màu đen từ trong bắn ra hóa thành đồng tử áo lục cùng thiếu nữ áo lụa đen.
"Đi, tiêu diệt những quái trùng kia cho ta, nhớ cẩn thận độc của bọn chúng!" Liễu Minh nhanh chóng ra lệnh.
"Vâng, chủ nhân!" Đồng tử cùng thiếu nữ ngưng trọng gật đầu, sau đó đồng loạt xông tới bầy trùng đối diện.
Vừa tiếp cận đối thủ, pháp quyết trong tay Hạt nhi đã liên tục biến đổi, từng đợt bụi cát như một cơn lốc nhỏ màu vàng cuốn lên, không ngừng xoay tròn, đem yêu rết bên cạnh cuốn vào trong đó.
Âm thanh "sàn sạt" truyền đến, trong gió lốc, một cây dao dài gần tấc do cát tạo thành thành không ngừng băm vằm những quái trùng xấu số bị cuốn vào trong.
Phi Nhi thì lại lẳng lặng biến đổi thành chín đồng tử áo xanh, sau đó không ngừng phun ra ngọn lửa màu xám, yêu rết nào không may bị ngọn lửa liếm phải, lập tức biến thành tro tàn trong nháy mắt.
Tuy nhiên vẫn có không ít quái trùng lọt khỏi vòng vây của hai người, đã liều mạng tấn công Liễu Minh đang đứng sau.
Chỉ thấy tay áo của hắn vung lên, một phù lục ánh vàng rực rỡ nhanh chóng bay ra, sau khi quay tít một vòng, liền biến ảo thành một thanh niên áo giáp vàng, khuôn mặt không ngờ lại giống Liễu Minh như đúc.
Hóa thân Hoàng Cân vừa hiện ra, không cần Liễu Minh phân phó, liền quát khẽ một tiếng, quyền ảnh vàng rực trong tay ầm ầm bắn ra, đem quái trùng bay đến bên cạnh đánh cho nát bấy.
Chỉ là những quái trùng này trong nháy mắt lại lần nữa rục rịch sống lại.
Liễu Minh hừ một tiếng, vỗ đầu vai, bên trong áo bào bỗng có ánh sáng màu xanh phát ra chói mắt, một tiếng gầm nhẹ vang lên, một hư ảnh Thanh Ngưu sống động cùng vô số Linh văn màu xanh liền hiện ra.
Đúng là bí thuật đồ đằng mà hắn không ngừng rèn luyện.
Hư ảnh Thanh Ngưu vừa hiện lên, liền há miệng phun ra một cỗ ánh sáng màu vàng, mạnh mẽ hút lấy hơn mười yêu rết đang nhào đến trước mặt.
Sau một khắc, những quái trùng trong bụng Thanh Ngưu điên cuồng phun ra chất nhầy màu xanh, nhưng bất ngờ là bên trong cơ thể của Thanh Ngưu chỉ có thanh văn nhàn nhạt lóe lên, những công kích liền biến thành khói xanh mất tăm mất tích.
Khi Liễu Minh còn đang kinh ngạc về khả năng miễn dịch với a-xít của hư ảnh thì từ trong bầy cự trùng đã vang lên giọng nói run run của quái nhân Rết khổng lồ:
"Hóa thân của Chúc Thần? Không thể nào, hắn chỉ là một tiểu bối Hóa Tinh nhỏ nhoi, sao có thể có được bí thuật như vậy. Đúng, nhất định là có chỗ nào không đúng, cái kia hẳn không phải là hóa thân của Chúc Thần, chẳng qua là một đồ vật có hình dáng tương tự. Ngươi nghĩ rằng dùng thứ đồ dỏm như vậy có thể dọa lùi dũng sĩ Minh tộc như ta ư!"
Vừa dứt lời, bầy quái trùng vốn đang cùng cơ quan phi kiếm vàhai người Hạt Nhi, Phi Nhi giằng co liền quay ngoắt lại, điên cuồng lao về phía Liễu Minh.
Hơn mười con quái trùng bị hư ảnh Thanh Ngưu nuốt vào bụng đột nhiên xì ra khói xám, thân thể không ngừng biến lớn, dường như muốn nổ tung bên trong cơ thể của Thanh Ngưu.
Liễu Minh vốn đã giật mình khi nghe lời nói của Quái nhân Rết, thấy cảnh này liền gấp rút thi triển pháp quyết, dựa theo những gì đồ đằng bí thuật không tên kia đã ghi lại, bắn về phía hư ảnh Thanh Ngưu.
Một tiếng "Phốc".
Hư ảnh Thanh Ngưu liền ngẩng đầu gào rú, Linh văn toàn thân sau một hồi lưu chuyển, đã thấy ánh sáng xanh từ bên trong cơ thể đột ngột phát ra.
Quái trùng ngay khi tiếp xúc với ánh sáng xanh liền biến thành máu loãng, để cho ánh sáng xanh hấp thụ lấy, cũng không thể hồi sinh một lần nữa.
Đồ đằng này không ngờ có thể khắc chế quá trình tái tạo của những quái trùng kia? Nhưng vì sao quái nhân kia lại gọi đồ đằng này là hóa thân của Chúc Thần...
Liễu Minh thấy vậy, vô cùng mừng rỡ, đồng thời cũng nảy sinh không ít thắc mắc.
Lúc này quái trùng từ xa cũng đã xông đến, đồng loạt bắn ra lượng lớn chất lỏng màu xanh.
Liễu Minh biến sắc, giơ một tay lên, liền có một lá chắn màu vàng che trước người hắn cùng hóa thân Hoàng ân, sau một khắc, hào quang lóe lên, đã thấy hư ảnh một tòa núi nhỏ hiện ra.
Ngay sau đó, lá chắn màu vàng không ngừng run lên, những tiếng lộp bộp như mưa rơi liên tiếp vang lên.
Hào quang màu vàng chịu sự tấn công của chất lỏng màu xanh, lúc này gần như đã không thể tiếp tục chống đỡ.
"Đạo hữu hãy giúp ta ngăn cản bọn chúng một lát, ta đã tìm được phương pháp khắc chế những quái trùng này rồi." Liễu Minh nhanh chóng suy tính, sau đó hướng thanh niên xe bạc cách đó không xa truyền âm một câu.
Thanh niên xe bạc vốn đang điều khiển cơ quan phi kiếm đuổi theo chém giết bầy trùng, nghe Liễu Minh nói vậy, tinh mang trong mắt lóe lên, hắn quyết đoán cắn răng một cái, hai tay trước ngực kết thành ấn kí cổ quái, đã thấy một cái phù văn màu vàng từ trong ngực xô ra, trực tiếp dung nhập vào xe bạc trước người.
"Liệt Dương Xa, nổ!"
Theo chú ngữ truyền ra, chỉ thấy một cố sóng nhiệt kéo tới, hào quang trên ngân xa liền trở nên rực rỡ, tám thớt ngựa vàng kéo xe bốn vó tung bay, xộc thẳng vào giữa bầy trùng, sau đó đồng loạt nổ tung, biến thành vô số kim châm chói mắt bắn ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Kim châm này nhìn như ngón tay, khí tức nóng bỏng toát ra từ thân châm khiến không gian xung quanh cũng trở nên vặn vẹo, vừa tiếp xúc quái trùng liền đem bọn chúng hòa tan, sau đó thế tới không giảm, tiếp túc bắn tới những yêu trùng khác.
Kim quang chớp động, trong chớp mắt đã tiêu diệt hơn nửa số quái trùng, xung quanh chỉ còn lại hơn trăm con yêu rết, cùng vô số máu tươi trôi nổi.
Lúc này, thanh niên xe bạc cũng không nhịn được thổ ra một ngụm tinh huyết, hắn nhanh chóng lấy ra một cái bình nhỏ màu lam, sau đó nuốt vội hai viên thuốc vừa đổ ra, rồi tiện tay xé nát một tấm Phù Lục trắng ngà, dán lên người.
Sau một tiếng "Phốc", chỉ thấy toàn thân của y đã được một tầng hào quang trắng nhạt bao phủ.