[Dịch] Ma Thiên Ký

Chương 796 : Khả Năng Của Hạt Nhi




Đúng lúc này, phía đối diện sáu gã nam tử áo bào tím vốn đang du tẩu bất định lúc này dừng lại, đại hán giống như thiết tháp, tại vị trí trung tâm quát lớn một tiếng, bảy chuôi phi xoa đồng thời bay lên, trên mũi đồng thời phun ra một cột sáng màu tím, lập tức hội tụ trên người của đại hán ở vị trí trung tâm.

“Oanh” một tiếng vang lên, một cột sáng cực lớn, to như thùng nước từ chỗ đại hán bắn ra.

Mộ Dung Huyết Nguyệt thấy vậy thì trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, cánh tay nắm chặt quạt lông màu đen, quạt mạnh về phía trước một cái.

“Hô” một tiếng!

Một luồng hỏa diễm đen kịt tuôn ra trên cánh quạt, sau đó ngưng tụ lại chính giữa, hóa thành một đầu hỏa phượng màu đen ton hơn một xích, đón gió liền tăng lên đến vài chục trượng, mang theo hai cái lông đuôi thật dài lao về phía cột sáng.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, bảy tên áo bào tím liền biến mất vô ảnh vô tung, vị trí đứng vừa rồi bây giờ hiện ra một vết cháy hình hắc phượng lớn gần một mẫu.

Hắc Phượng tiên tử nhìn vết cháy xa xa thì miệng khẽ nhếch thở ra mùi đàn hương, trên mặt vẫn hiện ra vẻ mặt giật mình. Mộ Dung Huyết Nguyệt đứng bên cạnh thì khẽ nâng cánh tay, từng sợi sương mù tối tăm bay về chỗ cổ tay của hắn, khiến cho mặt ngoài của chiếc khóa sáng hơn vài phần.

Thời gian Thiên Môn Hội đến thời điểm này, bởi vì tu sĩ các phái đã tích lũy được không ít điểm số mệnh, mà xung đột lẫn nhau diễn ra ngày càng nhiều, dần trở nên đến đỉnh điểm, tương ứng với việc số tên trên tấm bia đá bên ngoài bí cảnh ảm đạm đi càng nhiều, đã gần một nửa rồi.

Bên trong bí cảnh, trước một thạch tháp khổng lồ mang phong cách cổ xưa, bên trên một khối cự thạch trắng noãn không tì vết.

Một màn sáng ngân quang nhàn nhạt đang bao phủ lấy một pháp trận lớn hơn trượng, mà trên pháp trận có bốn lỗ khảm to bằng quả trứng gà đang chớp động linh quang nhàn nhạt.

Nơi đây thình lình cũng là truyền thừa chi địa, chẳng qua là thoạt nhìn cũng không giống bao nhiêu.

Bốn phía của pháp trận, hai gã nam tử mặc quần sam màu xanh lá, trên người mặc một bộ áo bào có vẽ đồ án cự mãng màu đỏ che gần hết khuôn mặt cùng với hai gã cự hán, trên nửa người trần trụi, nửa dưới được bao bọc bởi da thú, trên tay cầm một mảnh vở truyền thừa, phát ra ngân quang lóng lánh đang đứng phân tán. Mà cách đó không xa có mười lăm, mười sáu bộ thi thể, huyết nhục mơ hồ, tử trạng vô cùng thê thảm.

“Tốt rồi, nếu đã loại trừ được chướng ngại thì hãy tranh thủ thời gian mở ra truyền thừa đi, thời gian còn lại cũng không còn nhiều nữa.” Một gã nam tử áo mãng bào trầm giọng nói ra, thanh âm khàn khàn.

“Nhớ rõ ước định trước đây của hai tông chúng ta, đoạt được truyền thừa thì chia ba bảy, Tam Lâm Tông chúng ta được bảy, Si Mị Tông các ngươi được ba!” Một gã đại hán râu quai nón, đi chân trần mở miệng nói ra, giọng nói giống như chuông đồng.

“Đã biết, vào trước rồi hãy nói cũng không muộn!” Đối diện, một nam tử che mặt nghe vậy thì nói ra, âm thanh khó giấu nổi vẻ gấp gáp.

Khi mà bốn người ném mảnh vỡ về phía pháp trận thì bỗng nhiên một bóng người mông lung từ phía sau một cây đại thụ bắn ra, trong nháy mắt liền xuất hiện gần vị trí của bốn người, đồng thời một màn sáng bảo vệ màu đỏ từ trên bóng người đó tràn ra bốn phương tám hướng.

Chỉ nghe trong hư không vang lên tiếng xèo xèo, màn sáng màu đỏ trong nháy mắt liền cuốn qua bốn người.

Hai gã áo mãng bào và một tên đại hán chân trần trong lúc vội vàng, không kịp chuẩn bị , cương khí hộ thể liền bị xích quang chém vỡ, phù phù vài tiếng sau đó đồng thời ngã xuống đất, máu tươi từ cổ họng chảy ra ròng ròng.

Khóa số mệnh trên cổ tay cũng bị vỡ vụn, từ đó có vài luồng sương mù màu xám bay ra, sau đó nhập vào bên trong huyết quang.

Tên đại hán râu quai nón còn lại thì trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, miễn cưỡng thúc giục thâm hình di động nửa phần, trong gang tấc tránh khỏi huyết quang, nhưng trên mặt cũng có một vết cắt dài nhỏ, dưới sự kinh sợ, vội vàng thúc giục pháp lực trong cơ thể, quanh thân liền tạo ra một màn sáng bảo hộ màu đỏ, phẫn nộ quát.

“Người nào, dám đánh lén Mỗ gia…”

Nhưng còn chưa dứt lời thì màn sáng huyết sắc quỷ dị xoay tròn, dùng tốc độ nhanh hơn trước gấp bội liền quấn qua cổ của đại hán râu quai nón, mà vòng bảo hộ quanh mìn hắn giống như không có, một kích liền bị phá.

“Phanh” một tiếng vang lên!

Đại hán râu quái nón tràn đầy vẻ khó tin, há hốc mồm, trong cổ họng truyền ra vài âm thanh không rõ ràng, sau đó lập tức ngửa mặt lên trời, ngã xuống đất.

Lúc này, từ trong màn sáng màu đỏ truyền đến một tiếng than nhẹ, sau đó một thanh niên có đôi mắt đẹp, lông mày xanh đi ra.

“Bốn vị, thật xin lỗi. Tuy rằng Lý mỗ và các vị không cừu không oán, nhưng vị sự hưng suy sau này của gia tộc thì chỉ có thể lấy tính mạng của các ngươi.” Thanh niên thanh tú hướng đến mấy cỗ thi thể chắp tay một cái, thần sắc bình tĩnh nói.

Sau khi để bốn mảnh vỡ vào pháp trận thì đột nhiên ngân quang đại thịnh, từng sợi tơ màu bạc từ đó bốc lên, sau đó ngưng tụ thành một quả cầu sương mù màu bạc trên vách đá. Vụ cầu lập lòe vài cái, sau đó bay nhanh về phía đại môn của thạch tháp, chui vào bên trong cửa lớn.

Sau một khắc, trên cánh cửa chính có vô số linh văn màu bạc hình dáng như những con rắn nhỏ sáng lên, theo một tiếng Oanh nổ mạnh, đại môn lập tức mở ra.

Thanh niên thanh tú thấy vậy thì giơ một tay lên, một đạo xích quang hiện ra thu lấy toàn bộ Trữ Vật Phù của bốn người lại, sau đó hóa thành một đạo xích ảnh mông lung bay vào bên trong đại môn của thạch tháp.

Một mảnh thảo nguyên mênh mông bát ngát, trên trời một màu xanh lam, nhiều đóa mây trắng, nhìn xa xa về phía trước, dễ khiến cho người ta có một cảm giác thoải mái.

Trong một chỗ hẻo lánh của thảo nguyên yên bình này, hơn mười người đang chia thành hai phe, giằng co lẫn nhau, bầu không khí cực kỳ khẩn trương.

Một bên là sáu tên, mang lông vũ, trên người mặc áo bào bằng da, cách ăn mặc khá giống man tộc, bên kia thì có mười tên, yêu khí ngút trời, là tu sĩ Yêu Tộc, tướng mạo rất khác nhau.

“Mấy vị đạo hữu, chúng ta bên này có mười người, mà các ngươi chỉ có sáu người mà thôi. Thời gian của Thiên Môn Hội rất quý giá, chẳng lẽ lại muốn chúng ta ở đây người chết ra sống hay sao?” Bên tu sĩ Yêu Tộc, một gã mặt chuột, râu dài, âm trầm nói ra.

“Hừ! Nếu chúng ta ở trong Thiên Môn Hội tích lũy số mệnh mà xếp sau thì bộ lạc chúng ta tất gặp đại hạn. Như vậy thì chẳng bằng ở nơi đây quyết chiến sinh tử, đoạt được thêm một chút số mệnh thì sẽ khiến cho bộ lạc chúng ta cường thịnh thêm trăm năm.”

Một gã thanh niên Man Tộc lưng hùm vai gấu hừ lạnh, sau đó không chút do dự vỗ tay bên hông, một đạo hôi quang cuốn ra, biến ảo, hóa thành một đầu sài lang to hai ba trượng, răng nanh lộ ra ngoài, ánh mắt màu lục ẩn hiện, gắt gao nhìn chằm chằm vào đám yêu tộc đối diện.

Những tên Man Tộc khác thấy vậy thì cũng nhanh chóng thả ra linh sủng, nào là trùng, xà, hổ ,báo cái gì cũng có, cộng lại khoản chừng ba bốn mươi con, tụ lại cùng một chỗ, khí thế hết sức kinh người.

“Hắc hắc, trước mặt chúng ta còn muốn dùng linh sủng, thật sự là buồn cười. Nếu như rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, các huynh đệ, chúng ta lên!”

Thấy đàm phán không thành, tên Yêu Tộc mặt chuột cũng không nói nhảm, yêu khí màu xám quanh thân hiện lên, sau đó liền huyễn hóa thành một con thương chuột không lồ, to hơn mười trượng, xích quang trong hai mắt lưu chuyển, sau đó mở miệng lao về phía trước.

Sau lưng hắn, đủ loại yêu khí màu sắc khác nhau hiện ra, chín tên yêu tu còn lại nhanh chóng bán yêu hóa hoặc hiện ra bản thể, theo sát thương chuột lao về phía sáu người kia.

Trong nhất thời, trên không của thảo nguyên vốn đang yên tĩnh thì có vô số vòng sáng bảo vệ phóng lên trời, đồng thời tiếng nổ vang, tiếng chém giết, tiếng kêu la thảm thiết vang lên không dứt, xa xa truyền ra ngoài.

Ở chỗ nằm sâu trong mê cung thông đạo đá xanh, Liễu Minh tính ra đã tiến vào trong mê cung được hơn hai canh giờ.

Hiện tại Liễu Minh không nhưng không thể tìm được lối ra khỏi mê cung mà thậm chí là càng đi thì tâm thần càng có cảm giác nóng vội không yên.

Lại nói tiếp, cả tòa mê cung này mới đầu nhìn như bình thường, hắn bằng vào tinh thần lực cường đại và độn tốc cực nhanh, gắng gượng ghi nhớ từng lối rẽ ở phía trước đồng thời phân loại, sắp xếp lại tựa như đã phá giải được hơn một nửa mê cung.

Nhưng càng về sau càng có nhiều có nhiều thông đạo đá xanh xuất hiện khiến hắn có thần thức cường đại cũng cảm thấy nuốt không nổi.

Lúc này, hắn ngừng chân ngập ngừng đứng ở một thông đạo có ba lối rẽ, sắc mặt có chút khó coi.

Dựa theo ghi nhớ trong đầu hắn thì trước mắt có lẽ phải có một cái thông đạo có hai lối rẽ mới đúng.

“Quả nhiên cái mê cung này cách một khoảng thời gian là có thể ngẫu nhiên biến ảo rồi.” Liễu Minh nở nụ cười khổ thì thào.

Ở trong một mê cung lúc nào cũng có thể biến đổi, trước mắt dù hắn có trí nhớ tốt cũng chẳng có nước dụng võ.

“Chủ nhân, hay là để Hạt Nhi tới thử xem a, có lẽ ta có thể tìm được cửa ra mê cung này!”

Ngay vào khi Liễu Minh đang do dự thì từ một cái túi da nào đó bên hông bỗng nhiên có âm thanh thiếu nữ thanh thúy êm tai truyền ra.

“A Hạt Nhi, ngươi có biện pháp gì tốt à?” Liễu Minh nghe vậy, hai mắt sáng ngời.

“Chủ nhân, người quên ta giờ sở hữu năng lực điều khiển năng lượng thuộc tính thổ sao? Nếu nơi này nằm ở chỗ sâu dưới mặt đất thì linh cảm của ta trái lại, sẽ càng nhạy bén hơn xa lúc bình thường, có lẽ có thể lợi dụng điểm này để tìm được lối ra đấy. Hạt Nhi khi trước ở trong túi nên chắc còn chưa phát huy hết năng lực này.” Hạt Nhi khẽ cười, nói.

“Ngươi đã tự tin như thế thì trước tiên cứ thử tạm một lần a.” Liễu Minh sau khi suy nghĩ một chút liền gật đầu, một tay vỗ bên hông, tức thì một đám sương mù cuốn ra đồng thời quay tròn ngưng tụ trước người hắn, hiện ra một thiếu nữ dáng người thướt tha, vận đồ bằng lụa đen.

“Chủ nhân, xin chờ một chút.”

Thiếu nữ kiều diễm như cười nhìn Liễu Minh, sau đó bèn khoanh chân ngồi xuống, khép hai mắt lại, miệng bắt đầu nói lẩm nhẩm.

Một lát sau, trên người thiếu nữ lộ ra một tầng khí diễm màu vàng nhạt như ẩn như hiện, nhu hòa không sóng động, biểu hiện cực kỳ êm dịu, tuân phục.

Liễu Minh trong chớp mắt khi khí diễm màu vàng xuất hiện liền nhíu mày lại.

Hắn có thể mơ hồ cảm giác được bên trong khí diễm màu vàng nhìn không chút bắt mắt này đang có từng vòng chấn động pháp lực thuộc tính thổ khuếch tán ra.

Sau một lúc lâu, Hạt Nhi thình lình mở hai mắt ra, khí diễm màu vàng trên người khi trước ngưng tụ lại rồi bỗng nhiên hóa thành ảo ảnh một con cốt hạt màu vàng đất cao chừng ba trượng, thiếu chút chạm tới đỉnh thông đạo.

*phân biệt: Cốt Hạt là tên Hạt Nhi trước hóa hình, cốt hạt là con bọ cạp xương. Thực ra tên như người, bản thân Cốt Hạt nguyên cũng là bọ cạp xương.

Trong mắt Liễu Minh hiện lên nét khác thường, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Cốt Hạt thi triển ra loại thần thông này, hắn vừa cân nhắc, thân hình liền nhoáng chút đã đến đến trước ảo ảnh đồng thời duỗi một ngón tay điểm tới một cái.

Ngón tay dễ dàng tiến vào trong ảo ảnh mà không cảm nhận được bất kỳ cảm giác tiếp xúc thật nào, nơi đầu ngón tay chỉ cảm giác thấy một dòng nước ấm lăn tăn trôi qua.

Hạt Nhi sau khi ngưng tụ ra ảo ảnh màu vàng đất này, trên mặt lại lộ ra thần sắc có vẻ uể oải, bộ dáng thoạt nhìn như có phần cố hết sức.

Liễu Minh thấy thế, không cần suy nghĩ thu ngón tay lại, tay kia liền bấm niệm pháp quyết xong liền vung tay lên, đánh ra một luồng pháp lực tinh thuần quán nhập vào trong người thiếu nữ.

Có được sự tương trợ của Liễu Minh, sắc mặt Hạt Nhi cuối cùng cũng trở nên dễ nhìn, nàng đưa một tay điểm một cái lên nơi mi tâm, tức thì ánh sáng vàng mờ mịt trong hai đồng tử liền sáng ngời lên.

Ảo ảnh cốt hạt cực lớn dường như nhận được chỉ lệnh, “vèo” một tiếng, sáu chân cùng động, xông về phía chỗ ngã ba trước mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.