Nhìn kỹ phía dưới, có thể phát hiện trong thủy đường từng đạo tinh tuyến mờ ảo giăng khắp nơi, các đạo tinh tuyến này đan xen nhau theo một phương pháp vô cùng kỳ diệu, tạo nên một pháp trận cực kỳ huyền ảo.
Các ngôi sao không ngừng lưu chuyển, rồi một bức Thương Long đồ án màu xanh cực lớn bên trong tinh quang trận pháp chậm rãi hiện ra, trông hết sức bao la hùng vĩ, bộ dạng hết sức hung tàn, ngang ngược.
(DG: Thương Long là một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc, và cũng là một khái niệm rộng trong phong thủy, âm dương, triết học. Thanh Long là linh vật thiêng liêng bậc nhất trong Tứ tượng, thời cổ đại gọi là Thương Long, có tượng là hình rồng (long, 龍), có màu xanh (thanh, 青) màu của hành Mộc ở phương Đông, do đó tương ứng với mùa xuân)
“Thương Long thất tú đồ!” Âu Dương Thiến sau khi thấy các ngôi sao biến hóa huyền diệu như vậy, buột miệng nói ra một câu…
(DG: Thương Long Thất Tú: là bảy chòm sao trong nhị thập bát tú, bao gồm: Giác Mộc Giảo (sao Giác), Cang Kim Long (sao Cang), Đê Thổ Lạc (sao Đê), Phòng Nhật Thố (sao Phòng), Tâm Nguyệt Hồ (sao Tâm), Vĩ Hỏa Hổ (sao Vĩ), Cơ Thủy Báo (sao Cơ))
Thiếu nữ mặc áo xanh bên cạnh hai mắt cũng trở nên sáng hơn.
“Ồ, Thương Long Thất Tú, quả đúng là thượng cổ kỳ trận!” Bành Việt thì thào, thần sắc có vẻ kích động, hắn hiển nhiên đã nghe qua đại danh của trận pháp này.
Chỉ một mình Liễu Minh là có vẻ mặt ngơ ngác, hắn chưa hề nghe qua danh tự này bao giờ.
Hắn vốn không nghiên cứu sâu về trận pháp, chẳng qua lúc trước luyện khí, nên chỉ tìm hiểu chút ít mà thôi.
Lúc này, phía trên mặt nước bàng bạc bỗng nhiên chấn động, rồi một đoạn văn tự màu bạc từ từ hiện ra:
“Thương Long Thất Tú, do các tinh tú biến ảo thành, bản chất huyền diệu, bảy lần biến hóa, muốn tiến vào cửa ải tiếp theo phải lĩnh ngộ được biến hóa của trận pháp này, người thứ nhất lĩnh ngộ được trận pháp còn được thưởng thêm một túi Tinh Hà Sa.”
Vừa đọc được những chữ trên, cả bốn người đều hít sâu một hơi.
Tinh Hà Sa là một loại tài liệu luyện khí đã sớm biến mất tại Trung Thiên Đại lục, chỉ còn lưu truyền trong một vài thư tịch từ thời thượng cổ, nghe nói loại tài liệu này sinh ra tại tinh hà trong hư không, là một trong các loại tài liệu thượng đẳng để luyện chế Pháp bảo.
Đây quả là một sự ban thưởng không bình trong Thiên Môn Bí Cảnh.
Đoạn văn tự màu bạc lóe lên rồi biến mất, mấy người Liễu Minh thân thể buông lỏng, thần thức giống như đã thoát ra bên ngoài cả rồi.
Bọn họ vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng mặc kệ, vội vàng tập trung xếp bằng ở một bên hồ nước, rồi lập tức thử tìm hiểu Thương Long Thất Tú muôn vàn biến hóa trước mặt.
…
Cùng một thời gian đó, ở cuối thông đạo có ký hiệu hình mặt trời (màu vàng rực rỡ).
Nam tử tóc tím đang đứng thẳng người kiêu ngạo quan sát, bỗng nhiên một hồi tiếng nổ vang lên, một tòa cung điện nguy nga màu vàng kim từ dưới đất từ từ mọc lên ở trước mặt.
Tòa cung điện toàn thân đều óng ánh vàng, cao hơn vài chục trượng, cũng không phải cao lớn gì cho lắm, nhưng mười phần trang nghiêm, khí thế bao la bát ngát, cửa điện đóng chặt, những ai nhìn vào đều có cảm giác như bị trấn áp.
“Vèo”, phía sau nam tử tóc tím bỗng xuất hiện một đám sương mù màu bạc bay đến, bên trong ẩn hiện có một bóng người.
Ngân quang lóe lên, La Thiên Thành từ bên trong chậm rãi hiện ra, thân hình hắn lóe lên, liền đứng trước tòa cung điện màu vàng kim, ở bên trái nam tử tóc tím chừng mười trượng.
Nam tử tóc tím ánh mắt nhàn nhạt liếc qua La Thiên Thành, sau đó lại nhìn về phía khác, lặng lẽ đứng yên tựa như đang đợi điều gì đó.
“Phanh”, lại một đoàn hắc ảnh bay đến, rồi hiện ra một thanh niên mắt nhỏ mũi tẹt, thì ra là tên đệ tử xấu xí của Ma Huyền Tông.
Nam tử tóc tím quay đầu nhìn thanh niên xấu xí và La Thiên Thành, rồi mở miệng hỏi:
“Trừ hai người các ngươi, còn có ai đi vào thông đạo này nữa không?”
Vừa dứt lời, bỗng một hồi âm thanh kẽo kẹt vang lên, cửa cung điện từ từ mở ra, hiện ra lối vào dẫn vào bên trong.
“Rất tốt! Xem ra chỉ có ba người chúng ta mà thôi!”
Nam tử tóc tím cười cười, thân hình nhanh như chớp bay về phía trước, tiến vào bên trong cung điện.
La Thiên Thành và thanh niên Ma Huyền Tông xấu xí liếc nhau, bọn họ tự nhiên không cam lòng là người đi sau nên cũng nhanh chóng phi thân bay vào trong điện.
Ngay sau lúc ba người tiến vào đại điện, thì cửa điện từ từ đóng lại, đồng thời một tiếng nổ vang rền rung chuyển khắp đại điện.
Nam tử tóc tím vừa vào bên trong, liền đưa mắt quan sát toàn cảnh đại điện bên trong.
Trong đại điện đều một màu vàng, không có gì khác ngoài mấy gốc cột chống đỡ phần mái bên trên, dưới mỗi cây cột có một cái bồ đoàn màu vàng kim rực rỡ, phía trên mái đỉnh có treo một cái chuông vàng cực lớn.
Nam tử tóc tím sau khi quan sát hết bốn phía, lúc này ánh mắt của hắn rơi vào vách tường chính giữa đại điện.
Trên vách tường phủ đầy văn tự cổ xưa, xen lẫn trong đó có vài kí hiệu có vẻ kì diệu, giống như đây là một loại bí pháp nào đó.
Tiếng gió động mơ hồ truyền đến, La Thiên Thành và thanh niên xấu xí của Ma Huyền Tông cũng lần lượt bay tới, vừa ổn định thân hình, hai người cũng nhìn bốn phía rồi cũng dừng lại ở vách tường nơi chính điện.
Ngay lúc này, chuông vàng trên đỉnh đại điện bỗng không gió mà rung.
Một hồi tiếng chuông kỳ dị vang lên, giống như tiếng phạn âm đang vang vọng, thẩm thấu vào tận đáy lòng của người nghe.
Ba người vừa nghe tiếng chuông liền chấn động tâm thần, ngẩng đầu nhìn về phía chuông vàng ở bên trên.
Ở phía dưới cái chuông, theo từng tiếng vang, từng ánh chữ màu vàng nhàn nhạt hiện ra.
“Trên vách đá ghi lại một bí thuật của Phật môn, ai lĩnh ngộ được mới có thể đi qua cửa ải tiếp theo, người đầu tiên lĩnh ngộ được thưởng thêm một viên Kim Cương Xá Lợi, là một bí bảo của Phật môn.”
“Kim Cương Xá Lợi!”
Nam tử tóc tím và La Thiên Thanh nghe vậy khẽ giật mình, hai mắt trở nên nóng bỏng dị thường.
Còn tên thanh niên xấu xí bên cạnh, trên mặt cũng hiện rõ vẻ tham lam.
Phải biết rằng, Phật môn quan trọng nhất là thuật luyện thể, nghe nói chỉ có những đắc đạo cao tăng, tu thành thân thể Kim Cương bất hoại, sau khi tọa hóa mới có khả năng từ nội thể sinh ra một viên Kim Cương Xá Lợi. Nhưng những người trong Phật môn, bởi vì trời sinh tính tình mềm mỏng, nên thọ nguyên so với tu sĩ bình thường lâu hơn vài phần, hơn nữa lúc tọa hóa lại ưa tìm đến những nơi vắng vẻ, lặng lẽ tự thiêu, cho nên rất khó tìm thấy loại bí bảo này…
Lại nói tiếp, nếu người nào đạt được bí bảo của Phật môn này, sau khi nuốt vào rồi luyện hóa, có thể đạt được một chút uy năng của Kim Cương bất hoại thể, thậm chí có thể ngộ được một ít bí pháp luyện thể của Phật môn, vì vậy Kim Cương Xá Lợi đối với những luyện thể sĩ là vật chí bảo chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Sau khi ba người đọc xong, đưa mắt liếc nhìn nhau, không hề che dấu ý đối đầu, ba cỗ khí tức khổng lồ cũng va chạm ầm ầm trong hư không, bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương hơn.
Trong mắt La Thiên Thành hiện lên từng tia hàn quang bàng bạc.
Hắn đã sớm không vừa mắt với nam tử tóc tím, mà Ma Huyền Tông lúc Thiên Môn hội vừa mở cửa đã có người mai phục đánh lén hắn, nên đã kết thành thù oán, nếu mà động thủ, lúc này là cơ hội để giải quyết hết một lần.
Thần sắc của thanh niên xấu xí Ma Huyền Tông có chút đờ đẫn, hắc khí dần dần nổi lên trên mặt.
Trên mặt nam tử tóc tím cũng ẩn hiện Linh văn màu xanh, nhưng lại nhanh chóng biến mất, rồi hắn chậm rãi nói:
“Hai vị cũng đã nhìn thấy, người đầu tiên tu thành bí thuật mới có thể tiến vào cửa ải tiếp theo và đạt được Kim Cương Xá Lợi. Cửa tiếp theo, nói không chừng sẽ có bảo vật quý hiếm hơn… Nếu chúng ta tranh đấu tại đây, không biết thắng bại thế nào, nhưng nhiều khả năng sẽ chậm hơn những người đi vào hai thông đạo kia đấy.”
“Ừ, nói như vậy cũng có vài phần đạo lý.”
La Thiên Thành nhướng mày, sắc mặt âm trầm bất định, sau hai lần biến đổi, rút cuộc cũng hừ một tiếng rồi chậm rãi thu lại khí thế trên người.
Ánh mắt thanh niên xấu xí cũng thoáng vẻ do dự, hắc khí trên mặt cũng tiêu tán đi.
Nam tử tóc tím thấy vậy, không nói gì thêm, dáng người uy vũ bước nhanh đến một gốc cột ở trung tâm đại điện, rồi khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn màu vàng ở đó, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.
La Thiên Thành và thanh niên xấu xí của Ma Huyền Tông đề phòng nhìn nhau một lần nữa, rồi cũng chọn hai gốc cột ở hai bên, khoanh chân ngồi xuồng, bắt đầu tìm hiểu bí pháp.
Trong lúc nhất thời, trong đại điện trở lại vẻ yên tĩnh, cả ba người tuy ngoài mặt chăm chú tìm hiểu bí pháp, nhưng cả ba đều để tâm đề phòng đối phương, không khí chung quanh căng như dây đàn.
…
Ở cuối một thông đạo trải đầy ánh trăng bàng bạc, nam tử mặt ưng của Thiên Yêu Cốc, Tiết Bàn, thanh niên ngân xa của Thiên Công Tông và thiếu phụ áo xanh của Hạo Nhiên Thư Viện, đang đứng cạnh nhau trước một tòa lâu đài cổ xưa màu xám.
Bỗng “lạch cạch” một tiếng vang nhỏ, đại môn của lâu đài từ từ mở ra, hé ra một lối đi, như hướng mọi người tiến vào bên trong.
Yêu tu mặt ưng thần sắc khẽ động, cùng với Tiết Bàn một trước một sau dẫn đầu bay vào bên trong, thanh niên ngân xa của Thiên Công Tông và thiếu phụ áo xanh của Hạo Nhiên Thư Viện cũng không kém cạnh, lần lượt phi thân tiến vào.
Bên trong lâu đài tràn ngập sương mù màu bạc, khi bốn người bước vào bên trong, tầm mắt lập tức bị hạn chế rất nhiều, chỉ có thể nhìn rõ ba bốn trượng phía trước, thần thức cũng không cách nào nhận biết được.
“Cẩn thận, đám sương mù có gì đó cổ quái.” Nam tử mặt ưng đột nhiên kéo Tiết Bàn đứng lại, lên tiếng nhắc nhở.
Thanh niên ngân xa cùng thiếu phụ áo xanh nghe vậy, cũng đồng thời dừng bước, ngưng thần nghe ngóng xung quanh.
Thanh niên ngân xa đột nhiên vung tay, bên trong tay áo một trận cuồn phong bay ra, cuốn lấy sương mù màu bạc ở quanh thân, nhưng đám sương mù nhanh chóng khôi phục lại, còn trận cuồng phong lại biến mất vô thanh vô tức.
“Ảo trận…” Thanh niên ngân xa lông mày dựng lên, vẻ mặt vô cùng thận trọng, lẩm bẩm nói.
Đang lúc bốn người đang nghi hoặc, đột nhiên trong hư không hiện ra một chuỗi văn tự:
“Người phá trận này, có thể tiếp tục đi về phía trước, người nào đi trước nhất sẽ được thưởng thêm một lọ Thất Thải Lưu Li Dịch.”
(DG: Thất Thải Lưu Li Dịch: dịch (thể) của ngọc lưu li bảy màu)
“Thất Thải Lưu Li Dịch?”
Thanh niên ngân xa tinh mang lóe lên trong mắt, thì thào nói, đầu hơi lắc lư, địa vị như hắn ở Thiên Công Tông mà cũng chưa từng nghe qua vật này.
Nam tử mặt ưng và Tiết Bàn bờ môi khẽ nhúc nhích, như đang trao đổi gì đó, còn thiếu phụ áo xanh của Hạo Nhiên Thư Viện thì cau mày, như không biết gì về loại linh dịch này.
Sau một lúc lâu, chuỗi văn tự màu bạc từ từ tiêu tán đi, hóa thành từng điểm sáng bàng bạc hòa vào hư không đầy sương mù.
Bốn người nhìn nhau, ánh mắt lại dần sáng lên.
Cả bốn người đều là tinh anh đệ tử của các đại tông môn mà đều không biết lai lịch của vật này, cho thấy Thất Thải Lưu Li Dịch không phải là vật đơn giản.
Không lâu sau khi chuỗi văn tự màu bạc, sương mù trước mặt bốn người bỗng trở nên dày đặc hơn, cả bốn người chỉ có thể nhìn thấy chính mình, còn mọi vật chung quanh tựa hồ như đã biến mất.
Nam tử mặt ưng ánh mắt lập lòe bất định, cúi xuống nhìn vào tay phải của mình, hắn rõ ràng vừa dùng tay này kéo Tiết Bàn đứng lại, mà giờ đây bàn tay không nắm lấy gì khác.
Sau một lúc suy nghĩ, hắn liền khoanh chân ngồi xuống.