“Liễu Minh, không cần phí sức nữa! Ôn Chú đại trận đã hình thành rồi thì ngươi nên cầu phúc đi!” Hai mắt Ôn Tăng đỏ thẫm, nhe răng cười điên cuồng.
Ba mươi sáu con Ôn Nha màu xám càng bay càng nhanh, tạo thành một quả cầu màu xám bao lấy thân hình của Ôn Tăng vào bên trong. Những quyền ảnh còn xót lại đụng vào mặt ngoài quả cầu xám chỉ tạo nên một chút ánh sáng mờ mờ chuyển động, rồi nhao nhao vỡ vụn.
Mặt Liễu Minh không biểu tình, hai tay lại mơ hồ, bắn ra vô số quyền ảnh màu đen.
Quyền ảnh lao đến, liên tiếp đánh vào vầng sáng màu xám khiến cho nó rung lên liên hồi, nhưng không cách nào phá vỡ được.
Lúc này, một tay Ôn Tăng vung lên, lấy ra một quyển trục màu đen có kích thước như cánh tay. “Xoạt”, quyển trục được trải ra, phía trên quyển trục được vẽ vô số phù văn cổ xưa, mà ở trung tâm quyển trục thì vẽ một đồ án hình quạ khá to.
Mười ngón tay Ôn Tăng bắn ra, liên tiếp chín đạo pháp quyết màu xám được đánh lên quyển trục, ánh sáng màu xám của quyển trục lập tức sáng lên, vô số phù văn trông như vật sống, tản mát ra từng luồng hắc khí.
“Phốc” một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu lên trên quyển trục, ánh sáng màu xám bỗng nhiên tăng vọt lên mấy phần, mà Ô Nha ở chính giữa đồ án bốc lên ngọn lửa màu xám.
Một âm thanh xuyên kim phá thạch vang lên, sau đó từ trong ngọn lửa màu xám, hư ảnh một con quạ đen cực lớn, to đến một trượng bay ra, thoạt nhìn có chút xấu xí, thân thể mập mạp, đôi mắt màu máu tản ra ánh sáng âm lãnh.
Hư ảnh Ô Nha bay múa trong không trung, mà trong miện Ôn Tăng cũng phát ra tiếng chú ngữ trầm thấp.
Liễu Minh thấy vậy thì biến sắc liền hét lớn một tiếng, hắc khí trên người tuôn ra cuồn cuộn. Cùng lúc đó thì Bát Trảo Hải Yêu cũng hiện ra, hóa thành tấm áo giáp màu bạc, trên hai cánh tay của hắn cũng phủ đầy gai nhọn màu hồng.
Quyền ảnh lóe lên, nắm đấm được bao bọc bởi gai nhọn điên cuồng đánh về Ôn Chú đại trận phía trên.
Một khí thế kinh người tỏa ra trong tiếng nổ vang, vài Ôn Nha vang lên tiếng nổ “Đùng” vỡ tung thành từng đám khí màu tro, mà màn sáng phòng hộ màu xám cũng rung động kịch liệt, nhưng vẫn như cũ, không bị đánh vỡ ra.
Ôn tăng ở trong màn sáng, đôi mắt đỏ thẫm hiện ra một tia kinh ngạc, âm thanh niệm chú ngữ bỗng ngừng lại, bỗng nhiên nói ra từng chữ:
“Thiên Tuyệt Trớ Chú!”
Chữ “Chú” vừa mới phát ra thì trên đỉnh đầu hắn, hư ảnh Ô Nha vẫn đang bay quay bỗng nhiên ngẩng lên trời phát ra âm thanh Hi…i..iiii chói tai, bén nhọn.
Bên dưới, hơn ba mươi con Ôn Nha màu xám hầu như đồng thời phát ra một hồi âm thanh ầm ĩ.
Liễu Minh vừa nghe được thanh âm này thì cảm thấy trong Thần Thức Hải “Ô..ô…n..g” một tiếng, giống như lại bị ai đó dùng búa đập vào, đồng thời một cảm giác choáng váng đầu óc lớn lên, lan tràn ra ngoài, mà thần thức cũng có chút hoảng hốt.
Mà hắn đang vận chuyển Long Hổ Minh Ngục Công cũng bỗng nhiên dừng lại, hắc khí cuồn cuộn quanh người ầm ầm tản ra, trong khoảng thời gian ngắn liền mất đi sự khống chế pháp lực.
“Lực trớ trú của hơn ba mươi đầu Ôn Nha thật là đáng sợ!”
“Ôn Tăng quả không hổ là có danh xưng Thập Chú Câu Diệt, đoán chừng lần này Liễu Minh lành ít dữ nhiều!”
Đệ tử xung quanh thấy cảnh này thì lập tức bàn luận xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Ôn Tăng tràn đầy kinh sợ.
“Thật là lợi hại, cái này chắc hẳn là lực trớ chú của Ôn Chú Đại Pháp rồi!”
Mặc dù trong đầu Liễu Minh có chút hỗn loạn, nhưng sau khi hít một hơi, vận chuyển tinh thần lực khổng lồ thì cảm giác buồn bực bị ép xuống, cảm giác choáng váng đầu óc cũng chậm rãi tiêu tán. Lúc này, một tay hắn giơ lên, tế xuất ra một tấm tiểu thuẫn màu vàng đất, xoay tròn một cái liền hóa thành một màn sáng bảo hộ óng ánh màu vàng quanh người hắn.
Đúng là Hậu Thổ Thuẫn!
“Thiên Tuyệt Trớ Chú có mười tầng, ta xem ngươi chống cự được mấy lần!”
Trong Ôn Chú đại trận, trong mắt Ôn Tăng lóe lên vẻ dữ tợn, lần nữa phun ra một ngụm tinh huyết nữa vào Cự Nha, cũng lần nữa phát ra âm thanh chú ngữ.
Sau đó, được Cự Nha bắt đầu, toàn bộ số Ôn Nha bên dưới một lần nữa phát ra từng đợt âm thanh Hi..i…iiii, một luồng lực lượng u ám, cường đại hơn trước từ trên người Ôn Tăng tỏa ra.
Liễu Minh chỉ cảm thấy trong thần thức một lần nữa “Oanh” một tiếng, trước mắt tối xầm, thân hình loạng choạng rồi ngã xuống đất, giống như muốn nôn ra vật gì đó. Không chỉ như vậy, trong đầu hắn cũng dần dần sinh ra các loại tạp niệm, đúng là dấu hiệu của Tâm Ma nổi lên.
Trong nội tâm Liễu Minh thật sự có một chút hoảng sợ, Ôn Chú thuật này thình lình so với trong truyền thuyết còn lợi hại hơn vài phần.
Nhưng đúng lúc này, hàm răng hắn đột nhiên cắn vào đầu lưỡi, đồng thời một tay bấm niệm pháp quyết tế ra Trấn Hồn Tỏa sớm treo ở bên hông. Lúc này trong người hắn lập tức có một cảm giác mát mẻ chảy qua, liền đem dị trạng trên người giảm đi một nửa.
“Vậy mà hắn có thể tiếp được Thiên Tuyệt Nhị Chú!”
Ôn Tăng thấy thân hình của Liễu Minh chỉ lắc lư vài cái, sau đó thân hình liền đứng vững thì sắc mặt cũng hơi đổi.
Phải biết rằng, hắn đã sử dụng Thiên Tuyệt Trớ Chú đại pháp, đối phó với một cao thủ Hóa Tinh Kỳ đại viên mãn của phái khác, khi mà vừa thi triển ra nhị chú thì tinh thần của đối phương liền tan vỡ, tiếp theo thì khí tức toàn thân chảy ngược mà vỡ tung ra, biến thành một vũng máu.
Thế mà rõ ràng là Liễu Minh đã bị trớ chú, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể khôi phục sự tỉnh táo, có bộ dạng như là không có chuyện gì, cũng khiến hắn khá kinh ngạc.
Lại nói, Thiên Tuyệt Trớ Chú này có tổng cộng thập chú, chú sau so với chú trước thì cường đại hơn, nhưng phải dựa vào sự lĩnh ngộ từng tầng. Với tu vi hiện nay của Ôn Tăng, cũng chỉ miễn cưỡng thi triển vẻn vẹn được đệ tứ chú mà thôi.
Quan trọng nhất là, thi triển Thiên Tuyệt Trớ Chú này chẳng những tiêu hao lượng lớn pháp lực, mà hơn nữa hành vi này là trái ngược với Thiên Đạo, cho nên nó ảnh hưởng không nhỏ đến thọ nguyên của bản thân, có thể nói là hại người hại mình.
Sắc mặt của Ôn Tăng lúc này biến đổi mấy lần, cuối cùng cắn răng, một lần nữa há miệng phun ra một ngụm máu tươi vào đỉnh đầu của Cự Nha, sau đó hai tay đánh lên một đám pháp quyết quái dị, tựa hồ như đang ở giữa thiên địa, dẫn động một lực lượng số mệnh thần bí nào đó.
“Thiên Tuyệt tam chú!”
Hư ảnh Cự Nha đang xoay quanh đỉnh đầu của Ôn Tăng, thân hình bỗng nhiên dừng lại, hai mắt đỏ như máu mãnh liệt bắn ra hại đạo ánh sáng màu đỏ giống như thực chất, chớp mắt liền bắn vào người Liễu Minh với tốc độ cực nhanh, khiến cho hắn căn bản muốn tránh cũng ko tránh được.
“Không ổn!”
Tuy rằng Thần Thức Hải của Liễu Minh có chút trì độn nhưng mà tâm trí hắn vẫn giữ được tỉnh táo, từ sâu bên trong, bỗng nhiên hắn thấy một luồng trớ chú cường đại hơn xa so với vừa này đánh lên người, trực tiếp đi vào THần Thức Hải.
Liễu Minh cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, khí huyết chảy ngược, lộn xộn muốn chạy lên đầu, hắn há miệng ra, phù một tiếng, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi!
Không những như vậy, lục khiếu trên người hắn lúc này cũng bắt đầu chảy ra tơ máu, làn da trên người cao thấp cũng nổi lên màu đỏ ửng!
Già Lam dang ở trong trận pháp Tiểu Tu Di, mà pháp lực Phật Môn đúng là khắc tinh của Trớ Chú chi lực, ngược lại không bị trớ chú ảnh hưởng một chút nào, nhưng lúc này chứng kiến tình huống của Liễu Minh lúc này, mặt mày không khỏi biến sắc, rất là lo lắng nhưng bản thân không cách nào nhúc nhích được.
Ôn An đối diện thấy thế thì không khỏi vui mừng nhướng mày lên, không kiêng nể mà tùy ý quét qua thân thể của Già Lam.
Tất nhiên lúc này hắn đã coi Già Lam như đồ vật đã ở trong túi rồi.
“A!”
Liễu Minh ngửa mặt lên trời hét ra một tiếng, đột nhiên phóng về phía trước một bước nhưng hắn bỗng thấy một luồng tinh thần lực tinh thuần từ chỗ ngực cuồn cuộn tuôn ra, sau đó nhanh chóng rót vào cơ thể, cuối cùng chui vào bên trong thức hải, mạnh mẽ đem lực trớ chú tạm thời đè nén xuống, khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể lúc này mới giảm xuống một chút.
ở thời khắc mấu chốt, Hóa Thức Trùng trên người đã giúp hắn một lần, mạnh mẽ khiến cho tinh thần hắn chuẩn bị sụp đổ kéo trở lại.
Liễu Minh nhận được một chút cảm giác tĩnh lặng như nước thì hai mắt lập tức khôi phục lại minh mẫn, một tay vỗ mạnh một cái lấy ra một cái khóa nhỏ màu bạc như quả trứng gà, điên cuồng rót pháp lực vào trong đó, bỗng nhiên hóa thành một tia sáng màu bạc chui vào mi tâm của chính mình.
Đúng là Trấn Hồn Tỏa!
Khóa nhỏ màu bạc lơ lửng trong Thần Thức Hải, lập tức phát ra từng vòng sáng màu bạc chấn động. Một chút sương mù tối tăm va chạm với chấn động màu bạc này thì nhanh chóng tan rã.
Ôn Tăng đối diện, cảm ứng xuống thì sắc mặt cực kỳ khó coi, mười ngón tay liên tục bấm niệm pháp quyết, điên cuồng thúc giục bầy quạ trước người không ngừng bay xung quanh.
Nhưng mà lúc này, “Oanh” một tiếng vang lên, một luồng kiếm ý kinh khủng từ trên người Liễu Minh tràn ra, khiến cho lực trớ trú đang vây quanh người hắn bị đánh cho xơ xác.
“Không thể nào!”
Ôn Tăng cách đó không xa thấy vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch ra, không dám tin vào mắt mình.
Nguyên bản hai mắt hắn đỏ ngầu, lúc này đã bắt đầu chảy ra hai hàng huyết lệ, Thiên Tuyệt tam chú không chỉ lấy đi hơn phân nửa pháp lực trong cơ thể hắn mà thân thể cùng thọ nguyên của hắn đồng dạng cũng bị hao tổn không nhẹ, mà sau khi thực hiện trớ chú Liễu Minh còn khiến cho hắn có khả năng bị pháp lực cắn trả gây nên thương tích nguy hiểm.
“Hư!”
Liễu Minh nhanh chóng thấy trong người nhẹ nhõm, pháp lực trong cơ thể vận chuyển đã trở lại bình thường, tinh mang trong mắt lóe lên, chỉ vào hư không, một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim từ mi tâm bắn ra, đón gió biến thành một thanh phi kiếm dài hai thước.
“Đi!”
Liễu Minh khẽ quát một tiếng, pháp lực lập tức rót vào trong Hư Không Kiếm
“Vèo” một tiếng!
Kiếm quang sáng lên, phồng lên mấy chục lần biến thành một đạo cầu vồng màu vàng bay vọt đi, tốc độ cực nhanh giống như sấm sét.
“Cờ-răc”
Ôn Chú đại trận nhìn như cứng cỏi vô cùng, bị cầu vồng màu vàng chém qua thì giống như một tờ giấy mỏng, một phát xuyên qua, hơn nửa trong số hơn ba mươi Ôn Nha bị kiếm quang biến thành khí xám, tản ra tứ phía.
Pháp quyết trong tay Liễu Minh bỗng nhiên biến đổi, cầu vồng màu vàng đột nhiên đổi hướng bay về phía khác.
“Không tốt, Ôn Nha Vương!”
Ôn Tăng thấy vậy thì quá sợ hãi, hay tay nhanh chóng vung lên, miễn cưỡng đánh ra mấy đạo pháp quyết vào hư ảnh Cự Nha bên trên.
Hư ảnh Cự Nha kêu cạc cạc hai tiếng, há miệng phun ra một cột sáng màu xám cỡ thùng nước nghênh đón cầu vồng màu vang, đồng thời thân hình mơ hồ, hai cánh nhanh chóng đập thình thịch vào hư không muốn bay đi.
Phía dưới “Phốc” một tiếng, cầu vồng màu vàng lập tức chém cột sáng tán loạn, sau đó lóe lên xuyên thủng qua hư ảnh Cự Nha đang biến mất.
Thấy hư ảnh Cự Nha vẫn bảo trì động tác há miệng, sau một khắc liền ầm ầm biến thành một đám khí màu tro tiêu tán ra đầy trời, một quyển trục màu đen bị tàn phá một chút từ không trung,theo gió nhẹ nhàng rơi xuống.
Ngay khi Cự Nha tán loạn thì đồng thời Ôn Tăng cũng lập tức phun ra mấy ngụm tinh huyết, toàn thân uể oải.
Nhưng vào lúc này, kim quang lóe lên, cầu vồng màu vàng thừa cơ hạ xuống, kiếm ảnh đầy trời lập tức bao phủ Ôn Tăng vào bên trong.
“Đợi một chút, ta nhận thua!” Ôn Tăng thấy tình hình này thì cười khổ một tiếng, đột nhiên mở miệng nói lớn.