“Ha ha, Thiên Âm sư tỷ quả nhiên kiến thức rộng rãi, sư đệ thật sự bội phục.”
Ánh mắt La Nguyên lóe lên, thần sắc không chút nào thay đổi nói.
“Tại hạ cũng biết hành động lần này sẽ tổn hại đến lợi ích của Phiêu Miểu Phong, tổn thất của Già Lam sư điệt cũng không nhỏ. Như vậy đi, tại hạ nguyện ý dùng ba miếng Phàm phẩm Cửu U Huyễn Linh Đan, một khối Tiên Thiên Huyết ngọc, còn thêm một lần tư cách tiến vào “Huyễn Nguyệt Đạo” để trao đổi. Riêng về Già Lam sư điệt, ta sẽ cung cấp đại lượng tài nguyên, toàn lực giúp cho nàng ta tiến giai đến Chân Đan Cảnh, như vậy thì không biết hai vị sư tỷ nghĩ như thế nào?”
Thiên Nhân Thượng Nhân nghe vậy thì cũng không có trả lời ngay, ánh mắt lấp lánh tựa hồ chưa quyết.
Phải biết rằng, Cửu U Huyễn Linh Đan chỉ có thể dùng tinh phách của yêu thú Chân Đan cảnh là Cửu U Huyễn Nga, là nguyên liệu chủ yếu luyện thành, mà yêu thú này chỉ có thể tìm thấy trong Ác Quỷ Đạo, cho nên bên trong tinh phách của nó chứa huyễn lực cực kỳ tinh thuần, đối với tu sĩ Chân Đan tu luyện công pháp huyễn thuật thì giúp ích rất lớn, thường thường giúp tu sĩ đột phá bình cảnh, cho nên mỗi viên đan dược đều có giá trị mấy ngàn vạn linh thạch, mà thường là có tiền cũng không thể mua được.
Thậm chí Nhập phẩm Cửu U Huyễn Linh Đan, đối với thời điểm tiến giai Thiên Tượng Cảnh cũng có tác dụng nhất định.
Mà Tiên Thiên Huyết Ngọc càng là tài liệu có linh tính, cực kỳ hiếm thấy dùng để luyện chế pháp bảo loại huyễn thuật, giá trị to lớn, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Về phần “Huyễn Nguyệt Đạo” chính là một không gian nhỏ riêng biệt của Thái Thanh Môn, nghe nói là khi tu luyện huyễn thuật thì đây là chỗ dùng để đột phá cảnh giới tuyệt hảo, so với Thiên Phong Động mà Liễu Minh đã đến thì tính chất cũng giống nhau, nhưng cao cấp hơn mấy lần, chỉ cung cấp cho tu sĩ Chân Đan sử dụng, mà mỗi lần sử dụng thì hao phí vô số tài nguyên quý trọng, cho dù mỗi chưởng tòa chủ phong, địa vị cao quý thì cũng không phải là có thể vào một cách tùy ý.
Những điều kiện trên, cái nào cũng cực kỳ trân quý, mặc dù Thiên Âm thượng nhân là tôn sư của một ngọn núi, nhưng trong nội tâm cũng rất mong muốn.
Nhưng mà tâm niệm của nàng sau nghĩ suy nghĩ một chút, liền nhìn thoáng qua Ngọc Âm Tử bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
“Sư muội, Già Lam là đệ tử của ngươi, không biết ý của ngươi như thế nào?”
La Nguyên nghe vậy thì nội tâm buông lỏng. Thiên Âm thượng nhân đã nói như vậy thì hiển nhiên đã ngầm đồng ý, trở ngại bây giờ là sư tôn của Già Lam, Ngọc Âm Tử đến lúc này vẫn chưa nói rõ mà thôi.
Chỉ cần Thiên Âm thượng nhân gật đầu thì việc này tám chín phần là quyết định như vậy rồi.
Thanh niên mặc cẩm bào đứng sau lưng La Nguyên thấy vậy thì trong mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Ngọc Âm Tử trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi mở miệng nói:
“Điều kiện của La sư để xác thực là quá tốt, nhưng mà việc này quan hệ trực tiếp đến đồ đệ của ta, cho nên ta muốn hỏi ý kiến của nó một chút.”
La Nguyên nghe vậy thì khẽ chau mày, nhưng lập tức nhớ ra một cái gì đó, ha ha cười nói:
“Ừ, Ngọc Âm sư tỷ nói cũng đúng.”
“Đã như vậy thì phiền Ngọc Âm sư muội truyền tin, mời Già Lam đến đây một chút.” Thiên Âm thượng nhân liếc mắt nhìn sang Ngọc Âm Tử, trong nội tâm dường như có chút không thoải mái, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì.
Ngọc Âm Tử gật đầu, lật tay lấy ra một tấm Truyền Âm Phù, thấp giọng nói mấy câu, sau đó đánh vào mấy đạo pháp quyết. Truyền Âm phù phát sáng lên, liền hóa thành từng điểm tinh quang biến mất trong hư không.
Kế tiếp, ba người một bên uống linh trà, một bên tùy ý nói chuyện phiếm.
Cũng không lâu lắm, ngoài cửa mơ hồ truyền đến một hồi bước chân, từ cửa đại điện đi vào là một thiếu nữ yểu điệu, mái tóc như mây, làn da trắng nõn như ngọc, đúng là Già Lam.
Nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt bốn người trong đại điện đồng loạt hướng nhìn về phía cửa vào.
Già Lam thấy trong đại điện có ngoại nhân ngồi đó thì đôi mắt có chút nhăn lại, tại cửa vào hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục tiến đến, trước mặt Thiên Âm thượng nhân và Ngọc Âm tử thi lễ một cái, nói:
“Đệ tử Già Lam, bái kiến chưởng tọa sư bá, bái kiến sư phó.”
“Không cần đa lễ, Già Lam, vị này là La sư thúc, chưởng tọa Huyễn Diệt Phong.” Thiên Âm thượng nhân trông thấy Già Lam tiến đến, vẻ lãnh đạm trên mặt biến mất, lộ ra vẻ mỉm cười nói.
Già Lam nghe vậy thì quay người sang phía nam tử trung niên, dịu dàng thi lễ một cái.
“Bái biến La sư thúc.”
Già Lam đối với Huyễn Diệt Phong cũng không xa lạ gì, nội môn có rất nhiều ngọn núi, nhưng nói sở trường về ảo thuật thì chỉ có Huyễn Diệt Phong và Phiêu Miểu Phong, mà vị La Nguyên, chưởng tọa của Huyễn Diệt Phong này được xưng là đệ nhất nhân Chân Đan huyễn cảnh của Thái Thanh Môn, danh khí rất lớn, nhưng mà bản thân nàng đúng là lần đầu tiên được diện kiến.
“Sư điệt không cần đa lễ.” Nam tử trung niên nói xong, ánh mắt đánh giá trên dưới Già Lam, khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vài phần khen ngợi.
Mà thanh niên mặc cẩm bào đứng sau hắn, từ khi Già Lam xuất hiện ở cửa vào, ánh mắt không một khắc nào rời khỏi Già Lam, giờ phút này với khoảng cách gần như vậy thì vẻ cuồng nhiệt trong mắt càng tăng thêm vài phần.
Già Lam tựa hồ cảm nhận được ánh mắt cuồng nhiệt của đối phương, đôi mi thanh tú có chút nhíu lại, trong mắt mơ hồ hiện lên vẻ không vui, nhưng mà trên mặt cũng không thể hiện cảm xúc gì.
“Già Lam, ngồi xuống bên cạnh ta.” Ngọc Âm Tử thấy ánh mắt của nam tử mặc cẩm bào thì tỏ vẻ không hài lòng, lúc này lên tiếng gọi Già Lam sang bên cạnh mình.
Thanh niên mặc cẩm bào thấy vậy thì tỏ vẻ ngượng ngùng, thu hồi ánh mắt, thành thật đứng tại chỗ.
“Không biết là sư phó và chưởng tọa sư bá gọi đệ tử đến có chuyện gì?” Già Lam đi đến bên cạnh của Ngọc Âm Tử, cũng không ngồi xuống, trong miệng thở ra mùi đàn hương, nhẹ giọng, nói.
“Là như thế này…” Thiên Âm thượng nhân liếc mắt nhìn Ngọc Âm Tử, sau đó nói qua chuyện của thầy trò La Nguyên đến thăm rồi cầu thân một lần, nhưng mà lại không nói gì đến việc tổn hại của Già Lam một chút nào.
Ngọc Âm Tử thấy vậy thì nhướng mày, nhưng cuối cùng cũng không có ngắt lời.
Già Lam sau khi nghe xong, ánh mắt chớp lên, sau một lúc lâu mới hít sâu một hơi, sau đó hướng về phía La Nguyên nói ra.
“La sư thúc xin hãy thứ lỗi, đệ tử không có ý muốn cùng song tu với Ôn sư huynh.”
Già Lam vừa nói ra khiến cho Thiên Âm Thượng Nhân và Ngọc Âm Tử đều nao nao. Một người thì vốn đang mỉm cười thì thần sắc phảng phất như đọng lại, còn một người thì lại buông lỏng, sau đó thở dài một hơi.
Ôn An nghe vậy thì biến sắc, trong mắt hiện lên vài phần âm trầm.
La Nguyên nghe vậy thì khuôn mặt trầm xuống, không nhanh không chậm đứng dậy, ánh mắt quét về phía Thiên Âm Thượng Nhân, sau đó chậm rãi nói:
“Nói như vậy, chẳng lẽ Già Lam sư điệt cảm thấy chướng mắt đối với đồ nhi này của ta?”
“Ôn sư huynh tuấn tú lịch sự, tu vi đều tốt, đệ tử không dám có ý đó, chỉ là trong lòng ta sớm đã có người khác, cuộc đời này không phải là hắn thì ta quyết sẽ không lấy chồng, kính xin sư bá thứ lỗi.” Già Lam hơi cúi đầu, nét mặt khẽ hồng lên.
Nghe thế thì tất cả mọi người trong đại điện không khỏi nhìn nhau.
“A, nghe con nói như vậy thì chắc là đệ tử của núi khác, sao vi sư chưa từng nghe nói qua?” Ngọc Âm Tử kinh ngạc, sau đó gấp giọng hỏi.
“Thưa sư phó, đúng vậy… Là Liễu sư huynh, Lạc U Phong Liễu Minh.” Già Lam do dự một chút, sau đó nói ra tên của Liễu Minh.
“Liễu Minh? Chẳng lẽ lại là đệ tử Lạc U Phong lần này tham dự Thiên Môn Hội? Ngọc Âm Tử giật mình.
Liễu Minh mãi sau này mới tiến vào nội môn, cũng không xuất hiện nhiều lắm, nhưng thời gian gần đây, thanh danh cực kỳ hiển hách, đặc biệt đã một lần đối đầu với La Thiên Thành, bất phân thắng bại, càng khiến cho toàn bộ nội môn chấn động. Hiển nhiên Ngọc Âm Tử cũng đã nghe qua tên của hắn.
Thiên Âm Thượng Nhân nghe vậy thì cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Nàng thân là một chưởng tọa, đối với sự tình của Liễu Minh thì biết thêm nhiều hơn, biết rõ rằng nội môn đệ tử bình thường tuyệt không thể so sánh với hắn. Nghĩ đến đây thì bà ta cũng có chút do dự.
“Ta nếu không nhìn lầm thì sư điệt vẫn còn là xử nữ? Từ đây có thể thấy được Già Lam sư điệt đối với chung thân đại sự của mình cực kỳ coi trọng, nhưng người song tu cũng nên cẩn thận lựa chọn, nếu không gặp phải người có tâm địa bất chính thì chẳng phải hủy đi hạnh phúc cả đời. Đệ tử này của ta, mười phần muốn kết hôn với sư điệt, điểm này sư thúc ta có thể đảm bảo.” Vẻ mặt tươi cười của La Nguyên cuối cùng cũng biến mất, nửa ngày sau mới ngưng trọng nói ra.
“Đệ tử vẫn bảo trì tấm thân xử nữ cho đến nay là do tu luyện công pháp đặc thù, bảo trì thân thể thuần âm có ích rất lớn. Về phần ta và Liễu sư huynh, là cùng đến từ một địa phương, sớm đã quen biết, đối với tính cách của hắn thì cực kỳ hiểu rõ. Chỉ là vì ta và hắn bận rộn tu luyện nên cũng không nói gì với người khác về chuyện này, kính xin sư tôn thứ lỗi.” Già Lam nói xong, quay người sang Ngọc Âm Tử quỳ xuống lạy.
Ngọc Âm Tử liền nắm lấy vai nàng, ôn nhu nói:
“Tốt rồi, vi sư không trách ngươi, nhưng mà song tu chính là việc trọng đại, cần cẩn thận cân nhắc.”
La Nguyên thấy vậy thì hừ nhẹ một tiếng, với thân phận của hắn thì hiện giờ đúng là không nên nói thêm gì nữa.
“Già Lam sư muội, muội và Liễu Minh còn chưa chính thức kết thành phu thê, hơn nữa còn chưa bao giờ công khai chuyện tình cảm với người khác, như vậy chưa chắc là thật. Mà tại tu chân giới, vài nam tu đồng thời yêu mến một nữ tu là chuyện bình thường, tại hạ vẫn muốn hướng đến Ngọc Âm sư thúc cầu hôn.” Thanh niên mặc cẩm bào một mực không nói gì, bỗng nhiên mở miệng nói ra.
“Đúng vậy, An nhi nói có lý.” Ánh mắt La Nguyên sáng ngời, gật đầu nói.
“Điều này…” Ngọc Âm Tử nghe vậy cũng thấy nghẹn lời.
“Ngọc Âm sư tỷ, sư đệ và tiểu đồ lần này là thành tâm thành ý mà đến, chẳng lẽ như vậy mà sư tỷ cũng không cho ta cơ hội ư?”
Không đợi Ngọc Âm Tử nói chuyện, La Nguyên tiếp tục cười nói.
“Nghe nói gần đây sư tỷ một mực kẹt tại bình cảnh Chân Đan trung kỳ, không cách nào đột phá, trùng hợp trong tay sư đệ có một bản Huyễn Tâm Sách, là tâm đắc mà Huyễn Tâm trưởng lão năm đó còn sót lại, ta dưới cơ duyên xảo hợp mới có được, tin tưởng đối với việc tiến giai của sư tỷ nhất định có trợ giúp.
“Tâm đắc của Huyễn Tâm trưởng lão…” Thần sắc Ngọc Âm Tử đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi.
Nói đến Huyễn Tâm trưởng lão, chính là một vị thái thượng trưởng lão của Thái Thanh Môn hơn một vạn năm trước, tu vi cao thâm mạt trắc, nghe đồn đã đến Thiên Tượng đỉnh phong, thiếu chút nữa là bước vào Thông Huyền.
Người này trước đây xuất thân từ Huyễn Diệt Phong, tinh thông ảo thuật, trận pháp chi đạo, nhưng mà sau một lần ra ngoài thì không biết tung tích, nàng với tư cách là trưởng lão một phong, tự nhiên cũng đã nghe qua chuyện này.
Mà việc Huyễn Tâm trưởng lão lưu lại tâm đắc tu luyện, đối với người tu luyện công pháp ảo thuật đang kẹt lại ở bình cảnh như Ngọc Âm Tử thì sự quan trọng không nói cũng biết.
Không riêng gì Ngọc Âm Tử mà ngay cả chủ tọa Thiên Âm Thượng Nhân, khi mà nghe đến ba chữ “Huyễn Tâm Sách” thì thần sắc cũng khẽ động.
Già Lam nhìn thấy thần sắc của hai người thì vẻ mặt cũng hơi trắng ra.
“A, đúng rồi, còn một chuyện sư đệ quên chưa nói ra. Ôn An chỉnh là hậu nhân của thái thượng trưởng lão Ôn Các trong bổn môn, mà Ôn trưởng lão đối với việc cầu hôn lần này cũng có chút quan tâm.” La Nguên thấy biểu lộ của ba người thì rất thỏa mãn, đột nhiên lại tung thêm một tin tức cực kỳ quan trọng nữa.