[Dịch] Ma Thiên Ký

Chương 581 : Bát Viện Thi Đấu (4)




Lúc này đại ấn màu đen bị ánh sáng tím ngăn cản khiến nó thoáng dừng lại một chút.

Nhưng đúng lúc đó, thanh niên mập mạp hét lớn một tiếng, hai tay đẩy mạnh về phía trước.

Tàng Huyền lập tức mặt đỏ gay, trên mặt lộ ra huyết sắc nồng đậm, rút cuộc không cách nào trụ được, “oanh” mốt cái đã bị đánh bay vài chục trượng, rơi ra khỏi lôi đài.

“Đa tạ!” Thanh niên mập mạp phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, đại ấn màu đen bỗng nhiên thu nhỏ lại, hóa thành một khối ấn tín nho nhỏ, bay trở về trong hắn.

"Tuyền Cơ học viện, Ngũ Minh chiến thắng!" Dưới lôi đài, Chấp sự đệ tử lúc này tuyên bố.

Dưới lôi đài, Tàng Huyền thấy vậy sắc mặt khó coi mất một lúc, nhưng vì thực lực không bằng người nên cũng không nói gì thêm, trở mình đứng dậy rồi không nói hai lời xoay người đi ra.

Cũng khi đó, các đệ tử vây xem xung quanh tức thì mặt mũi tràn đầy vẻ hứng phấn, nhao nhao bàn luận luận về trận thi đấu vừa rồi.

“Ngũ Minh…” Liễu Minh nhìn thanh niên mập mạp vẫn còn ở trên đài, trong mặt hiện lên một nét sáng tỏ. Thực lực người này so với dự đoán trước đó của hắn còn muốn mạnh hơn một chút, chí ít là cái đại ấn màu đen thay thổi thất thường kia tuyệt đối không phải loại cực phẩm linh khí bình thường, ở bên trong lôi đài thi đấu lại càng chiếm được không ít lợi thế.

Trên đài cao phía bên lôi đài, mấy vị viện chủ của 8 phân viện cũng đưa mắt để ý tới trận chiến vừa rồi.

Vòng sơ tuyển diễn ra đến lúc này, lên đài dĩ nhiên là đệ tử hạch tâm của các viện, những đệ tử như này lại càng để tâm chú ý hơn.

“Thược sư muội, Tuyền Cơ Viện các người lại tìm ra được hạt giống tốt, cái tên đệ tử Ngũ Minh này trước kia chưa từng nghe nói tới, nghĩ cũng là đệ tử mới tiến nhập môn phái những năm gần đây a.” Phong Lăng Viện Hoàng mi lão giả tay vuốt vuốt chòm râu, hướng sang phu nhân xinh đẹp phía bên cạnh nói.

“Trần sư huynh quá khen, tên đệ tử Ngũ Minh này còn cần phải rèn luyện nhiều hơn.” Phu nhân xinh đẹp tuy miệng nói khiêm tốn một câu nhưng trên mặt vẫn hiện lộ vẻ tự đắc không thể nghi ngờ.

“Ngũ Minh kia chỉ là cậy linh khí trong tay, tại lôi đài, sân bãi nhỏ hẹp thế kia chiếm lợi thế lớn mà thôi, nếu là trong thực chiến, hừ, sợ chẳng được như vậy đâu.” Nam tử ục ịch chủ trì thi đấu hắc hắc một tiếng, nói.

Bọn gã đem kỳ vọng gửi gắm vào một tên đệ tử mà tên này ở khu thi đấu thứ hai lại thua một nữ đệ tử mặt sẹo của phu nhân xinh đẹp, giờ phút này đang bực minh, nhịn không được nói chen vào.

“Nói như thế, ngươi cho rằng đệ tử của ta thắng mà tay không động võ rồi(thắng không vẻ vang, không minh bạch), không biết môn hạ đệ tử của người có tên nào thắng được quang minh chính đại chưa.” Phu nhân xinh đẹp nghe vậy, lạnh giọng nói.

“Ngươi...” Nam tử ục ịch sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên bị đâm chọt đúng chỗ đau rồi.

Trong vòng đấu loại, đệ tử viện gã thắng ít bại nhiều, thậm chí mấy tên đệ tử biểu hiện không tồi ở lần tiểu bỉ (thi đấu nhỏ trong nội bộ phân viện) trước cũng liên tiếp gặp đối thủ mạnh, nhao nhao thất bại bị loại, khiến gã trong thời gian ngắn không tìm ra lời nào để phản bác.

Cùng lúc ấy, Giang Trọng lại đứng một mình một bên, bộ dáng chỉ cười mà không nói.

Biểu hiện của đệ tử Phiêu Hồng Viện tính tới lúc này này mà nói, chiến tích không tệ lắm..

Không nói mấy tên đệ tử cũ vốn được xem trọng từ trước, hôm nay đều sớm lọt vào một trăm thứ hạng đầu, mà Liễu Minh đang danh tiếng vang đội cũng lọt vào số một trăm người đấu bán kết, coi như là một niềm vui lớn ngoài dự kiến.

Đương nhiên việc Tàng Huyền vốn có phần được xem trọng lại vừa đụng phải cường địch, dừng lại ở ngoài một trăm thứ hạng đầu khiến y cũng có chút tiếc nuối.

. . .

Trận đấu cuối cùng trên lôi đài rút cuộc cũng chấm dứt, khu thi đầu thứ chín tự nhiên sớm chọn ra mười cái tên giành quyền vào thi đấu bán kết.

Liễu Minh từ khi trước một lần hành động đánh bại gã thanh niên áo lam từng nằm trong mười hạng đầu của lần thi đấu trước, liền khiến không ai dám đến khiêu chiến nữa, lúc này tất nhiên tiến vào một trăm thứ hạng đầu.

Từ hôm nay tới lúc vòng bán kết diễn ra, tạm thời sẽ không phải thi đấu thêm trận nào nữa, hắn thoáng suy nghĩ một chút liền thong thả bước đến các lôi đài khác, vừa đi vừa quan sát.

“Chúc mừng Liễu sự đệ thuận lợi tiếp vào vòng thi đấu một trăm thứ hạng đầu.” Liễu Minh vừa mới đi đến gần lôi đài số năm thì liền thấy Ngạn Danh, Tuyết Vân hai người cùng bước tới trước mặt, Ngạn Danh lại vừa chắp tay vừa nói chúc mừng.

“Ngạn sư huynh quá khen, tại hạ may mắn mà thôi.” Liễu Minh mỉm cười, khiêm tốn nói.

“Liễu sư đệ chắc lúc này muốn quan sát một chút các trận đấu ở các lôi đài khác phải không, ta trái lại trong hai ngày này quan sát được không ít đệ tử ngoại môn có thực lực nên có thể cung cấp cho sư đệ một chút ý kiến đấy.” Sau khi ba người tùy tiện hàn huyên mấy câu, Ngạn Danh lại đột ngột chuyển chủ đề.

Hai người Ngạn Danh mặc dù thực lực cũng không kém, chỉ là trong thi đấu ngoại môn, cường giả nhiều như mây, cơ bản là vượt quá tầm hai người nên tự nhiên sớm bị đánh bại, nhưng chính bởi vì thế nên đã có được không ít thời gian đi quan sát thi đấu ở các lôi đài khác.

"Như thế, phải làm phiền Ngạn sư huynh rồi." Liễu Minh đang có ý này, liền không từ chối.

Sau đó, Liễu Minh cùng hai người Ngạn Danh, Tuyết Vân cùng đi tới phía trước, một bên xem những trận đấu bốn phía, một bên nghe hai người tự thuật lại một số đệ tử có thực lực cường hãn xuất hiện trong thi đấu lần này, từ đó thu hoạch được không ít thông tin.

Trong mười khu thi đấu, ngoại trừ khu thứ chín và khu thứ bảy đã sớm tìm ra mười thứ hạng đứng đầu, còn lại mấy khu khác giờ phút này cũng đã đến giai đoạn thi đấu gay cấn.

Những đệ tử cũ từng hiển lộ danh tiếng từ lần Đại Bỉ trước đến lúc này rút cuộc cũng bắt đầu xuất ra thực lực bất phàm của bản thân.

Chỉ thấy trên lôi đài thứ tám, pháp thuật quang mang đặc biệt kỳ lại liên tiếp khiến người vây xem vang lên những tiếng trầm trồ khen ngợi không thôi.

Đúng vào lúc ba người đi tới gần khu thi đấu thứ ba, nơi chân trời xa thình lình có mấy đạo độn quang lần lượt bay vụt đến rồi hóa thành cỗ khí tức mạnh mẽ rơi xuống đài cao phía trên.

“Những người này đều là chưởng tọa cùng trưởng lão ở các ngọn núi khác, đến lúc chọn ra một trăm thứ hạng đầu mới đến quan sát, mà tới vòng thi đấu thập cường sẽ còn có thêm người tới nữa.” Ngạn Danh để ý đến ánh mắt Liễu Minh, thuận miệng giải thích.

Liễu Minh nghe vậy, gật nhẹ đầu không nói gì, thi đấu tiến hành tới lúc này thì kẻ nào nổi bật trong số các đệ tử ngoại môn tự nhiên là có thể nhìn ra được một chút.

Trên lôi đài khu thi đấu thứ ba, thanh niên áo lam Chu Thiên Thụy của Phiêu Hồng Viên tay phải đang cầm một cái hồ lô tròn xoe màu vàng, cùng một gã thanh niên thân hình cao lớn quyết đấu rất kịch liệt.

Chỉ thấy tên thanh niên cao lớn, tay cầm một cây cờ lớn có ánh sáng xanh mịt mờ ở mặt ngoài, đem vung vậy mạnh một cái, liền có mười mấy đạo phong nhận hình bán nguyệt màu xanh từ đó quét ra, đem vầng hào quang màu vàng đất trước mắt đánh vỡ tan hết, đồng thời cũng không dừng lại một khắc nào mà tiếp tục bay vọt tới hướng Chu Thiên Thụy.

Chu Thiên Thụy thấy thế lại điềm tĩnh vỗ tay một cái lên hồ lô, một đám linh thổ mênh mông màu vàng từ đó tuôn ra, xoay tròn vây quanh y rồi “ken két” hai tiếng đã thấy ngưng tụ thành một kiện khôi giáp dày dạn màu vàng đất.

Một khắc sau, bên trong một tràng những tiếng khảm kích (tiếng dao cắt) kịch liệt truyền ra, ánh sáng hai màu xanh vang lập lòe không ngừng.

Nhưng khi ánh sáng xanh tan đi, phía bề mặt khôi giáp trên người Chu Thiên Thụy, lại vẻn vẹn chỉ thấy có mười mấy vết cắt màu trắng, ngoài cái đó ra thì toàn thân không có chút hư hao nào nữa.

Thanh niên cao lớn thấy vậy, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

“Người này đúng là một gã Thổ thuộc tính triệu linh sư *, thật là rất hiếm thấy.” Liễu Minh nhìn qua màn tranh đấu mới diễn ra trên lôi đài, không bình luận gì, nói.

“Không chỉ có như thế, cái hồ lô màu vàng trong tay Chu sư huynh cũng là một kiện cực phẩm linh khí thổ thuộc tính, xem ra đối phương gặp phiền toái rồi.” Ngạn Danh nghe vậy, cười haha nói.

Đang khi nói chuyện, thân hình Chu Thiên Thụy trên lôi đài rung động, sau khi đánh nát mấy đạo phong nhận màu xanh, hồ lô màu vàng trong tay bỗng đảo ngược, từ đó rơi xuống một dãy những điểm sáng màu vàng, nhìn kỹ thì là mười viên châu to chừng ngón tay.

Những viên châu màu vàng đất này vừa mới rơi xuống lôi đài liền lóe sáng rồi nhao nhao biến thành nguyên một đám khôi lỗi binh sĩ màu vàng đất.

Liếc nhìn lại, mỗi khôi lỗi không ngờ đều mặc trên người linh thổ khôi giáp giống như Chu Thiên Thụy vừa mặc, cầm trong tay một thanh Trảm Mã đao dài nửa trượng, dưới một cái giơ tay của Chu Thiên Thụy, liền hùng hổ lao tới phía thanh niên cao lớn.

Gặp tình hình này, sắc mặt thanh niên cao lớn cực kỳ ngưng trọng, trong mắt lóe lên nét tàn khốc, hai tay nắm cột cờ thình linh tỏa ra ánh sáng màu xanh mãnh liệt, sau đó lại đem pháp lực toàn thân điên cuồng rót vào, cây cờ lớn lập tức vang lên một hồi âm thanh ầm ĩ.

"Nhanh!"

Thanh niên cao lớn quát một tiếng to, một đạo phong nhận khổng lồ từ cây cờ lớn mới vung lên mạnh mẽ bay vọt ra, liên tiếp xuyên thủng ngực trái của năm, sáu đầu khôi lỗi, sức gió mới tan đi.

"Oanh" "Oanh" mấy tiếng nổ mạnh.

Năm sáu đầu Khôi Lỗi lập tức ầm ầm ngã xuống đất, thân thể biến thành một mảng Linh thổ màu vàng đất.

Sắc mặt thanh niên cao lớn lúc này lại tái nhợt, hiển nhiên là do đạo phong nhận khổng lồ kia đã tiêu hao không ít pháp lực của hắn, bù lại hiệu quả công kích vừa rồi cũng làm hắn có chút vui mừng.

Sau một khắc, thanh niên này lại lần nữa đem cây cờ lớn kia vũ động, đánh ra một đạo phong nhận khổng lồ chém tan mấy khôi lỗi bên phải, chỉ là lúc mặt gã mới vui vẻ lên chút thì nháy mắt lại có dị biến.

Mấy chồng linh thổ bên trái bỗng nhiên phát ánh sáng chói lóa, rồi rất nhanh lần nữa ngưng tụ thành khôi lỗi hình dáng binh sĩ, tiếp tục gia nhập vào hàng ngũ công kích.

Mà mấy con khôi lỗi mới này nhìn từ trên xuống dưới cũng không có dấu vết bị thương nào lưu lại.

Cũng lúc đó, ở phía sau đám khôi lỗi, Chu Thiên Thụy khẽ nhếch mép lên, tay vuốt vuốt cái hồ lô màu vàng, bộ dạng cười mà không phải cười nhìn gã.

Thanh niên cao lớn thấy thế, sắc mặt trở nên cực kỳ khó cói, nhưng trước mắt phải đối phó với đám khôi lỗi đang chen chúc lao tới khiến gã rơi vào đường cùng chỉ đành liên tục cây cờ lớn trong tay, phát ra từng đạo phong nhận khổng lồ.

Bất quá những thứ khôi lỗi này căn bản là loại không thể giết chết được, chỉ qua nửa thời gian cạn một chén trà, thanh niên cao lớn đã tiêu hao hết phân nửa pháp lực, đồng thời còn bị dồn dần đến góc lôi đài.

Đúng lúc này, Chu Thiên Thụy đừng cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng, phất tay đánh ra một đạo ánh sáng màu vào rơi lên người đám khôi lỗi.

Trảm Mã đao trong tay đám khôi lỗi này đột nhiên đồng thời chém một cái thật mạnh, mấy đạo đao mang dài nửa trượng lập tức lóe ra, đan vào nhau tạo thanh một đạo mang cực lớn dài đến bảy tám trượng, khí thế như cầu vồng bay nhanh về phía thanh niên cao lớn.

Thiên niên cao lớn thấy thế tức khi kinh hãi đem hai chân đạp mạnh một cái, thân hình nhanh chóng bay lùi ra khỏi lôi đài.

Sau một khắc, một tiếng “Oanh” đinh tai nhức óc truyền ra!

Đao mang cực lớn thình lình đánh lên lên màn cấm chế phía rìa lôi đài khiến cho vòng bảo hộ này phát ra một vầng sáng lưu chuyển một hồi, lại rung mạnh vài cái rồi mới khôi phục lại vẻ yên lặng vốn có.

Hiển nhiên vòng bảo hộ này không hạn chế người trong trận rời đi nhưng đối với các loại công kích do người thi đấu bên trong phát ra lại có chút hiệu quả ngăn cản.

"Chu Thiên Thụy chiến thắng!"

Lúc âm thanh Chấp sự đệ tử truyền tới, bóng dáng ba người Liễu Minh cũng đã xuất hiện ở lôi đài khu thi đấu thứ hai ở bên cạnh.

Giờ phút này trên lôi đài, một cô gái mặt có thẹo, mặc áo đen đang bằng một đôi phi trảo màu bạc trong tay, bay lên bay xuống, trông như hai tia chớp màu bạc cùng đối thủ quấn lấy nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.