[Dịch] Ma Thiên Ký

Chương 568 : Kim Liệt Dương




Trong khi đó, thanh niên áo bào màu vàng chỉ sau vài bước dài vậy mà cũng đã đến gần sau lưng cách hai người khoảng hai mươi trượng.

“Liễu huynh, ta có một kế có thể thoát khỏi người này, nhưng cần phải nhờ huynh nghĩ cách chặn gã một lúc…” Đôi môi thiếu nữ bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, truyền âm cho Liễu Minh.

Sau khi Liễu Minh nghe xong, suy nghĩ một chút liền gật đầu.

Thấy Liễu Minh đồng ý, lúc này nàng mới giảm tốc độ lại, đồng thời vỗ vào túi da bên hông. Một đám hào quang bảy màu lập tức cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành một con bướm bảy màu rực rỡ, nhẹ nhàng đậu trên đầu ngón tay.

Con bướm này chỉ lớn chừng một tấc, toàn thân ánh sáng lập lòe, trên hai cánh rõ ràng có thể thấy được linh văn bảy màu.

Thiếu nữ khẽ nâng cánh tay lên, hai cánh của con bướm liền vỗ mạnh, nhanh chóng bay về phía Liễu Minh, sau đó đậu lại trên đầu vai của hắn.

Mà vẻ mặt của Liễu Minh hơi đổi, lúc này hắn xoay người lại, đồng thời vỗ túi dưỡng hồn bên hông. Ngay lập tức, hai đám sương mù màu đen tuôn ra, Cốt Hạt và Phi Lâu xuất hiện.

Hắn đơn giản dặn dò một tiếng, hai ma sủng này liền hóa thành hai đám sương mù màu đen lao thẳng về phía thanh niên áo vàng, còn bản thân hắn lập tức đem theo con bướm bảy màu một lần nữa lao nhanh về phía trước. Cùng lúc đó, tinh thần lực mạnh mẽ của hắn cũng được thả ra, chú ý nhất cử nhất động sau lưng.

Dựa theo kế hoạch của thiếu nữ áo tím, đầu tiên Liễu Minh sẽ cho ma sủng phối hợp với nàng tận lực dây dưa với thanh niên áo vàng một đoạn thời gian, nhờ đó có thể giúp Liễu Minh đem theo bươm bướm bảy màu cố gắng trốn thoát.

Một khi không còn khả năng chống cự thì nàng liền dẫn thanh niên áo vàng bay theo một hướng khác, sau đó mượn bí thuật không gian của bướm bảy màu để cùng đào tẩu.

Thời gian vài hơi thở qua đi, lúc này Cốt Hạt đã hóa thành bộ dạng hơn mười trượng, huy động đôi càng khổng lồ lao tới.

Thân hình của Phi Lâu cũng thoáng mờ đi, rồi đột nhiên biến ảo ra chín phân thân giống hệt mình.

Một tay của thiếu nữ áo tím nâng lên, phi đao trong tay lại lần nữa hóa thành giao long màu trắng lao đến.

Đây cũng là do thanh phi đao này đã là hình thức ban đầu của pháp bảo, chứ nếu đổi lại là cực phẩm linh khí mà nói thì chỉ e sớm đã bị mất đi linh tính trong mấy lần chiến đấu trước rồi, hiện tại có lẽ đã không thể sử dụng được nữa.

Kim quang lóe lên, một đạo kiếm quang liền từ phía đối diện một lần nữa chém đến. Chẳng những giao long màu trắng chịu không nổi một đòn mà bị diệt, kiếm quang càng là trực tiếp xuyên thẳng tới thiếu nữ áo tím.

Đúng lúc này, linh văn màu đen trên thân Cốt Hạt lóe lên, một cái càng khổng lồ khoảng bốn năm trượng đập thẳng xuống kiếm quang màu vàng trong hư không.

“Uỳnh” một tiếng, kim quang tán loạn.

Lúc này, Cốt Hạt bị một cỗ man lực đẩy văng ra ngoài, bên trên chiếc càng lớn lập tức xuất hiện một vết thương sâu hoắm dài hơn một trượng, bên trong còn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.

Tuy nhiên, đạo kiếm quang này cuối cùng cũng miễn cượng bị chặn.

Lúc này, sau khi những Phi Lâu nhoáng lên mấy cái cũng đã lặng lẽ xuất hiên bốn phía xung quanh thanh niên áo vàng. Sau một loạt những tiếng kêu “cạc cạc” kỳ quái, chằng chịt những sợi tóc màu xanh lá liền bắn tới.

Thanh niên áo vàng chỉ nhoáng lên một cái, lúc này vô số những tia kiếm màu vàng liền bắn ra bốn phương tám hướng.

Thoáng chốc, những sợi tóc màu xanh lá đã bị cắt ra từng khúc, một phân thân của Phi Lâu cũng bị một kiếm xuyên thủng mà tan biến.

Lúc này, những Phi Lâu khác cũng rống lên một tiếng rồi nhao nhao hóa thành hắc khí, đồng thời cũng lập tức hợp làm một, rồi trực tiếp cuốn về phía Liễu Minh.

Cùng lúc đó, thanh niên áo vàng lại đưa tay ra, trường kiếm màu vàng rời khỏi tay lập tức hóa thành một ảo ảnh lớn vài chục trượng, linh văn màu vàng chớp nháy liên tục ở bên ngoài, rồi đột nhiên chém về phía Cốt Hạt đang ở trên không.

Hắc khí bên ngoài thân Cốt Hạt lập tức tuôn ra ào ào, một đôi càng khổng lồ giơ lên, bắt chéo lại với nhau, dường như có ý định muốn mạnh mẽ tiếp một đòn này.

“Nhanh quay lại !”

Liễu Minh ở cách đó hơn một trăm trượng thấy thế thì cả kinh, trong lòng biết rõ lúc này Cốt Hạt căn bản không thể nào đỡ được một đòn này, hắn vội vàng dùng thần thức để ra lệnh.

Cũng may lúc này có thiếu nữ áo tím bên cạnh, nàng cắn răng, sau khi cổ tay khẽ di chuyển thì mười mấy đao ảnh màu trắng lũ lượt bổ tới.

“Ầm” một tiếng thật lớn vang lên.

Kim quang lao đến chỗ Cốt Hạt phóng lên trời, mà thiếu nữ áo tím mượn nhờ uy năng của phi đao biến thành giao long màu trắng lại bắn ngược ra sau hơn mười trượng, nhưng nàng cũng chưa bị thương chút nào.

Mà Cốt Hạt sau khi rống lên một tiếng thì khí tức lập tức giảm xuống còn hơn một nửa, đồng thời cũng cuốn lên một cơn hắc phong rồi bay đi.

Bò cạp này sau khi được Liễu Minh ra lệnh, mặc dù đã nhanh chóng tránh né, nhưng vẫn bị kiếm khí phóng ra bởi cự kiếm ảnh hưởng, ngoài cơ thể xuất hiện mấy chục vết thương sâu cạn không giống nhau. Lúc này, nó đã không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

Cốt Hạt và Phi Lâu vốn là hai con ma sủng tu vi xấp xỉ Ngưng Dịch hậu kỳ, nhưng trước mặt thanh niên áo vàng thì lại ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, chỉ sau thời gian vài hơi thở liền song song bại trận.

Ngay tại thời điểm trước khi thanh niên áo vàng có hành động tiếp theo thì một con giao long màu trắng lớn khoảng vài chục trượng phá không lao đến, rõ ràng là thiếu nữ áo tím đã ra tay lần nữa.

Con giao long này chẳng qua chỉ vừa há miệng ra thì hỏa diễm màu trắng đã từ miệng nó phun ra đầy trời, hùng hổ cuốn tới gã thanh niên áo vàng…

Liễu Minh vừa cứng rắn thu lại Cốt Hạt và Phi Lâu thì chợt nghe phía sau truyền tới một tiếng nổ kinh thiên động địa. Ánh mắt hắn nhanh chóng quét về phía sau, lập tức thấy được thiếu nữ áo tím thình lình đã dẫn thanh niên áo vàng bay về hướng ngược lại.

Sau khi hắn khẽ thở phào thì tốc độ cũng không thay đổi mà tiếp tục lao nhanh về phía trước, trong nháy mắt đã cách thanh niên áo vàng hơn hai trăm trượng.

Mà một lúc sau, khi thanh niên áo vàng một lần nữa đuổi kịp thiếu nữ áo tím, linh kiếm màu vàng trong tay lần nữa chậm rãi nâng lên.

Trong nội tâm thiếu nữ đang bay đằng trước lập tức xuất hiện một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Sau khi khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi thay đổi thì lúc này mới khẽ cắn răng, tay áo phất lên tế ra hai kiện linh khí về phía sau. Cả người thiếu nữ nhanh chóng lui lại, đồng thời ánh sáng màu xanh trong mắt liên tục lập lòe.

Cách đó vài trăm trượng, con bướm bảy màu bên người Liễu Minh cũng bắt đầu tỏa ra từng vòng ánh sáng ngũ sắc.

Hai tiếng “Ầm” “Ầm” vang lên.

Hai kiện linh khí tự nổ cũng chỉ là hơi ngăn cản được kiếm quang màu vàng đang ở phía đối diện chém tới một lúc mà thôi.

Nhưng lúc này, hai tay thiếu nữ bấm niệm pháp quyết một cách nhanh chóng, trong miệng phun ra một chữ “Đổi”.

Trong thoáng chốc, thân hình thiếu nữ áo tím bắt đầu mờ đi, ngay trước lúc kiếm quang vừa đến thì nàng bỗng nhiên nhoáng lên rồi biến mất.

Cùng lúc đó, con bướm bảy màu bên cạnh Liễu Minh nổ “uỳnh” một tiếng, thay vào đó là thiếu nữ áo tím với sắc mặt tái nhợt như tờ giấy hiện ra.

Hiển nhiên, kế hoạch ban đầu mà hai người đặt ra không thành công. Giờ phút này so với lúc Liễu Minh thả ra ma sủng chẳng qua còn chưa đến thời gian mười hơi thở, mà Liễu Minh cũng chỉ vẻn vẹn bay xa được hơn ba trăm trượng mà thôi.

Với khoảng cách như thế thì việc thoát khỏi thanh niên áo vàng vẫn là một chuyện rất khó có khả năng xảy ra.

Quả nhiên, thanh niên áo vàng không chút do dự quay đầu lại, tiếp tục lao vút về phía hai người để đuổi theo.

Hai người nhìn nhau cười gượng một hồi, rồi thúc dục pháp lực, tiếp tục bay về phía trước.

Liễu Minh và thiếu nữ áo tím dưới áp lực truy đuổi của huyễn ảnh thanh niên có thực lực cực kỳ khủng bố kia, cứ như thế một đường đoạt mệnh mà chạy.

Trên đường đi, hai người đành phải không ngừng thông qua linh thạch và đan dược để hồi phục pháp lực. Đối với một số huyễn thú cấp thấp ngẫu nhiên gặp phải, hai người cũng tiện tay tiêu diệt, nhưng ngay cả cơ hội để nhặt Bích Khung Châu cũng đều không có.

Còn nếu gặp phải những huyễn thú Hóa Tinh kỳ thì hai người lập tức ném ra vài món linh khí để nó tự nổ, dùng cách này tạo điều kiện cho hai người chạy thoát.

Cũng may là những huyễn thú này tuy tu vi không kém, nhưng tốc độ so với hai người lại chậm hơn không ít nên chỉ cần thoáng chốc là bọn chúng đã bị bỏ lại.

Nhưng càng khiến người khác giật mình chính là mảnh không gian này dường như vô cùng vô tận, từ đầu tới cuối cũng không thể nào bay đến biên giới hoặc thấy được cửa đá để tiến vào một đại sảnh khác.

Thanh niên áo vàng không nhanh không chậm đuổi theo sau lưng hai người, một mực bảo trì khoảng cách mười trượng, thỉnh thoảng lại chém ra vài đạo kiếm quang khiến hai người rất nhiều lần phải luống cuống tay chân.

Lúc này, Liễu Minh không ngừng âm thầm kêu khổ, mấy chục kiện linh khí dùng để luyện khí ở trong Tu Di giới hiện chỉ còn có mấy kiện, mà hắn lại không biết còn phải chạy trốn tới khi nào.

Tình huống một đuổi hai trốn như vậy thoáng cái đã qua cả ngày.

Lại qua thêm một ngày, tại một đám loạn thạch trong rừng, hai người Liễu Minh đang xuyên qua một khu rừng đá cực lớn, sau lưng từng đạo kiếm quang màu vàng đuổi sát, thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng nổ “ầm ầm”.

Bỗng nhiên, Liễu Minh cảm giác được cách đó không xa đột nhiên xuất hiện linh khí giao động khác thường. Sau khi cân nhắc trong nội tâm, lúc này hắn không chút do dự lập tức lao về phía đó.

Thiếu nữ áo tím thấy vậy, mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng sau một lúc do dự cũng đồng dạng theo qua.

Nhưng hai người chưa bay được bao lâu thì đằng sau một cột đá cực lớn không xa phía trước, đột nhiên có một bóng người nhoáng lên. Một thiếu niên mặc áo bào trắng, tướng mạo thanh tú khoảng chừng hai mươi tuổi bay ra.

Sau khi thiếu niên áo trắng quay đầu nhìn thấy tình cảnh hai người Liễu Minh đang lao tới, vốn trong lòng cả kinh, lập tức cả người nhoáng lên một cái, xuất hiện cách đó vài chục trượng, khuôn mặt lộ vẻ cảnh giác.

Nhưng hai người Liễu Minh căn bản không có ý muốn dừng lại, chẳng qua độn quang chỉ lóe lên một cái rồi lập tức từ một nơi gần đó vượt qua.

Chuyện này khiến thiếu niên áo trắng hơi ngẩn ra một lúc, sau khi ánh mắt xoay chuyển thì lập tức thấy được ảo ảnh thanh niên áo vàng đang ở phía sau bay tới. Sau khi thoáng quét qua khuôn mặt người thanh niên kia, vẻ mặt của thiếu niên thoáng chốc đã thay đổi thật lớn.

“Kim Liệt Dương !”

Thiếu niên áo trăng nghẹn ngào kêu lên một tiếng, trong miệng lập tức lầm bầm vài câu chú ngữ khó hiểu.

Trong có thể gã lập tức vang lên một loạt âm thanh trầm đục giống như pháo nổ, cơ thể lập tức điên cuồng to lên gấp bội, bên ngoài thân thể sinh ra từng đám lông cứng màu bạc, đồng thời móng tay cũng dài ra, răng nanh trong miệng cũng hoàn toàn chìa ra ngoài, giữa hai đầu lông mày hiện lên một chữ “Vương” mờ nhạt, hóa thành hình dáng nửa người nửa hổ.

Thiếu niên này rõ ràng là một gã Yêu tộc! Mà sau khi biến thân hoàn tất, gã liền gầm nhẹ một tiếng, rồi hóa thành một đoàn ánh sáng màu vàng, bay lên không đuổi theo phương hướng giống hai người Liễu Minh.

Lúc này, ảo ảnh thanh niên áo vàng đã nhoáng lên ở gần đó, ánh mắt hơi liếc qua nhìn về phía thiếu niên Yêu tộc vừa biến thành độn quang. Ngay sau đó, thanh niên áo vàng liền vung tay, lại một đạo kiếm quang tỏa ra kim quang nhàn nhạt cách không chém tới.

Hiển nhiên vào lúc này, thiếu niên Yêu tộc cũng đã trở thành một trong những mục tiêu của người thanh niên kia.

Đạo kiếm quang này so với những kiếm quang lúc trước không giống nhau, sau khi kiếm quang này lóe lên trong không trung rồi biến mất, liền lập tức xuất hiện cách đó mười trượng, tiếp đó lại tiếp tục mờ đi, rồi lại xuất hiện ở một chỗ xa hơn.

Cứ như vậy sau vài lần nhoáng lên, kiếm quang màu vàng này đã xuất hiện sau lưng thiếu niên Yêu tộc, đồng thời hung hăng chém xuống.

Thiếu niên Yêu tộc gầm lên một tiếng, đột nhiên lật tay đánh ra một trảo. Lúc này, một quang trảo giống như hình thành sương mù lập tức đánh lên bề mặt kiếm quang.

Một tiếng nổ vang lên!

Thiếu niên Yêu tộc bị chấn động do vụ nổ sau lưng, loạng choạng té về phía trước mấy trượng, nhưng sau khi ổn định lại thân hình, bên ngoài cơ thể gã liền lập tức tỏa ra ánh sáng màu vàng, tiếp tục dốc sức liều mạng chạy về phía trước.

“Thì ra đây chính là huyễn ảnh mà Kim Liệt Dương để lại.” Trong độn quang ở bên cạnh, thiếu nữ áo tím quay đầu thoáng nhìn về phía sau, rồi thì thào hai câu, nhưng vẻ mặt rõ ràng có vẻ tái nhợt hơn trước vài phần.

“Kim Liệt Dương là người phương nào?” Nhĩ lực của Liễu Minh ở bên cạnh là bậc nào không cần phải nói, sau khi nghe thấy chuyện này liền nhướng mày, truyền âm hỏi một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.