[Dịch] Ma Thiên Ký

Chương 566 : Tối Cường Huyễn Ảnh - Huyễn Ảnh Mạnh Nhất




Liễu Minh nhìn Sa Thông Thiên đầy kinh nghiệm dưới màn công kích của Lạc Kim Sa, tâm niệm vừa động xuống, một tay yên lặng vỗ Dưỡng Hồn Đại bên hông, lập tức hai đạo hắc khí cuộn một phát bay ra, đồng thời nhanh chóng bắn tới phía Sa Thông Thiên.

Sau khi thanh sắc kiếm khí đánh nát hết toàn bộ kim ti, sắc mặt Sa Thông Thiên mới buông lỏng, thân hình nhoáng một cái, bắn ngược ra ngoài mười trượng.

Chỉ là hắn vừa mới ngẩng đầu lên lại thấy hai đám hắc vụ (sương mù màu đen) thình lình đập vào mắt, khuôn mặt lẫn nữa cả kinh.

Bên trong hắc vụ thình linh chính là Phi Lâu cùng Cốt Hạt, đem theo hai cỗ khí tức cường đại không kém Ngưng Dịch Hậu kỳ.

Trong luồng hắc khí bên trái, Cốt Hạt nhanh như chớp đã vọt trước Phi Lâu, cái đuôi màu tím khẽ đâm lắc một phát liến bắn ra hơn mười đạo hắc tuyến.

Mà Phi Lâu bên tay phải cũng không cam lòng rớt lại phía sau, tóc xanh đầy đầu bắn ra, khí thế không kém Cốt Hạt chút nào.

Sa Thông Thiên sắc mặt đại biến, lật tay lấy ra một phù lục màu lam, bóp chặt hóa ra một vòng sáng bao bọc thân mình bên trong, đồng thời cầm thanh sắc phi kiếm xoáy một cái, lại bắn ra hơn mười đạo kiếm khí màu xanh nhạt nghênh tiếp hai loại hắc, lục ti tuyến trước mặt.

Một tràng âm thanh chói tai như kim loại ma sát vang lên.

Dưới kiếm khí quang tia đan vào nhau, thanh quang ti tuyến rối rít lóe lên rồi tán loạn.

Sa Thông Thiên thấy vậy, kiếm quyết biến đổi, kiếm khí màu xanh ngưng tự thanh một đạo kiếm ảnh dài mấy trượng, không chút dừng lại, chém thẳng tới Cốt Hạt.

Tức thì Cốt Hạt không tránh không né nhấc cự ngao, trực tiếp đón đỡ kiếm ảnh.

"Phanh" một tiếng!

Cự ngao cùng kiếm ảnh vừa mới chạm, Cốt Hạt dưới cỗ man lực bị đánh bay thẳng ra ngoài.

Hai mắt Sa Thông Thiên lập tức hiện lên nét kinh ngạc, dưới Ngự Kiếm Thuật như vậy mà chỉ để lại một vệt màu bạc mờ nhạt trên bề mặt cự ngao của Cốt Hạt, bộ dạng như hoàn toàn không bị thương tổn.

Trong chốc lát công phu này, Phi Lâu dĩ nhiên đã đến, một thoáng mơ hồ đã chia làm chín cái đầu lâu đong đưa, tóc xanh cuốn một cái tuôn ra đầy trời, đem cả Sa Thông Thiên và vòng bảo hộ ngăn lại không một kẽ hở.

Còn Liễu Minh, sau nháy mắt, vô thanh vô tức xuất hiện ngay phía trên đầu Sa Thông Thiên, tay điểm một cái vào không trung phía dưới, tức thì quanh đó từng điểm kim quang hiện ra rồi biến thành một tấm lưới khổng lồ cuộn lên trên.(Đoạn này chỉ hiểu đại khái nó biến ra cái lưới – Xem VP chịu không hiểu)

Tiếp theo đó, một hồi rồng ngâm hổ gầm sinh bỗng nhiên truyền ra, hắc khí ngút trời trên người Liễu Minh ngưng tụ lại cùng lúc huyễn hóa ra Vụ Giao, Vụ Hổ màu đen, đồng thời hai tay khẽ động, lập tức dầy đặc chi chít quyền ảnh màu đen, như mưa bắn thẳng xuống dưới.

Mấy hơi thở qua đi, trên không trung một chỗ đất trống ngoài Bích Khung Huyễn Cung, lục sắc quang mang lóe lên, bóng người Sa Thông Thiên hiện ra.

Chỉ là lúc này hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng đã hôn mê bất tỉnh, cẩm bào trên người rách te tua, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, vừa xuất hiện liền rơi thẳng xuống dưới.

"Sa sư điệt!"

Hạo Nguyệt gặp tình huống này cũng sững sỡ, nhưng lập tức phản ứng, tay ảo giơ lên, một vòng ánh sáng bảo hộ màu xanh liền hóa thành dạng như dải lụa cuộn ra quấn quanh thân hình Sa Thông Thiên kéo về rồi nhẹ nhàng đặt lên chỗ đất trống cạnh người.

Hắn đảo mắt xem xét qua, chân mày hơi nhíu lại, không nói hai lời lại lần nữa lấy ra ngọc châu màu trắng, bắt đầu chữa trị hết các vết thương trên người Sa Thông Thiên.

Cách đó không xa, gã trung niên họ Đái của Hạo Nhiên Thư Viện, vẻ mặt âm trầm như nước đứng chắp tay, thanh niên họ Thương nằm bên cạnh, hai chân bị đứt đã được nối lại.

Mấy người hậu bối đệ tử đắc ý của hai Chân Đan cường giả như thế mà cứ một trước một sau trọng thương mà ra khiến trong lão giả tóc bạc Thiên Minh Thương Hội cùng phần đông tu sĩ ở đây không khỏi trợn mắt há mồm.

. . .

Thời gian nhanh chóng qua đi, chớp mắt đã chỉ còn cách thời điểm Bích Khung Cung đóng cửa ba ngày.

Trong khoảng thời gian cận kề này, Liễu Minh lại tiêu diệt thêm một vài huyễn thú trong các đại sảnh, đến lúc này, những huyền thú còn chỉ còn sót lại một ít, thậm chí đều có thực lực Hóa Tinh sơ, trung kỳ, trên người có chút vết thương, có thể là lúc trước cùng tu sĩ khác chiến đấu lưu lại.

Khiến cho Liễu Minh có chút vui mình là sau mỗi lần giết chết những huyễn thú này, ngoài Bích Khung Châu của bản thân huyễn thú, còn có thể đạt được một ít Bích Khung Châu của các tu sĩ trước đó thu thập nhưng bị rớt lại.

Điều này khiến số lượng Bích Khung Châu trong Trữ Vật Phù của hắn thình linh đạt đến năm sáu trăm viên, trong đó châu màu bạc cũng có gần mười viên, chỉ là châu màu vàng vẫn chỉ có một viên.

Lúc này, Liễu Minh đang ở trong một gian đại sảnh, như thường ngày đánh chết một con huyễn thú Hóa Tinh sơ kỳ bộ dạng như con cóc, ánh mắt thoáng nhìn, bỗng phát hiện của đá phía đông đại sảnh so với bình thường có chút khác biệt, mặt ngoài cửa đá đột nhiên có một mảng linh văn dày chi chít bao bọc.

Hắn tâm niệm vừa động liền chậm rãi bước tới, hơi do dự bước qua rồi đẩy cửa tiến thẳng vào

Sau một khắc, một màn trước mắt lại làm hắn chấn động.

Cảnh sắc trong gian đại sảnh này so với những cái lúc trước hoàn toàn khác nhau.

Đại sảnh khi trước ngoại trừ huyễn thú và huyễn ảnh thì đa số đều trống không, hơn nữa diện tích đại sảnh dường như cùng thực lực đối thủ có quan hệ, thực lực đối phương càng manh thì đại sảnh càng mở ra rộng rãi.

Nhưng liếc nhìn đại sảnh trước mắt này, tựa như không nhìn thấy bến bờ, hơn nữa các loại cảnh vật núi non, cây cối thế mà lại có đầy đủ.

Ở một phía là một vùng đất bằng rộng rãi, phía trước vùng đất tựa như là một mảnh rừng rậm rạp, phía còn lại là một dãy mấy ngọn núi kéo dài, đại sảnh cao không thấy đỉnh chỉ trông ra mấy đám mây trắng trôi lơ lửng khiến cho Liễu Minh không khỏi có ảo giác như đã ở bên ngoài Bích Khung Huyễn Cung.

Liễu Minh hơi chút định thần, lúc này bắt pháp quyết bay lên trời, lơ lửng trên một ngọn núi nhỏ, cẩn thận đánh giá mọi thứ chung quanh.

Đúng lúc này, cách đó không xa một hồi tiếng xé gió truyền đến, mơ hồ có kim quang lập loè bất định.

Liễu Minh suy nghĩ truyền phía dưới, lúc này từ trên đỉnh núi nhảy xuống, thi triển Ẩn Nặc Thuật, nhắm hướng kim quang lặng lẽ đi qua.

Một lát sau, hắn đi tới một ngọn núi cao khác, hai mắt nhíu lại, lúc này mới thấy rõ tình hình.

Chỉ thấy ở xa hơn một dặm có hai đạo độn quang một tím một vàng đang ở trên không trung rừng rậm, một trước một sau truy đuổi.

Giữa tử quang phía trước, mơ hồ có một bóng người thướt tha quen thuộc, Liễu Minh nhìn kỹ phía dưới không khỏi ngoài ý muốn tự nói một câu: “Lại là nàng”.

Kim quang phía sau bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ, sau một khắc liền xuất hiện phía trước độn quang màu tím, đồng thời hiện ra một gã ảo ảnh thanh niên mặc trường bào màu vàng, mặt không biểu tình, , cầm trong tay một thanh trường kiếm kim quang ảm đạm.

Động quang phía trước hiển nhiên không có dự liệu được việc này, lập tức dừng lại, lộ ra bóng người con gái sắc mặt khó coi, đúng là cô gái áo tím của Âu Dương Thế Gia, hơn nữa tay áo giơ lên, một thanh phi đao trắng trắng mờ mờ bắn ra.

Tiếp theo nàng này, hai tay pháp quyết liên tục biến hóa, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, phi đao trên không trung không ngừng run lên, mặt ngoài Linh văn chớp động liên tục.

Một hồi âm thanh rồng ngâm từ phía chân trời truyền đến.

Sau một thoáng bạch quang phi đao vừa hiện, lại biến ảo thành một con giao long trắng hếu dài chừng vài chục trượng, lân phiến óng ánh bên ngoài thân thể phát ra vòng sáng bảo hộ chói mắt, trong hai mắt xanh biếc tinh quang liên tục lưu chuyển, bốn cự trảo tức thì hiện lên hình dáng Loan Câu, thoạt nhìn sắc bén vô cùng.

"Đi!"

Thiếu nữ áo tím quát một tiếng, chỉ một cái vào không trung hướng thanh niên áo vàng.

Giao Long màu trắng trên sau khi xoay một phát, liền miệng phun bạch sắc khí diễm* hướng Kim bào thanh niên (thanh niên áo bào màu vàng) bổ nhào tới.

Kim bào thanh niên thấy vậy nhưng có không chút ý tứ trốn tránh nào, chẳng qua là trường kiếm màu vàng trong tay như tùy ý nhẹ nhàng run lên, một đạo kim sắc kiếm quang cuốn bay ra.

Mặt cho Bạch Giao đối diện nhả bạch diễm như điên đồng thời cuống cuồng né tránh, kiếm quang lại chỉ thoáng mơ hồ rồi khiến người ta khó có thể tin đã bổ tới đầu Bạch Giao.

"Oanh" một tiếng.

Bạch Giao gào thét một tiếng, lân giáp trên thân thể đã bị kiếm quang màu vàng đánh cho vỡ vụn ra từng khúc, lại một lần nữa trở lại hình dạng phi đao như cũ.

Thiếu nữ áo tím không khỏi sắc mặt trầm xuống, một tay khẽ vẫy, phi đao lóe lên bạch quang bay trở về trong tay.

Liễu Minh gặp tình hình này, trong nội tâm cả kinh.

Hắn nhìn rõ ràng, phi đao bay trở về trong tay thiếu nữ đúng là cái Pháp bảo sồ hình (pháp bảo hình thức ban đầu), La Vũ Đao.

Vậy áo kim bào thanh niên chẳng qua là tùy tiện đánh một kiếm, liền đem biến thành Giao Long trảm nát bấy, thực lực thực sự quá kinh khủng.

Liễu Minh hoảng sợ, còn chưa nghĩ ra đây có phải lúc chạy đi hay không, ảo ảnh thanh niên vận cẩm bào lại chân đạp không khí chậm rãi nhằm hướng cô gái áo tím đi đến, đồng thời một loại khí thế khó gọi ra tên, không chút khách khí cuốn tới.

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, trong tay không biết từ khi nào đã có thêm một tiểu thuẫn trên một mặt có đồ án minh ấn mãnh hổ màu vàng, nhẹ nhàng ném đi, lập tực hóa lớn hơn một trượng, chắn trước người.

Tiếp đó kim thuẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, mặt ngoài bỗng chốc hiện ra từng vòng văn trận, vỡ tan ra, thình lình có ba mươi ba trọng cấm chế, cũng từ đó bỗng nhiên truyền ra một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.

Trên cự thuẫn, ba mươi ba linh văn màu vàng đồng loạt sáng lên, kim quang chớp động tức thì từ đó nhảy ra một con cự hộ màu dài thân dài hơn một trượng, hung hăng dữ tợn lao thẳng về phía đối diện.

Cùng lúc đó, cô gái áo tím cổ tay run lên, đem thuẫn này nhắm hướng đối diện ném đi heo sát Cự Hổ, trong chốc lát kim quang vạn đạo, thanh thế rất kinh người.

Nhưng ảo ảnh kim bào thanh niên vẫn là mặt không biểu cảm, trường kiếm trong tay khẽ động, không ngờ bổ ra một đạo kiếm quang màu vàng, hơn nửa chỉ nhoáng một cái đã rắn rắn chắc chắc chém lên trên đầu cự hổ.

"Oanh" một tiếng! .

Liễu Minh chỉ cảm thấy hai lỗ tai chấn động, chưa kịp phản ứng với chuyện xảy ra, tiếng nổ long trời lở đất đã điên cuồng truyền vào trong đầu, tâm trí như trì xuống, hai mắt bị kim quang chói lòa từ cú nổ cách đó không xa chiếu vào, nhất thời vô thức khép lại.

Đợi đến khi Liễu Minh giương mắt lên, lại lần nữa có thể nhìn rõ mọi thứ thì trong không trung phía trước, một đoàn ánh sáng tím đang từ hướng kia bay như tên bắn tới, bên trong là cô gái áo tím mồ hôi mồ kê tuôn ra, bộ dạng cướp đường mà chạy, theo sát phía sau là kim bào thanh niên dáng điệu từ tốn.

Sau lưng hai người đang ở trong quang đoàn cuồn cuộn di động, cực phẩm linh khi tiểu thuẫn thình lình đã bị chém làm đôi hóa thành hai mảnh lơ lửng giữa không trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.