Dòng màu tươi lúc này đã đón gió hóa thành một đám sương máu chui vào bên trong thuyền gỗ.
Tiếng ‘ô ô’ vang lên.
Tốc độ Bích Linh Phi Châu đột ngột tăng lên gần một nửa, hóa thành một tia sáng màu lục phá không bay về phía chân trời.
Tiêu Phong vẫn chưa hoàn hồn, lúc này bị lăn mấy vòng, lưng đập mạnh vào thành con thuyền, khiến cho gã phải bật ra mấy tiếng rên khe khẽ.
Hai tay Liễu Minh dùng lực, ngồi vững vàng tại chỗ, không di chuyển một tí nào.
Chu Xích thi pháp xong liền đặt mông ngồi ngay trên sàn thuyền, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Đạo cô họ Chung thu hai tay lại, sau đó mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng liên tục nhìn quanh bốn phía.
Trong chốc lát, Bích Linh Phi Châu đã bay xa khỏi hòn đảo hơn mười dặm, mắt thấy biển lửa đằng sau dần dần biến mất không thấy đâu nữa, từ đầu đến cuối không thấy bất kỳ vật gì đuổi theo.
Chu Xích và đạo cô họ Chung thấy vậy, lúc này thần sắc mới buông lỏng xuống.
"Xem ra nghiệp chướng kia vừa mới thức tỉnh, cũng không muốn hao tổn thực lực truy sát chúng ta. Bốn người chúng ta cuối cùng cũng may mắn tránh được một kiếp rồi!" Đạo cô họ Chung thở nhẹ một hơi, nói.
"Sau khi trở về, nhất định phải lập tức thông báo cho chưởng môn sư huynh biết chuyện này, phải mau chóng phái người diệt trừ nó. Nhìn dáng vẻ nghiệp chướng này, rõ ràng là mới tiến cấp Hóa Tinh Kỳ không lâu, nếu qua trăm năm nữa giúp nó củng cố được cảnh giới, chỉ sợ mấy tông chúng ta thực sự sẽ gặp phải phiền toái lớn." Khuôn mặt Chu Xích âm trầm, nói.
"Năm đó ai cũng biết bên cạnh Phục Giao Chân Nhân có một đầu Thông Linh Xích Giao Ngưng Dịch Kỳ, thế nhưng khi Chân Nhân tọa hóa mấy năm trước, Giao này đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, lúc ấy ai cũng tưởng rằng Phục Giao Chân Nhân nhịn đau ra tay diệt trừ, để phòng khi nó không có ai kiềm chế sẽ gây họa cho thế gian. Ai ngờ được Giao này vậy mà lại ẩn núp trong Địa Hỏa dưới đảo một mực khổ tu không ra, hơn nữa còn lặng lẽ tiến cấp Hóa Tinh kỳ, lại còn vụng trộm luyện hóa mấy món Linh Khí mà năm đó Phục Giao Chân Nhân để lại nữa." Trong lòng đạo cô họ Chung vẫn còn đọng lại sự sợ hãi, nói một hơi.
"Cũng may lúc chúng ta đi vào, Giao này còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hơn nữa còn trùng hợp vào lúc nó đang luyện hóa thanh Phục Giao Kiếm kia, khiến cho nó không thể không tự bảo bảo vật này. Nếu không, một khi nó thực sự có được Linh kiếm thì chúng ta chắc chắn sẽ càng không có hy vọng chế ngự được." Chu Xích cười khổ một tiếng.
"Tuy nhiên Thành nhi lại không tránh được kiếp nạn này, sau khi trở về không biết phải nói với sư huynh như thế nào đây." Mặt mũi đạo cô họ Chung bỗng nhiên lại buồn bã.
"Chuyện của Thành nhi thực sự là vô cùng đáng tiếc. Nhưng chuyện này cũng không có biện pháp nào cả, ai mà biết được lúc Giao này cưỡng ép thu lại công pháp, vẫn còn dư lực làm cho thanh Phục Giao Kiếm kia bay ra dưới lòng đất, mới khiến cho nó tự bạo phát ra Kiếm Khí. Cũng không riêng gì chúng ta, tổn thất bên phía Cửu Khiếu Sơn dường như còn lớn hơn, đệ tử của Đại Trí chuẩn bị đi theo con đường Thể Tu kia hình như cũng không tránh được kiếp nạn này." Chu Xích ho nhẹ một tiếng trả lời, trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ.
Liễu Minh và Tiêu Phong lúc này mới mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Hình như sau khi đám người Chu Xích và đạo cô họ Chung tiến vào Tiểu Na Di trận kia, chẳng những không tìm được bảo vật, trái lại còn gặp phải một con Giao Long cực kỳ đáng sợ, khiến cho bốn vị Linh Sư không thể không chạy trối chết.
Mà khi Liễu Minh nghe được hai từ “Ngưng Dịch Kỳ” và “Hóa Tinh Kỳ” trong cuộc nói chuyện của bọn họ, trong lòng không khỏi xao động một trận.
Chẳng lẽ phân chia trong giới tu luyện không chỉ có Linh Đồ, mà còn có tầng cao hơn hay sao!
Dường như hắn đã nghe người khác nói qua, nhưng lại không thấy nhắc tới trong các điển tịch liên quan.
Lúc này, Chu Xích và đạo cô họ Chung dường như đã không còn hứng thú nói chuyện với nhau nữa, một người chỉ trút hết buồn bực trong lòng điên cuồng thúc giục Linh thuyền, một người thì ngồi xếp bằng trên sàn thuyền, bắt đầu nghỉ ngơi.
Mười ngày sau, đoàn người rút cuộc đã quay trở về Man Quỷ Tông.
Vừa về tới Cửu Anh Sơn, trước tiên Chu Xích phân phó hai người Liễu Minh trở về chỗ ở, sau đó cùng đạo cô họ Chung lên đỉnh núi tìm Khuê Như Tuyền.
Một lát sau, nho sinh đã dẫn theo hai người vội vã bay ra khỏi Cửu Anh Sơn.
Một lúc lâu sau, từ Tổ Sư Đường Man Quỷ Tông trên ngọn núi cao nhất, đột nhiên vang lên từng tiếng chuông ngân.
Sau đó tất cả Linh Sư của các chi, bất kể đang đóng cửa tu luyện, hay là chỉ điểm cho đệ tử, đều vội vàng dừng việc đang làm, trước sau bay thật nhanh về phía ngọn núi cao nhất.
Đám Linh Đồ và đệ tử ngoại môn Man Quỷ Tông lại càng hết sức kinh ngạc, trong lúc nhất thời đều nhao nhao nghị luận.
Cùng lúc đó, Liễu Minh đã trở lại chỗ ở, đang vùi đầu sâu trong lớp chăn gối, nằm thẳng cẳng trên giường ngáy ‘o o’, dáng vẻ như hoàn toàn không nghe thấy những tiếng chuông vang lên dồn dập từ bên ngoài cửa sổ vọng vào.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Liễu Minh tỉnh dậy, một gã đệ tử ngoại môn đã đứng đợi bên ngoài, báo tin đám người nho sinh gọi hắn tới để nói chuyện.
Liễu Minh cảm ơn một câu với đệ tử ngoại môn kia, sau đó điều khiển đám mây bay lên trời, phóng thẳng lên đỉnh núi.
Sau khi tiến vào đại điện, chỉ thấy ba người nho sinh, Chu Xích, đạo cô đã đợi sẵn ở đó, hơn nữa dường như mới thảo luận xong chuyện gì đó, dáng vẻ mỗi người đều một bụng tâm sự.
"Bái kiến Khuê sư, Chu sư thúc, Chung sư cô!" Liễu Minh tiến lên một bước, khom người thi lễ.
"Đứng dậy đi. Thông Thiên, ta đã nghe sư thúc sư cô của ngươi nói về biểu hiện của ngươi trên đảo Phục Giao, lần này xem như ngươi đã lập được đại công cho bản sơn." Nho sinh vừa thấy Liễu Minh, mặt nở nụ cười, khoát tay chắn lại để hắn đứng dậy.
"Không dám, đó đều là chuyện đệ tử phải làm." Liễu Minh đương nhiên liên tục khiêm tốn nói.
"Ngươi không cần nói những lời này. Cửu Anh Sơn chúng ta mặc dù đang ở thế yếu trong tông, nhưng cũng tự nhận thưởng phạt phân minh. Hơn nữa ta nghe Chu sư đệ nói, trước trận tỷ thí quan trọng cuối cùng, hai người bọn họ đã đáp ứng ban thưởng cho ngươi một phần mười tổng số lợi ích thu được lần này. Nếu đã như vậy, ta đây cũng sẽ không phản đối. Chu sư đệ, ngươi lấy số đồ vật đó ra đi." Nho sinh mỉm cười, sau đó quay đầu sang phía Chu Xích nói một câu.
Chu Xích gật đầu, một tay đưa ra cầm lên một cái túi da giắt bên hông, sau đó thò vào trong lấy ra mấy thứ, đặt từng cái lên trên mặt bàn bên cạnh.
Rõ ràng là một hộp gỗ đỏ thẫm bên trong có ba quả tròn xanh biếc và ba khối kim loại đen bóng lấp lánh hàn quang.
"Ở đây có ba quả Thiên Quỳnh Quả và ba khối Thiết Tinh thượng phẩm nặng một cân, luận theo giá trị thì đúng là một phần mười thu hoạch lần này, hiện giờ chúng đều là của ngươi. Tuy nhiên, trước đó ta có hai đề nghị cho ngươi, ngươi có thể nghe qua một chút." Nho sinh chậm rãi nói.
"Mời Khuê sư chỉ điểm!" Liễu Minh đè xuống sự hưng phấn trong lòng, miệng cung kính nói.
"Một đề nghị là, ngươi có thể trực tiếp bán cho ba người chúng ta ba quả Thiên Quỳnh Quả và ba khối Thiết Tinh này, đại khái có thể đổi lấy sáu bảy nghìn Linh Thạch, có một số lượng lớn Linh Thạch như vậy, chắc chắn sẽ đủ cho người chi tiêu mọi việc trong tông trong vài chục năm rồi, từ nay về sau có thể chuyên tâm tu luyện, không cần vì chuyện Linh Thạch mà chạy đôn chạy đáo nữa. Đề nghị thứ hai, ta có thể giúp ngươi mang ba quả Thiên Quỳnh Quả này đưa đến chỗ Luyện Đan Sư giỏi nhất trong tông, hơn nữa còn có thể giúp ngươi thu thập đủ những tài liệu khác để luyện chế thành ba bình Linh dịch tẩy tủy cho ngươi. Tuy nhiên chúng ta sẽ thu lại ba khối Thiết Tinh này với tư cách là lệ phí. Thông Thiên, ngươi cảm thấy thế nào?" Nho sinh tươi cười hỏi.
"Đệ tử chọn điều thứ hai!" Liễu Minh nghe vậy, không cần suy nghĩ lập tức đã có quyết định.
"Hình như ngươi không suy nghĩ kỹ thì phải?" Khuê Như Tuyền thấy Liễu Minh trả lời nhanh như vậy, cũng có chút bất ngờ, hỏi lại một câu.
"Không cần. Đệ tử tự biết tư chất thấp kém, nếu như Linh dịch này có hiệu quả tẩy tủy dịch kinh, đệ tử đương nhiên sẽ không thể buông tha cho cơ hội tốt này được." Liễu Minh dứt khoát trả lời.
"Được, nếu ngươi đã nói như thế, vậy mười ngày sau lại đến đây nhận lấy Linh dịch tẩy tủy kia." Nho sinh gật gật đầu, không khuyên nữa, nói.
Liễu Minh mừng rỡ cảm ơn.
Tiếp đó, nho sinh hỏi thăm Liễu Minh một vài chuyện trong việc tu luyện của hắn rồi đuổi hắn trở về.
"Sư huynh, hiện giờ Thành nhi đã không còn nữa, huynh thực sự không định thu kẻ này vào trong danh sách đệ tử thân truyền ư!" Đợi bóng lưng Liễu Minh đi khuất sau cửa chính, đạo cô họ Chung không nhịn được hỏi.
"Tên đệ tử này mặc dù có biểu hiện rất khá trên đảo Phục Giao, nhưng dù sao cũng chỉ là ba Linh Mạch, hơn nữa lại đã phục dụng đan dược tăng trưởng Pháp lực, sau này chỉ sợ sẽ không còn bao nhiêu tiềm lực nữa. Cho dù sau đây hắn lại dùng Linh dịch tẩy tủy, nhưng cùng lắm cũng chỉ tiến giai tới Linh Đồ hậu kỳ mà thôi, thực sự không đáng để hao phí khí lực bồi dưỡng. Hơn nữa tài nguyên trên núi có hạn, chúng ta vẫn nên tập trung vào mấy tên đệ tử có tư chất tốt như Phong nhi thì tốt hơn, như vậy chi Cửu Anh Sơn chúng ta mới có hy vọng quật khởi một lần nữa. Dù sao chỉ có Linh Sư mới là nhân tố chủ chốt quyết định sự mạnh yếu của một chi." Nho sinh lắc đầu nói.
"Nhưng nếu làm như vậy thì vẫn có chút đáng tiếc. Biểu hiện trên phương diện đầu pháp thực sự rất kinh người, nếu hắn thực sự có thể tiến vào Linh Đồ hậu kỳ, nói không chừng còn có hy vọng tranh giành một suất đệ tử hạch tâm của bản môn đấy." Chu Xích nói như vậy.
"Chỉ vẻn vẹn là một suất đệ tử hạch tâm thì có gì tốt chứ, nếu so sánh với việc bản chi có thể xuất hiện thêm một gã Linh Sư, thanh thế hiển nhiên là hoàn toàn khác nhau." Khuê Như Tuyền nghe vậy, vẫn kiên trì nói.
Chu Xích và đạo cô họ Chung sau khi nghe nho sinh nói như vậy, hai người chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau, sau đó chả biết nói thêm gì nữa.
"Đúng rồi, chuyện về phường thị Hải Tộc phải làm như thế nào? Ngoài ba quả Linh quả ban thưởng cho Thông Thiên, trong tay chúng ta còn đúng ba mươi quả, có lẽ vừa đủ để tiến vào trong phường thị Hải Tộc chọn lựa một vật." Hai mắt Chu Xích sáng lên, sau đó chuyển chủ đề hỏi.
"Ừm, phường thị Hải Tộc sắp mở ra, đây thực sự là một cơ hội trời ban, chúng ta quyết không thể bỏ qua. Nói không chừng có khả năng từ đó đổi được bảo vật có giá trị gấp trăm gấp ngàn lần Thiên Quỳnh Quả. Tuy nhiên đám Hải Tộc kia vô cùng giảo hoạt, mấy năm gần đây chỉ có rất ít người mang về được thu hoạch lớn từ phường thị. Như vậy đi, ta sẽ mời một vị hảo hữu có thiên phú Linh Mục cùng đi, như vậy chúng ta có thể nắm chắc thêm được mấy phần." Nho sinh suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời như thế.
Chu Xích và đạo cô nghe xong, đương nhiên gật đầu, hoàn toàn không có ý kiến gì.
"Khuê sư huynh, nghe nói sư thúc đã xuất quan, cũng chạy suốt đêm tới đảo Phục Giao." Sau khi ba người tán gẫu một lát, sắc mặt đạo cô nghiêm túc hỏi nho sinh.
"Đúng thế. Giao Long vốn là tồn tại quý hiếm trong giới Yêu thú, toàn thân không có chỗ nào mà không phải là bảo vật, huống chi đây lại là một đầu Xích Giao Hóa Tinh Kỳ. Nếu thực sự sư thúc có thể lấy được một chút máu huyết của Giao này, sau đó tìm Luyện Đan Sư luyện chế thành đan dược trong truyền thuyết, nói không chừng có thể nhờ đó mà nâng cao tu vi thêm một tầng. Tuy nhiên bây giờ người của Cửu Khiếu Sơn cũng biết rõ về Giao này, chỉ sợ vị Linh Ngọc Thượng Nhân kia cũng sẽ lập tức xuất mã." Nho sinh nghe vậy, chậm rãi trả lời.
"Đã có hai vị tiền bối Hóa Tinh Kỳ xuất mã, Ác Giao kia chắc khó thoát khỏi cái chết." Đạo cô họ Chung thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Hừ, sư muội cao hứng quá sớm rồi. Nếu so sánh cùng giai, Yêu thú đẳng cấp cao vốn dĩ mạnh hơn tu luyện giả Nhân tộc chúng ta một bậc. Mà đầu Ác Giao kia đi theo bên người Phục Giao Chân Nhân lâu như vậy, chắc rằng cũng học được một vài khả năng khác. Huống hồ nghe các ngươi nói, vài món Linh Khí tùy thân của Phục Giao Chân Nhân cũng đã rơi vào trong tay Giao này, hơn nữa xem ra cũng được luyện hóa rồi. Nếu nói như thế, ngay cả khi sư thúc và vị Linh Ngọc Thượng Nhân kia đồng thời xuất mã, cũng không nhất định nắm chắc mười thành có thể chém giết Giao này." Nho sinh hừ một tiếng trả lời