Triệu Thiên Dĩnh đã từng dùn Hư Ma Đỉnh phỏng chế thi triển chiêu này, nhưng không thể nhanh được như thế, bằng vào tu vi Thông Huyền cảnh của Liễu Minh lúc này mà cũng không kịp né tránh. Khi hắn còn đang suy tính, thì có thêm càng nhiều tơ mỏng màu tím bắn ra từ Hư Ma Đỉnh, quấn quanh Liễu Minh cùng Tổn Ma Tiên, tơ mỏng nhanh chóng khóa chặt hắn không thể nhúc nhích. Nội tâm Liễu Minh khẩn trương, lập tức nhớ ra điều gì, miệng hắn mặc niệm pháp quyết, hai tay nắm lại, trước ngực lóe lên ngũ sắc lôi ấn, hơn trăm tia ngũ sắc hồ quang điện đột nhiên hiện ra ngoài thân, hiện lên khắp nơi trên cơ thể, đúng là Cửu Thiên Thần Lôi.
Với pháp lực Thông Huyền cảnh của hắn hiện giờ, toàn lực thi triển ra Thiên Lôi thuật biến dị, đương nhiên uy năng vượt xa lúc trước, mỗi một tia Cửu Thiên Thần Lôi hồ quang điện đều bằng ngón tay, phát ra âm thanh đùng đùng chói tai. Ngũ sắc hồ quang điện oanh kích lên sợi tơ màu tím đang quấn quanh thân thể hắn, nhưng việc xảy ra lại ngoài dự liệu của hắn, những tơ mỏng màu tím bị ngũ sắc hồ quang điện bao khỏa, vậy mà không hề hấn gì, vẫn quấn chặt thân thể của hắn.
"Muốn dùng Cửu Thiên Thần Lôi giãy giụa, đúng là si tâm vọng tưởng!" Hoàng Phủ Ung nhìn thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng, tay bỗng biến đổi pháp quyết.
Tơ mỏng màu tím bỗng xiết chặt, cũng đột ngột kéo Liễu Minh bay về phía đại đỉnh. Họ Liễu thấy vậy âm thầm hoảng sợ, nếu bị thu vào bên trong Hư Ma Đỉnh, kết cục của hắn chỉ sợ sẽ là hữu tử vô sinh*. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới tỏa sáng hào quang màu đen, dùng toàn bộ pháp lực giãy giụa, thế nhưng chỉ có thể làm giảm tốc độ kéo của tơ mỏng màu tím, thì không còn tác dụng nào khác.
(*) chỉ có thể chết, không có đường sống.
Vẻ tươi cười lộ ra trên mặt Hoàng Phủ Ung, thân thể lão nhoáng một cái bay đến bên cạnh Hư Ma Đỉnh, hai tay phát ra ánh sáng tím cực mạnh ấn lên bề mặt đỉnh, pháp lực trong cơ thể lão liên tục rót vào Hư Ma Đỉnh. Chỉ cần Liễu Minh bị bắt vào trong đỉnh, lão có thể vận dụng Tử Viêm trận đem Liễu Minh và cả Hoàng Phủ Thiên trong cơ thể hắn, luyện thành kẻ không có ý thức tinh phách. Phù văn dao động kịch liệt một hổi trên thân đỉnh, tơ mỏng màu tím đang quấn quanh Liễu Minh bỗng tăng nhiều. Nội tâm Liễu Minh trầm xuống, sự tuyệt vọng hiên lên trên mặt hắn.
Vào ngay lúc này, sinh ra dị biến!
Mảng lớn hào quang màu xám tro chợt toát ra trên Hư Ma Đỉnh, một hư ảnh tấm bia đá màu đen trắng hiện ra, thân đỉnh tỏa ra tử quang lập tức hỗn loạn.
Trong mắt Hoàng Phủ Ung hiện lên nét kinh ngạc, nhưng không để lão kịp có phản ứng, thân đỉnh rung lên, tro sắc quang mang tràn nhanh ra chiếm quá nửa thân đỉnh, tơ mỏng màu tím đang trói Liễu Minh bỗng lỏng ra. Liễu Minh chỉ cảm thấy thân thể buông lỏng, thoáng cái đã khôi phục tự do. Điều này khiến hắn sững sờ trong chốc lát.
Vang mạnh lên những tiếng xé gió"Xuy xuy", những sợi tơ mỏng màu tím đồng loạt cuốn trở lại, cũng xuất kỳ bất ý quấn quanh người Hoàng Phủ Ung. Nội tâm Hoàng Phủ Ung kinh hãi, Hư Ma Đỉnh vốn được lão tế luyến đến tùy tâm sở dục vậy mà không hiểu sao bỗng nhiên bị cắt đứt liên hệ.
Nhưng vào lúc này, hắc quang lóe lên trước người Liễu Minh, một nửa ma thân của Ma Thiên hiện ra, trên người hiện ra nồng đậm hắc bạch lưỡng sắc quang mang, lão không nói lời nào nhấc lên hai tay, đánh một luống pháp lực tinh thuần chiu vào hư ảnh tâm bia đá trên Hư Ma Đỉnh. Tro quang mang trên Hư Ma Đỉnh càng thêm chói mắt, thậm chí những tơ mỏng màu tím cũng bị lẫn hôi quang.
"Là ngươi giở trò quỷ!" Hoàng Phủ Ung nhìn thấy cử động của Ma Thiên, nghiêm nghị quát lớn.
"Ngươi cũng biết Liễu Minh tiến vào Hư Ma Đỉnh, sao lại không nghĩ đến việc ta thừa cơ động thủ khi ở bên trong chứ?" Ma Thiên lạnh giọng cười cười, lão lại vung tay đánh ra một tia pháp lực chui vào hư ảnh Hồn Thiên Bia trên cự đỉnh.
Giờ phút này tai họa sát nách, tơ mỏng màu tím đang khốn trói trên người Hoàng Phủ Ung bỗng xiết chặt, kéo lão về phía Hư Ma Đỉnh. Hoàng Phủ Ung không hổ là Ma Hoàng, lúc này gặp nguy không loạn, miệng lão truyền ra trầm thấp chú ngữ, ngoài thân đại phóng quang màu tím, dường như muốn cố sức giãy giụa. Tuy lão đã đặt một chân đến Vĩnh Sinh Cảnh, lại không thể giãy giụa được khỏi những tơ mỏng màu tím do Hư Ma Đỉnh phát ra.
Sau khi Ma Thiên rời khỏi thân thể, khí tức trên người Liễu Minh tụt xuống nhanh chóng, lập tức tu vi hắn trở lại Thiên Tượng Cảnh hậu kỳ, thậm chí do hành động vừa rồi mà khí tức hơi có chút bất ổn. Trên mặt hắn không khỏi hiện lên sự mất mát, nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục sự bình tĩnh. Lúc này hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Ung vẫn đang ra sức giãy giụa. Nội tâm khẽ chuyển, hắn muốn thúc dục Tổn Ma Tiên trong tay hỗ trợ Ma Thiên.
Nhưng sau một khắc, cổ tay hắn đột nhiên chúc xuống, dường như Tổn Ma Tiên trở nên nặng hơn gấp cả trăm lần khiến việc thúc giục gian nan hơn không biết bao nhiêu lần so với trước. Tổn Ma Tiên giống như một cái động không đáy, nháy mắt đã cắn nuốt quá nửa pháp lực trong cơ thể hắn, nhưng cây roi cũng theo đó mà tản mát ra từng đợt quang mang thanh sắc, rốt cục lần nữa trở nên nhẹ nhàng. Liễu Minh không nói hai lời cổ tay đột nhiên run lên, Tổn Ma Tiên trong tay trở nên mờ ảo, một thanh sắc bóng roi quật mạnh lên người Hoàng Phủ Ung.
Hoàng Phủ Ung đang toàn lực đọ sức với Ma Thiên, căn bản không thể ngờ được Liễu Minh có thể thúc giục loại bảo vật như Tổn Ma Tiên đánh lên người mình. Một đợt đau nhức kịch liệt như xé rách thần hồn truyền đến, khiến lão không khỏi há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Huyền Linh chi bảo có uy lực kinh người, dù lúc này Liễu Minh chưa thể phát huy được một thành uy lực, cũng khiến cho Hoàng Phủ Ung trong lúc không đề phòng bị thương không nhẹ.
"Làm tốt!"
Ma Thiên tỏ ra vui vẻ. Hai tay lần lượt phóng xuất từng đạo pháp quyết khiến cho tơ mỏng màu tím buộc chặt thêm, rốt cuộc cũng kéo Hoàng Phủ Ung vào trong Hư Ma Đỉnh. Ma Thiên phất tay, lần nữa đánh ra một đạo pháp quyết khiến nắp Hư Ma Đỉnh ầm ầm đậy xuống.
“Không ngờ lần trước ngươi đã phong ấn Hồn Thiên Bia bên trong Hư Ma Sách từ đó giành quyền khống chế Hư Ma Đỉnh.” Liễu Minh nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Ma Thiên.
Nào ngờ, Ma Thiên lảo đảo một cái tiếp đó há miệng phun ra một ngụm máu tươi bất quá cuối cùng vẫn có thể ổn định thân thể. Liễu Minh thấy vậy âm thầm cả kinh, vội vàng bay đi.
“Ta không sao, chỉ là cưỡng ép thúc giục Hồn Thiên Bia nên bị pháp lực cắn trả mà thôi.” Ma Thiên khoát tay nói ra.
Tuy nói như vậy nhưng Liễu Minh có thể dựa vào khí tức trên người Ma Thiên để đoán ra việc sử dụng ma thân chưa thành hình thúc giục Vẫn Ma Tiên cùng Hư Ma Đỉnh một cách khiên cưỡng đã khiến nguyên khí của lão tổn thương không ít.
“Hiện tại không phải là lúc thích hợp để buông lỏng. Tuy ta có thể dựa Hồn Thiên Bia cùng quan hệ huyết mạch để tạm thời khống chế đỉnh này nhưng Hoàng Phủ Ung mới là chủ nhân chính thức của bảo vật này. Tuy kẻ này tạm thời bị nhốt bên trong nhưng ta căn bản không có cách nào thúc giục cấm chế pháp trận bên trong tạo thành thương tổn với hắn. Hơn nữa, dựa vào trình độ khống chế Hư Ma Đỉnh của Hoàng Phủ Ung, hắn sẽ nhanh chóng đoạt lại quyền khống chế ở đây.” Ma Thiên vội vàng lên tiếng.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi âm thầm run sợ bèn lên tiếng đề nghị:
“Đã như vậy, chúng ta thừa dịp hắn còn chưa thoát ra, mau chóng rời khỏi nơi này.”
“Không được, thời gian nhất khắc căn bản không cho phép chúng ta chạy đi quá xa. Vạn nhất bị hắn đuổi theo, với tình huống hiện nay của ta và ngươi, căn bản không có sức chống cự.” Ma Thiên trầm giọng nói ra.
Ầm ầm!
Đúng vào lúc này, bên trong Hư Ma Đỉnh thình lình truyền ra một tiếng ầm vang thật lớn. Nắp đỉnh cũng liên tục rung rung giống như sắp bị thứ gì xốc lên. Hào quang màu tím bên trên mặt đỉnh lần nữa sáng lên, dần dần bức lui hôi quang bao phủ xung quanh.
“Chuyện đến nước này chỉ có thể làm như vậy mà thôi!” Ma Thiên chợt trầm giọng nói một câu, ánh mắt nhìn về phía tế đàn màu đen bên dưới hạp cốc.
Ngọn núi chung quanh hạp cốc đã bị đánh nát bất quá tế đàn kia chẳng biết tại sao lại chưa bị phá hư.
Ma Thiên giành lấy Tổn Ma tiên trong tay Liễu Minh, tay kia vung lên phát ra một cỗ hôi quang mang theo Hư Ma Đỉnh rơi xuống bề mặt tế đàn. Tiếp đó, trên người y lóe lên quang mang đen kịt. Lại nghe một thoáng “Ầm ầm”, hỏa diễm màu đen dấy lên bao phủ toàn bộ thân thể Ma Thiên. Theo ngọn lửa màu đen bốc lên hừng hực, khí sắc trên mặt Ma Thiên nhanh chóng chuyển biến tốt lên, khí tức cũng dần ổn định trở lại. Liễu Minh thấy vậy lập tức nhận ra bí thuật mà đối phương thi triển là thủ đoạn nào đó giúp người dùng khôi phục nguyên khí thông qua việc thiêu đốt ma thân. Bất quá tình cảnh hiện tại quả thật khiến hắn không thể suy nghĩ quá nhiều. Ma Thiên không ngừng lẩm bẩm, một tay giơ lên phóng ra hắc quang vừa thô vừa to, chui vào tế đàn giữa hư không. Không gian bên trên tế đàn hỗn loạn một hồi, phảng phát hiện ra một mảnh âm vân.
Đến lúc này, Liễu Minh đã mơ hồ đoán được ý đồ của Ma Thiên. Có lẽ y muốn lần nữa phá vỡ không gian Ma Uyên sau đó đánh văng Hư Ma Đỉnh có chứa Hoàng Phủ Ung vào trong đó. Tuy Triệu Thiên Dĩnh cũng đang ở trong bảo đỉnh thế nhưng họ Liễu tự hỏi bản thân vào lúc này không có năng lực giải thoát cho nàng. Huống hồ dựa vào thực lực của Hoàng Phủ Ung, hai người muốn từ trong Ma Uyên trở ra thế giới bên ngoài cũng không phải là chuyện không thể, chỉ là thêm vào một phen trắc trở mà thôi. Hôm nay, đối diện với sinh tử tồn vong, Liễu Minh cũng không rãnh suy tính quá nhiều. Thân hình nhoáng cái xuất hiện bên trên Hư Ma Đỉnh. Hai tay vung lên mang theo pháp lực cuồn cuộn trong cơ thể rót vào hư ảnh Hồn Thiên Bia phía trên, hỗ trợ việc ngăn chặn Hoàng Phủ Ung.
Ma Thiên liên hồi thốt ra những tràng chú ngữ mơ hồ đồng thời phất tay đánh ra mấy đạo hắc quang về phía Tổn Ma tiên khiến nó nổi lên mảng lớn hào quang xanh biếc. Tiếp đó, y lại phất tay vũ động khiến cho ngọn roi trở nên thẳng tắp tựa như một thanh trường kiếm, hung hăng chém xuống hư không ở phía xa.
“Phốc” một tiếng!
Một làn sóng khí bén nhọn chém xuống khiến cho hư không gần đó vặn vẹo một hồi như thể Thiên băng Địa liệt. Năng lượng chấn động giống như sóng to gió lớn cuồng quyển, lan ra bốn phương tám hướng. Hư không lập tức vỡ ra khe hở không gian rộng chừng mấy trượng. Thông đạo không gian cũng theo đó hiện ra. Chỉ là biên giới của nó điên cuồng lập lòe từng đợt hào quang, hiển nhiên lối đi vừa xuất hiện này cũng chưa thật sự vững chắc.
Ma Thiên thấy vậy lập tức vui mừng, vung vẩy ngọn roi trên tay đánh lên Hư Ma Đỉnh. Sau một tiếng vang thật lớn, cự đỉnh giống như thiên thạch trực tiếp bay vào thông đạo không gian. Khi nó hoàn toàn chui vào bên trong, hư không chấn động một hồi rồi cũng nhanh chóng khép lại. Đến khi thông đạo không gian hoàn toàn tiêu tán giữa không trung, Liễu Minh mới dám buông lỏng sắc mặt, tinh thần căng cứng cũng được thư giãn. Trải qua mấy trận đại chiến, pháp lực trong cơ thể hắn đã gần như khô kiệt. Sau khi ăn vào vài khỏa đan dược đồng thời thúc hóa dược lực, sắc mặt họ Liễu mới trở nên dễ nhìn hơn chút ít. Vào lúc này, hỏa diễm màu đen trên người Ma Thiên cũng đã thu lại. Có điều ma thân mà y vất vả ngưng tụ đã biến mất non nửa. Phần còn lại cũng có vẻ vô cùng nguy ngập giống như chuẩn bị sụp đổ đến nơi. Nhìn thấy tình trạng của Ma Thiên, Liễu Minh đang muốn mở miệng hỏi thăm gì đó.
Liền tại lúc này, dị biến nảy sinh!