Cũng không lâu lắm, Liễu Minh liền cảm thấy kinh mạch trong cơ thể bắt đầu nóng lên. Dược lực của Xích Viêm đan đã hóa thành một đạo pháp lực nóng hổi chuyển động bên trong tứ chi bách hải của hắn khiến khuôn mặt họ Liễu trở có chút méo mó vì đau đớn. Dù vẫn còn một tầng y phục ngăn cách bên ngoài cũng có thể nhìn thấy một đạo hồng quang đang lưu chuyển qua lại trên người Liễu Minh. Sau khi khuấy đảo mấy vòng, ánh sáng cổ quái này liền xông về phía Linh Hải rồi thình lình biến mất.
Ầm ầm!
Liễu Minh bỗng nhiên mở mắt, thân thể liền theo đó phát ra hắc quang chói mắt cùng một cỗ pháp lực chấn động cực kỳ mạnh mẽ. Bên ngoài động phủ, Hạt Nhi dường như cảm ứng được gì đó bèn nhìn lại vị trí mà Liễu Minh bế quan, đôi mi thanh tú cũng theo đó khẽ cau lại…
Thời gian từng ngày trôi qua, lúc này Liễu Minh đã tiến vào động phủ tạm thời được tròn một tháng.
Một ngày này, không trung bên trên động phủ chợt truyền đến từng trận nổ vang như sấm rền. Mây đen cũng liền kéo đến lũ lượt tiếp đó xoay tròn tạo thành vòng xoáy linh khí màu đen lớn chừng vài mẫu. Bên trong vòng xoáy, có thể nhìn từng đạo Lôi Điện vàng kim nhảy múa như cuồng xà khiến cho thiên địa linh khí mười dặm xung quanh đều bị quấy nhiễu. Hạt Nhi kinh ngạc nhìn về phía dị tượng giữa không trung, khuôn mặt vừa hiện vẻ vui mừng vừa lộ vẻ lo lắng phức tạp.
Thiên tượng to lớn như thế cũng nằm ngoài dự đoán của Liễu Minh. Hai đạo cấm chế mà hắn bố trí giờ phút này căn bản không thể tạo thành bao nhiêu tác dụng. May mà biển sương trắng xóa xung quanh hòn đảo vẫn có thể che giấu ít nhiều động tĩnh phát sinh. Thế nhưng Hạt Nhi vẫn không dám tỏ ra khinh suất. Sau khi quay đầu nhìn lại một chút, nàng liền khoanh chân ngồi xuống, trong miệng tụng niệm vài câu chú ngữ khiến cho thân thể nổi lên một tầng hào quang màu vàng đất. Theo pháp quyết trên tay Hạt Nhi đánh ra, vô số hư ảnh bọ cạp liền xuất hiện tiếp đó tản ra bốn phương tám hướng. Từ khi tiến cấp Chân Đan Đại viên mãn, bí thuật dò xét của Hạt Nhi đã có thể phát hiện bất cứ dị động dù là nhỏ bé trong vòng ngàn dặm, thậm chí so với thần thức còn muốn linh mẫn hơn nhiều. Tuy nhiên bí thuật này lại tạo thành hao tổn rất lớn đối với tinh thần lực chỉ là lúc này nữ tử này chỉ có một suy nghĩ là bất luận thế nào cũng không để người khác tiến đến quấy rầy chủ nhân.
Trong lúc Hạt Nhi thi triển bí thuật, vòng xoáy linh khí giữa không trung lại bắt đầu phát sinh biến hóa. Chỉ thấy nhiều đóa Linh vân màu đen không ngừng bay ra từ đó rồi đồng loạt xông vào bên trong động phủ bên dưới. Tại mật thất lúc này, toàn thân Liễu Minh đang được sương đen cuồn cuộn bao phủ bên trong. Khuôn mặt lộ vẻ thống khổ như phải chịu đựng gì đó. Chỉ thấy hắc khí trên người hắn không ngừng cuộn trào, dần dần tạo thành ảo ảnh màu đen cực lớn không rõ phía sau. Linh vân trên trời xuống cũng đang tiến vào ảo ảnh mông lung này. Mỗi đám mây dung nhập lại khiến hư ảnh trở nên ngưng thực hơn trước một phần. Thế nhưng thoạt nhìn quá trình này diễn ra cũng không thật sự thuận lợi. Tuy rằng vòng xoáy màu đen vẫn không ngừng xoay tròn giữa không trung nhưng tốc độ rơi xuống của Linh Vân đã dần trở nên chậm lại. Mỗi đám mây rơi xuống, biểu lộ trên khuôn mặt Liễu Minh càng trở nên thống khổ giống như đang phải thừa nhận đau đớn cực lớn nào đó.
Theo thời gian trôi qua, thần sắc của họ liễu càng ngày càng trở nên trầm trọng. Mà ảo ảnh cực lớn phía sau cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mất ổn định. Mặt ngoài thân thể của hắn cũng bắt đầu xuất hiện từng đám bọt khí cực lớn, dù sẽ chậm rãi hồi phục nhưng không có gì đảm bảo chúng không xuất hiện ở những nơi khác. Bên ngoài động phủ, Hạt Nhi lần nữa cảm ứng được gì đó bèn đình chỉ việc thi triển bí thuật dò xét thế nhưng kết quả lại khiến nàng đột nhiên biến sắc.
Cũng chính vào lúc này, dị biến thình lình phát sinh!
Vòng xoáy linh khí trên không đột nhiên xuất hiện đấu hiệu run rẩy, điện mang bên trong cũng lập tức trở nên tán loạn hơn nữa còn truyền ra từng đợt kêu gào vô cùng quỷ dị. Cũng không lâu lắm, vòng xoáy bất chợt nổ văng tung tóe rồi hóa thành sương mù màu đen tán loạn bốn phương tám hướng.
“Không tốt rồi!”
Hạt Nhi thấy vậy liền khẽ động thân hình nhằm tiến vào động phủ nhưng cửa lớn mật thất vẫn đóng chặt như trước hơn nữa trên cửa còn có cấm chế ngăn cản tác dụng thăm dò của thần thức. Tuy rằng đã nghĩ đến việc xông vào bên trong thế nhưng lúc này chính là thời khắc mấu chốt, nếu như mạo muội quấy rầy Liễu Minh thì lại biến khéo thành vụng, không còn cách nào khác, nàng ta đành đi qua đi lại bên ngoài mật thất.
Lúc này, khí đen trên người họ Liễu đều đã tiêu tán thế nhưng hai mắt của hắn vẫn đang nhắm nghiền. Khí tức trên người rõ ràng vô cùng uể oải, khóe miệng vẫn còn lưu lại một vệt máu khô đỏ sẫm. Thật lâu về sau, hắn mới từ từ hé mở hai mặt, khuôn mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc. Cưỡng ép đột phá bình cảnh lần này vừa bắt đầu không bao lâu đã thất bại ngoài mong muốn. Hôm nay pháp lực cắn trả chẳng những đã khiến họ Liễu đại thương nguyên khí mà kinh mạch toàn thân còn xuất hiện vô số hao tổn. Thậm chí, mặt ngoài Chân Đan bên trong cơ thể đã thình lình xuất hiện một vài khe hở. Điều này khiến Liễu Minh vô cùng lo lắng!
Hắn lần này vội vội vàng vàng tiến hành xung kích quả nhiên là một hành động vô cùng lỗ mãng. Khó khăn gặp phải khi đối diện với bình cảnh Thiên Tượng quả thật vượt xa mức độ của cảnh giới Chân Đan lúc trước. Chân Đan bị hao tổn đến tình trạng, về sau đừng nói đến việc tiến giai Thiên Tượng cảnh có thể duy trì tu vi trước kia hay không vẫn là chuyện khó nói.
“Chủ nhân…” Bên tai Liễu Minh chợt truyền đén giọng nói tràn đầy lo lắng của Hạt Nhi.
“Hạt Nhi, ta không sao chẳng qua quá trình xung kích Thiên Tượng cảnh thất bại đã khiến thân thể bị thương đôi chút. Kế tiếp ta muốn bế quan một đoạn thời gian để khôi phục đến trạng thái tốt nhất, ngươi hãy thay ta thủ hộ bên ngoài thật tốt.” Sau khi nghĩ nghĩ một phen, Liễu Minh liền truyền âm phân phó một câu.
Hạt Nhi nghe thấy Liễu Minh trả lời mới nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó đồng ý tiếp tục thủ hộ bên ngoài. Liễu Minh sau khi thở dài một hơi cũng tự động viên chính mình, lật tay lấy ra một khỏa đan dược chữa thương cho vào trong miệng. Vào thời khắc này, Linh Hải bên trong cơ thể của hắn đột nhiên lóe lên một điểm sáng trắng, kèm theo đó là sự xuất hiện của bọt khí thần bí. Sau một hồi hoa mắt, Liễu Minh liền nhận ra bản thân đã xuất hiện bên trong lồng giam quỷ bí. Cách hắn không xa, La Hầu đang lẳng lặng đứng chắp tay, vẻ mặt tỏ ra vô cùng lạnh lùng.
“La Hầu tiền bối!” Vừa nhìn thấy La Hầu, Liễu Minh vừa mừng vừa sợ vội vàng thi lễ một cái.
La Hầu dường như không hề quan tâm đến hành động của hắn. Sau khi đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới, lão mới lạnh lùng mở lời:
“Ta trước kia tuy rằng cảm thấy tư chất của ngươi có chút kém cỏi nhưng tâm tính coi như không tệ. Nào ngờ ngươi lại khinh suất như thế, chỉ vì một con bé Hồ tộc đã vội trùng kích cảnh giới Thiên Tượng khi chưa chuẩn bị thỏa đáng. Ta hiện tại bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã để ngươi trở thành chủ nhân của lồng giam này.”
“La Hầu tiền bối, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc?” Liễu Minh nghe vậy lập tức đứng dậy, ánh mắt lóe lên.
La Hầu chỉ cười hắc hắc chứ không nói gì hiển nhiên đã ngầm chấp nhận việc này.
“Lần này xung kích Thiên Tượng cảnh thất bại quả thật là do ta quá nóng vội. Hôm nay Chân Đan bên trong cơ thể thậm chí đã xuất hiện một vài vến rạn, không biết tiền bối có thể giúp ta bổ cứu vết thương này?” Liễu Minh cười khổ một tiếng sau đó lần nữa cúi người hành lễ.
“Phương pháp chữa trị không phải không có, nếu không ta triệu kiến ngươi đến làm gì, không lẽ chỉ để móc máy một phen hay sao?” La Hầu nhíu chặt hai mắt, trả lời một cách lạnh lùng.
“Kính xin La Hầu tiền bối chỉ điểm sai lầm!” Liễu Minh nghe vậy vội vàng cầu xin.
“Ngươi đi theo ta.” La Hầu chỉ vung một tay rồi nói.
Sâu trong không gian lồng giam, một thông đạo sâu thẳm không biết dẫn tới đâu đột nhiên hiện ra. Thân thể Liễu Minh lúc này bỗng bị xiết chặt, lôi vào bên trong thông đạo. Không đợi hắn lên tiếng hỏi thăm, phong cảnh trước mắt đã nhanh chóng thay đổi. Sau vài nhịp hô hấp, họ Liễu chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, bản thân đã xuất hiện trong một đại điện tương đối cổ xưa. Phóng mắt nhìn quanh có thể thấy được không gian trước mắt có chút tương tự với không gian lồng giam chỉ có điều diện tích không quá rộng lớn hơn nữa còn có một cỗ ma khí vô cùng nồng đậm.
“La Hầu tiền bối, nơi này là?” Hắn cất giọng hỏi dò.
“Nơi này chính là Phong Ma điện nằm sâu bên trong lồng giam, có tác dụng trấn áp rất nhiều Ma Hồn.” La Hầu trả lời một cách thản nhiên.
Liễu Minh nghe vậy bèn hít sâu một hơn, trong nhất thời hắn cũng không biết phải nói gì.
“Đi thôi, thương thế của ngươi quá mức nghiêm trọng. Dựa vào lực lượng mà ta có thể vận dụng lúc này cũng không có cách nào giúp nó khôi phục hoàn toàn cho nên chúng ta hiện đang đến gặp một đầu ma vật để mời gã ra tay giúp đỡ. La Hầu vừa nói vừa cất bước tiến vào bên trong.
Liễu Minh tuy rằng vô cùng kinh hãi nhưng La Hầu đã bước vào đại điện khiến hắn buộc phải đi theo.
Chỉ thấy đại điện trước mắt cao chừng hai chục trượng. Bốn phía được tạo nên từ một loại tài liệu màu đen thoạt nhìn có chút cũ nát, bên trên khắc rõ một ít hình thù kỳ quái tạo cho người nhìn cảm giác cực kỳ cổ xưa. Kết quả khi Liễu Minh vừa tiến vào đại điện, hư không trước mắt chợt phát sinh biến hóa long trời lở đất. Phía tren cung điện đã được đẩy cao đến vô tận, còn không gian đại điện như được mở rộng gắp trăm lần.
Sau một hồi hoa mắt, tình cảnh xung quanh đã thay đổi đến mức không thể nhận ra dấu hiệu của cung điện khi nãy. Lúc này, hắn và La Hầu đang đứng ở một nơi vô cùng rộng lớn. Toàn bộ không gian tỏa khí đen nhàn nhạt, dưới chân là một quảng trường bằng phẳng, đỉnh đầu cung điện gần như không thể nhìn thấy, phảng phất đã cùng tinh không hòa thành một thể. Phía trên quảng trường, cứ tầm mười trượng lại có một cây trụ khổng lồ màu đen cao chừng hai ba mươi trượng. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được mỗi cây cột đều dùng khóa sắt đen kịt trói nghiến một đám quái vật hình thù kỳ quái.
Những Ma Hồn này sở hữu kích thước vô cùng khác nhau, hình dáng bên ngoài cũng là muôn hình vạn trạng, vô cùng khác biệt so với đám ma vật mà hắn nhìn thấy trước kia. Nhưng có một điểm chung, những quái vật bị trói đều tỏa ra Chân Ma khí vô cùng mãnh liệt hơn nữa khí tức của bọn chúng đều mạnh hơn trình độ của họ Liễu, tối thiểu cũng đã đạt đến cảnh giới Thiên Tượng. Vừa nhìn thấy thân ảnh hai người Liễu Minh cùng La Hầu, đám quái vật này liền phát ra từng tràng gào rú thê lương, thân giãy dụa kịch liệt như muốn bổ nhào về phía trước. Chỉ là thân hình của đám Ma Hồn này vừa động, khóa sắt trên người lập tức phát ra huỳnh quang trắng xóa khiến cho chúng trở nên ngoan ngoãn gục xuống thế nhưng trong miệng vẫn không ngừng phát ra từng tràng gào rú một cách bất mãn.