[Dịch] Ma Thiên Ký

Chương 122 : Yêu cầm và cự viên




Xích Dương và mấy người Linh Ngọc thượng nhân nghe Lãnh Nguyệt sư thái nói vậy đều cảm thấy bất ngờ, thần sắc biểu lộ rất khác nhau.

- Mười đệ tử bổn tông tiến vào Bí Cảnh lần này, có lẽ Lãnh Nguyệt sư thái đã tận mắt nhìn qua một lần. Không biết có cảm tưởng gì? Trong bọn họ có ai có thể khiến cho đạo hữu coi trọng không.

Mộ Dung Huyễn nghe vậy cũng ngẩn ngơ, nhưng lập tức cười hỏi lại một câu.

- Những tên đệ tử kia của ngươi, những người khác thì khó nói nhưng hai tên đệ tử có diện mạo tương tự nhau có lẽ tu luyện một bí thuật tinh thần đặc thù nào đó.

Lãnh Nguyệt sư thái lạnh nhạt nói.

- Đúng vậy! Lão phu cũng chú ý tới hai người này. Hai người bọn họ tuy tu vi thấp nhưng tản mát ra sóng tinh thần rất mạnh, tuyệt đối không phải đệ tử bình thường có được.

Ánh mắt Ngạn sư thúc tổ lóe lên nói.

- Hắc hắc! Lam thị sư huynh muội tinh thần cường đại dị thường quả nhiên không thể giấu diễm được mấy vị đạo hữu. Hai huynh muội bọn họ xác thực không thể đệ tử bình thường. Chẳng những tinh thần lực cường đại mà còn có được thiên phú tinh thần điệp gia (chồng chất). Cho nên cũng được tu luyện một loại bí thuật tinh thần cường đại nhất của Hóa Nhất Tông chúng ta.

Mộ Dung Huyễn cười lớn vài tiếng, có vài phần kiêu ngạo.

- Tinh thần điệp gia? Chính là những người có tinh thần lực có thể hòa hợp với nhau làm một trong truyền thuyết, khi hai người hòa hợp làm một có thể coi là một người thi pháp.

Sắc mặt Lãnh Nguyệt sư thái hơi đổi.

- Lãnh Nguyệt đạo hữu quả nhiên là kiến thức rộng rãi. Vậy mà có thể lập tức biết rõ được năng lực của loại thiên phú này. Nhưng loại năng lực này chỉ có thể dùng khi bọn hắn liên thủ với nhau mà thôi. Không cách nào chủ động hòa hợp tinh thần với người khác được.

Mộ Dung Huyễn mỉm cười trả lời.

- Đây là thiên phú phi thường yêu nghiệt. Hai tên đệ tử này của Hóa Nhất Tông đã có được tinh thần lực cường đại hơn so với đệ tử bình thường. Lại có thể thi triển tinh thần điệp gia cùng với bí thuật tinh thần. Những đệ tử cùng giai căn bản không cách nào chống đỡ được. Bảo làm sao Mộ Dung đạo hữu vì cơ hội lần này mà nguyện ý trả một cái giá lớn như vậy. Cũng không biết quý tông làm sao tìm được đệ tử tư chất yêu nghiệt như vậy.

Linh Ngọc thượng nhân thở dài một hơi, có vài phần ghen ghét.

- Linh Ngọc huynh nói sai rồi. Huynh muội Lam thị cũng không phải chủ động đến Hóa Nhất Tông chúng ta, hai người bọn họ là hậu duệ dòng chính của một vị tiền bối mấy đời trướ của bổn tông. Năm đó cầm lấy tín vật đến bổn tông tìm nơi nương tựa. Bọn hắn đến bổn tông cũng chỉ hơn một năm mà thôi. Lúc đến đã có tu vi Linh Đồ hậu kỳ, hơn nữa rất dễ dàng lọt vào danh sách mười đại đệ tử của bổn tông.

Mộ Dung Huyễn rung đùi đắc ý trả lời.

- Tự đến tìm nơi nương tựa? Hóa Nhất Tông thật đúng là nhặt được bảo!

Ngạn sư thúc tổ thì thào nói, nét mặt cũng không che dấu vẻ hâm mộ.

Lúc này, trong lòng hắn không khỏi nghĩ đến Già Lam, nữ đệ tử có Ác Mộng Chi Thể của Quỷ Tông.

Nếu so sánh Ác Mộng Chi Thể của Già Lam với hai đệ tử này của Hóa Nhất Tông, nếu một chút hiệu quả của Ác Mông Chi Thể cũng không có chỉ sợ nàng sẽ bị khắc chế.

- Hắc hắc! Cái này cũng chỉ có thể nói số mệnh bổn tông hưng thịnh, mới có thể có được đệ tử bực này tự đưa tới cửa.

Mộ Dung Huyễn rung đùi đắc ý trả lời.

Mấy người khác liếc mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy lo lắng cho môn hạ đệ tử của mình.

Dùng tinh thần điệp gia của huynh muội Lam thị, nếu thi triển bí thuật tinh thần có thể đả thương địch thủ một cách vô hình, ai cũng không dám nói môn hạ đệ tử của mình có thể ngăn cản được.

...

Hai ngày sau, dưới vách đá được che giấu cực sâu ở dưới chân núi ngọn núi trung tâm. Gia Lam mặt không biểu tình nhìn nam đệ tử Thiên Nguyệt Tông ở cách nàng vài chục trượng. Trong mắt đã có tử mang lưu chuyển bất động.

Nam tử kia tay cầm trường kiếm màu bạc, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Già Lam. Thần sắc của hắn trong chốc lát cười ngây ngô không thôi, rồi lại nghiến răng nghiến lợi. Trường kiếm trong tay hắn bỗng nhiên nâng lên rồi lại hạ xuống, giống như có hai người ở trong cùng một thân thể.

Một hồi sau, trên trán Già Lam bắt đầu lâm tấm mồ hôi, miệng hừ lạnh một tiếng, tử mang trong mắt càng thêm đại thịnh. Nhìn kỹ sâu trong đồng tử của nàng có hai đạo phù văn nho nhỏ như ẩn như hiện.

Đột nhiên thân hình nam đệ tử Thiên Nguyệt Tông run lên, một lần nữa cười một cách ngây ngô, không có biến trở về lộ mặt lạnh lùng không chút biểu tình kia nữa. Cùng chậm rãi nâng trường kiếm trong tay lên, đặt lên cổ mình.

Già Lam mặt không biểu cảm nhưng trong miệng khẽ quát một tiếng.

- Phù! Phù!

Cánh tay nam đệ tử Thiên Nguyệt Tông dùng lực, dĩ nhiên dùng trường kiếm trong tay tự chém đứt đầu mình.

Thi thể không đầu tự động ngã xuống mặt đất, đầu lâu thì lăn long lóc vài vòng rồi mới dừng lại, trên mắt vẫn hiện lên nụ cười ngây ngô.

Già Lam thở dài một hơi, trên má hiện lên một tia đỏ thẫm không bình thường. Nàng vội vàng lấy ra một bình linh dược, đổ ra một viên đan dược màu lam nhạt cho vào trong miệng.

Tiếp đó tử mang trong mắt nàng thu lại, nàng lại biến thành một nữ tử thanh tú bình thường, cũng bất chấp hoàn cảnh xung quanh khoanh chân ngồi xuống thổ nạp điều tức.

Thời gian một bữa cơm trôi qua, thần sắc Già Lam mới hòa hoãn đôi chút, nàng lại đứng dậy.

Ánh mắt nhìn qua thi thể không đầu dưới đất. Khẽ lắc đầu, ánh mắt nàng chuyển dời lên gốc linh thảo vàng óc ở trên vách đá.

Lúc trước tên nam đệ tử Thiên Nguyệt Tông không nói hai lời đã phát động công kích với nàng chính là vì gốc Kim Qua Thảo trong truyền thuyết này.

...

Ba ngày sau, Liễu Minh xuất hiện ở một dốc núi giữa ngọn núi trung tâm. Ngẩng đầu nhìn dốc núi dựng đứng, Liễu Minh không khỏi chau mày.

Mấy ngày nay, hắn một mực ở dưới hạ sơn tìm kiếm các loại linh thảo, thu hoạch tương đối khá. Trong lúc đó còn chém giết mấy con yêu thú, cũng có mấy lần đụng phải đệ tử tông môn khác.

Nhưng dưới tình huống kiêng kị, cho nên không có ai có ý tứ ra tay. Hai bên giống như không nhìn thấy nhau, đường ai nấy đi.

Hiên nhiên bọn họ cũng rất rõ ràng, đến bây giờ còn có thể sống mà xuất hiện ở đây không có ai là kẻ yếu. Dưới tình huống không nắm chắc, không ai tùy tiện khơi mào chiến tranh.

Thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, Liễu Minh lưu luyến dời khỏi tiểu sơn cốc có rất nhiều linh thảo tiếp tục đi lên trên.

Bởi vì đỉnh ngọn núi này chia làm năm phần cho nên Liễu Minh lựa chọn phần núi gần mình nhất.

Nhưng cho đến thời điểm này, phía trước Liễu Minh không có bất kỳ con đường nào có thể đi. Hoặc là dùng tay chân để leo lên, hoặc là thi triển Đằng Không Thuật.

Liễu Minh dừng lại ở trước dốc núi, đánh giá tình hình. Bỗng nhiên trên ngọn núi truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, thê lương thật dài. Tiếp đó là những tiếng rít, một thứ đồ vật từ trên trời giáng xuống, vừa vặn nện trúng người Liễu Minh.

Liễu Minh rùng mình, không cần suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng thối lui mấy trượng.

Kết quả.

- Oanh!

Một tiếng nổ vang lên, một thi thể đệ tử mặc quần áo Quỷ Tông ngã xuống dốc núi đá vụn, huyêt nhục mơ hồ.

Liễu Minh vô cùng kinh ngạc, vội vàng nhìn lên bầu trời vài lần cũng không có phát hiện ra điều gì dị thường. Lúc này hắn mới tiến lên vài bước, nhìn kỹ gương mặt thi thể này. Liễu Minh dùng tay lật người thi thể lại.

- Mẫn Thú!

Tuy gương mặt đã bị đất đá làm biến dạng, cộng thêm máu tươi che lấp một phần nhưng Liễu Minh vẫn có thể nhận ra được thân phận của mười này. Trong lòng hắn vô cùng chấn động.

Người này là đệ tử Độc Linh nhất mạch của Quỷ Tông, không lâu trước còn uy hiếp hắn. Nhưng bây giờ lại mất mạng xuất heienj trước mặt hắn.

Chẳng lẽ bên trên có người đánh trộm hay sao?

Liễu Minh thầm hoảng sợ, nhưng tâm niệm nhanh chóng chuyển động. Đông thời không ngừng dò xét thi thể Mẫn Thú.

Tuy mặt ngoài thi thể huyết nhục mơ hồ nhưng hiển nhiên cũng không phải nguyên nhân khiến hắn mất mạng.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, bỗng nhiên nhìn đầu của Mẫn Thú.

Trên đỉnh đầu thình lình xuất hiện tám lỗ máu, máu tươi từ trong đó không ngừng chảy ra.

Liễu Minh nhướng mày, bỗng nhiên cúi người nhặt một cọng lông từ trên đầu Mẫn Thú lên, để ở tỏng lòng bàn tay cẩn thận phân biệt.

Rõ ràng là một cái lông vũ màu đen, sờ lên có cảm giác cứng rắn vô cùng, phía rìa lại rất mỏng giống như một lưỡi dao sắc bén.

Liễu Minh cần thận quan sát cái lông ở trong lòng bàn tay, sắc mặt hơi đổi. Điều này có chút phiền toái, phía trên thậm chí có yêu cầm tồn tại.

Tuy không biết bộ dáng yêu cầm này như thế nào, nhưng Liễu Minh có thể mơ hồ tưởng tượng ra Mẫn Thú đã bị một trảo của yêu cầm đánh thủng đầu. Nếu không dùng một thân độc công của Mẫn Thú, sẽ không rơi vào kết cục như thế này.

Mà nguyên bản yêu cầm là yêu thú khó đối phó nhất. Thường thường cho dù không địch lại cường địch, chỉ cần giương cánh bay lên trời, mặc cho ai cũng chỉ có thể ở phía dưới giương mắt ếch lên nhìn.

Nếu gặp phải một yêu cầu có khả năng công kích từ xa thì chỉ có thể tự cầu cho mình nhiều phúc.

Liễu Minh lắc đầu, hắn tiếp tục lục lọi đồ đạc trên người Mân Thú, sau đó dùng hỏa cầu đốt thi thể Mân Thú thành tro bụi.

Còn bản thân Liễu Minh thì biến đổi phương hướng, chọn một đỉnh núi khác mà đi.

...

Hai thời thần sau, Liễu Minh đứng trên một cây đại thụ, lẳng lặng nhìn một mảnh náo nhiệt trong khu rừng cách đó không xa. Mắt mũi không khỏi trợn ngược lên.

Sau lưng một gã thanh niên mặt đen mọc lên một đôi cánh bạc, còn bản thân đang huy động trường côn cùng một cự viên cao mấy trượng đang ôm một đại thụ màu xanh lá ầm ầm đối công. Cả hai người, một thân hình nhẹ nhàng vô cùng, huy động kim côn trong tay hóa thành tầng tầng lớp lớp côn ảnh, một người khác thì ôm cực mộc dài vài chục trượng, chỉ dựng thẳng lên nện xuống rồi quét quang, tới tới lui lưi mấy động tác đơn giả như vậy. Nhưng mỗi kích đều long trời lở đất, hung mãnh vô cùng, bức lui đối thủ liên tiếp pùi về phía sau.

Những nơi một người một vượn đi qua, vô số cây cối bị cày nát. Trong khu rừng, trong chốc lát có rất nhiều hố đất lớn nhỏ xuất hiện, khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy khiếp vía hãi hùng.

Hiển nhiên lúc này chỉ cần bất kỳ ai hơi tới gần một ít, cho dù không bị cự mộc thì cũng bị kim côn đánh trúng. Lúc đó chỉ sợ sẽ hóa thành cục thịt, lập tức đi đời nhà ma.

Mà ánh mắt Liễu Minh chớp động vài cái phát hiện ra ở mấy địa phương khác trong khu rừng cũng có người đang ẩn thân quan sát trận chiến.

Xem ra những người này đều không phải đồng bạn của nam tử mặt đen này, giống như bản thân đều là những người mang ý đồ xấu xa.

Mà vào thời khắc này, tên thanh niên mặt đen giống như đánh rất cao hứng. Miệng bỗng nhiên cuồng tiếu cười lớn, đột nhiên vỗ vào vật gì đó ở trước ngực. Một loạt những tiếng răng rắc vang lên, trên người một kiện áo giáo huyết sắc xuất hiện. Đồng thời trên áo giáp có hơn mười mũi giáo huyết sắc, tất cả đều đâm vào một vài huyệt đạo trên lồng ngực của người thanh niên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.