- Linh Khí.
Cổ Giác đang muốn cười lớn một tiếng, dùng xu thế trời long đất lở trực tiếp xông lên, lập tức trầm mặt, tràn đầy sự kinh ngạc.
Đúng lúc này, trên mặt đất gần Liễu Minh lóe lên lục ảnh. Bạch Cốt Hạt không một tiếng động xuất hiện trước người hắn.
Đám đệ tử đang đứng xem cuộc chiến cũng bạo động.
Cao Trùng nhìn thấy Liễu Minh thả ra Bạch Cốt Hạt chân mày hơi nhíu, lần này Liễu Minh lại lấy ra một thanh đoản kiếm màu xanh là một kiện Linh Khí, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
- Hừ! Ngươi cho rằng có thêm một kiện Linh Khí có thể ngăn trở ta. Tiếp theo ta sẽ cho ngươi biết một chút về thủ đoạn lợi hại nhất của ta!
Cổ Giác hừ lạnh một tiếng, đột nhiên một tay nắm lấy túi da bên hông ném lên không trung rồi đánh ra mấy quyền.
Vài tiếng bạo liệt vang lên, túi da bị mấy đạo quyền ảnh đánh nát, từ trong đó rơi ra vô số thứ đồ vật màu trắng lớn nhỏ chừng ngón tay cái.
Tiếp đó Cổ Giác bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ. Hắc khí trên người bỗng nhiên bay lên bầu trời quấn lấy những thứ đồ vật kia.
Cùng thời gian đó, cốt giáp trên người Cổ Giác bỗng nhiên tán loạn tan biến, hóa thành hắc khí cuồn cuộn điên cuồn g xoay quanh hắn. Trong chốc lát, thân hình Cổ Giác biến mất trong hắc khí.
Từ trong hắc khí phát ra những tiếng quỷ kêu thét gào, lúc đầu chỉ là một hai tiếng. Nhưng về sau lập tức biến thành một tràng âm thanh hơn mười tiếng, thậm chí mấy chục tiếng, rồi trên trăm tiếng. Giống như ở bên trong cất giấu rất nhiều quỷ vật.
Mà hắc khí chuyển động, diện tích của nó càng ngày càng lớn. Trong nháy mắt hắc khí đã chiếm trọn vài chục trượng trên lôi đài.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng thất kinh, lập tức vung tay lên, hơn mười đạo Phong Nhạn xuất hiện xé gió bắn về phía trước.
Một lúc sau, Phong Nhận hoàn toàn chui vào trong hắc khí, nhưng không có truyền ra bất kỳ thanh âm gì.
Ngược lại tiếng quỷ rít gào trong hắc khí giống như bị kích thích thoáng cái tăng lên vài phần.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, thanh đoản kiếm màu xanh trong tay bay lên, một tầng vân trận màu xanh nhạt lóe lên rồi biến mất, tiếp đó phóng về phía trước.
Một tiếng thanh minh vang lên, một đạo kiếm khí to lớn vài thước từ trên thanh đoản kiếm xuất hiện.
- Phốc!
Kiếm khí màu xanh chém lên hắc khí bộc phát ra hàn quang sát bén, lại giống như cắt đậu hũ chém thẳng tới hắc khí.
Đúng lúc này từ trong hắc khí mấy tiếng gào thét vang lên, bao đạo quyền khí màu trắng to như cái đầu lâu từ trong hắc khí bay ra đồng thời đánh trúng kiếm khí màu xanh.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Ba tiếng nổ vang lên!
Ba đạo quyền khí hóa thành hắc quang nổ tung.
Kiếm khí màu xanh chớp động vài cái rồi cùng hắc quang đan xen vào nhau tan biến.
Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt hơi đổi, chưa kịp làm ra hành động tiếp theo thì hắc khí đối diện bỗng nhiên khẽ động hóa thành một bức tường thật lớn.
Bên trong hắc khí từng cái đầu lâu như ẩn như hiện rít gào, số lượng lên đến hơn một trăm.
Lúc trước Liễu Minh đã nhìn thấy ba cái đầu lâu tự bạo có uy lực như thế nào, gặp phải tình huống này tự nhiên kinh sợ. Không hề lưỡng lự, một tay bấm niệm pháp quyết, trước người xuất hiện một hỏa cầu , ngón tay khẽ điểm hỏa cầu nhanh chóng bành trướng, trong khoảnh khắc biến thành một hỏa cầu có đường kính chường nửa trượng, đồng thời màu sắc càng thêm đỏ thẫm.
- Hỏa Đạn Thuật đại viên mãn!
Trong hắc khí truyền ra giọng nói của Cổ Giác, mang theo vài phần kinh sợ. Bức tường màu đen mà hắn ngưng tụ ra bay về phía Liễu Minh, chỉ còn cách hắn bảy tám trượng, muốn triệu hồi trở về là không được.
Nhưng khoảng cách gần như vậy, Liễu Minh căn bản không cho Cổ Giác có cơ hội. Một tay khẽ đưa về phía trước, hỏa cầu khổng lồ gào thét đụng lên bức tường hắc khí, ánh sáng màu đỏ đại thịnh, lạp tức bạo liệt.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Hơn phân nửa bức tường màu đen tán loạn mà diệt.
Đúng lúc này một dạo nhân ảnh từ trong bức tường lóe lên bay ngược ra sau.
Trong mắt Liễu Minh lóe lên hàn quang. Thanh đoản kiếm trong tay đột nhiên lóe lên hai tầng vân trận, một đạo kiếm quang sắc bén chém ra.
Lúc này đây, kiếm quang nhanh hơn trước rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã vượt qua bên hông đạo nhân ảnh chém thành hai đoạn.
Điều này khiến cho chúng đệ tử dưới đài thét lên một tiếng kinh hãi.
Nhưng ánh mắt Liễu Minh ngưng tụ, sắc mặt âm trầm vô cùng.
Đạo nhân ảnh bị hắn chém đứt chỉ là một khung xương hình người mà thôi.
Lúc này hỏa vân cũng đã diệt, chỉ còn sót lại một đạo hắc khí bay về một phía ngưng tụ lại, thân ảnh Cổ Giác lại hiện ra.
Nhưng lúc này trường bào màu đen trên người hắn rách nát, ngay cả mặt nạ huyết sắc cũng tan biến hơn phân nửa, lộ ra non nửa gương mặt khô quắt khủng bổ.
Cảnh này khiến cho mọi người phía dưới mát lạnh toàn thân.
Hiển nhiên hỏa cầu khổng lồ vừa rồi khiến cho Cổ Giác bị thương không nhẹ.
- Ngươi vậy mà có thể tu luyện Hỏa Đạn Thuật tới cảnh giới đại viên mãn! Điều này sao có thể?
Cổ Giác nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, thì thào nói.
- Những chuyện Cổ huynh không nghĩ tới còn rất nhiều!
Liễu Minh nhàn nhạt nói, đồng thời âm thầm đánh giá Pháp lực còn lại của mình. Hắn lại ném thanh đoản kiếm lên không trung, tiếp đó bấm niệm pháp quyết.
Mặt ngoài thanh đoản kiếm lóe lên ba tầng linh vân, lập tức xoay chuyển hóa thành một vầng trăng tròn màu xanh, bành trướng càng lúc càng lớn, không những thế còn tản mát ra hàn quang lành lạnh.
Cùng lúc đó, Bạch Cốt Hạt hóa thành lục ảnh bổ nhào về phía Cổ Giác.
Bạch Cốt Hạt chưa có đến nơi, nhưng móc câu đa hóa thành hơn mười đạo hắc tuyến bắn tới.
Cổ Giác không tránh không né, ngược lại hư lạnh một tiếng, nhanh chóng giẫm mạnh chân xuống đất, trước người hắn hơn một trăm khối toái cốt phóng lên trời, ngưng tụ thành một cốt thuẫn dày đặc ngăn cản trước người.
- Phốc! Phốc!
Một loạt những tiếng cộng hưởng vang lên, trên cốt thuẫn xuất hiện hơn mười lỗ nhỏ, đồng thời cốt thuẫn cũng cứng rắn ngăn chặn được đợt công kích nhanh như thiểm điện của Bạch Cốt Hạt.
Bạch Cốt Hạt lại kêu lên vài tiếng quái minh, thân hình uốn éo muốn lướt qua cốt thuẫn tiếp tục công kích Cổ Giác.
Nhưng đúng lúc này, trên mặt Cổ giác lóe lên một tia quỷ dị, đưa tay điểm lên cốt thuẫn.
Cốt Thuẫn không hề có một dấu hiệu nào mà tan vỡ, vô số toái cốt quay tròn lấy Bạch Cốt Hạt làm trung tâm bắn tới, ngay lập tức hóa thành một cốt lung vây khốn Bạch Cốt Hạt ở trong đó.
Bạch Cốt Hạt kinh hãi dốc sức liều mạng trong cốt lung, dùng hai cái càng nện xuống không ngừng. Nhưng trong lòng nhất thời không cách nào thoát thân.
Liễu Minh đang gấp rút kích hoạt đoản kiếm ở trên không trung, thấy tình cảnh này cũng khẽ giật mình.
Đúng lúc này, Cổ Giác lạnh lùng nói một câu.
- Bạch sư đệ liên tiếp vận dụng pháp thuật có uy lực lớn cũng thúc dục Linh Khí. Hiện tại chỉ sợ cũng chỉ có thể xuất ra một kích.
- Sư huynh không phải cũng như vậy sao. Pháp lực của tiểu đệ xác thực còn không nhiều lắm. Nhưng lúc trước Cổ huynh thi triển ra vài loại bí thuật, loại nào không phải tổn hao rất nhiều Pháp lực.
Liễu Minh bất động thanh sắc trả lời.
- Đã như vậy, ta và sư đệ không bằng quyết thắng thua trong một kích cuối cùng này đi?
Cổ Giác hít sâu một hơi chậm rãi nói.
- Rất tốt! Tiểu đệ cũng có ý định như vậy!
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, đồng ý.
Cổ Giác nghe vậy thì cuồng tiếu. Tay áo khẽ vung lên, hắc khí xung quanh lại bay vọt tới khiến cho quần áo trên người hắn trở lại mới tinh như lúc ban đầu, ngay cả mặt nạ huyết hồng cũng được bù đắp, một lần nữa ngăn trở gương mặt dữ tợn của hắn. Mặt nạ khôi phục nguyên vẹn, cặp mắt lục diễm lại rào rạt thiêu đốt.
Tiếp đó Cổ Giác nhấc tay toái cốt ở trên mặt đất khẽ động nhao nhao bay lên trời, ngưng tụ trước người hắn.
Một hồi loạn hưởng vang lên.
Một thanh cốt kiếm dài hơn một trước được hắc khí cuồn quanh từ trong hư không hiện ra.
Cổ Giác lại há miệng bắn ra một đoàn tinh huyết, hóa thành huyết vụ chui vào trong cốt kiếm.
Sau một khắc, cốt kiếm khổng lồ trắng hếu, đại thịnh huyết quang, thân kiếm lăng không hiện ra từng đạo Linh Vân huyết sắc, giống như vật còn sống vặn vẹo trong hư không, tản mát ra hàn khí bức người.
- Huyết Sát Quỷ Cốt Kiếm! Người này vậy mà có thể tu luyện thành công Khống Cốt đại pháp trong truyền thiết. Nếu không tuyệt đối không thể huyễn hóa ra một kiếm này.
Trên ngọc đài, một vị Linh Sư nhìn trận chiến bên dưới, rốt cuộc nghẹn ngào nói.
Mà kể cả chưởng môn Quỷ Tông cùng với mấy vị Linh Sư khác đang nhìn Liễu Minh thả ra hỏa cầu khổng lồ cũng thấy được cốt kiếm khổng lồ xuất hiện, thần sắc càng âm trầm bất định.
Khuê Như Tuyền tức thì triệt để ngơ ngẩn.
Liễu Minh chứng kiến cốt kiếm quỷ dị khổng lồ xuất hiện cũng chấn động.
Nhưng đến lúc này hắn tự nhiên không có khả năng lui bước. Pháp lực trong cơ thể điên cuồng thúc dục không ngừng rót vào trong thanh đoản kiếm trên hư không.
Thanh đoản kiếm trên hư không biến thành một vầng trăng tròn đang không ngừng tự quay quanh chính mình, hơn nữa phát ra những tiếng quái minh. Pháp lực Liễu Minh rót ra không ngừng tụ tập lại ở trung tâm vầng trăng.
Cổ Giác vốn có dự tính trước nhưng thấy cảnh này trong lòng cũng phải rùng mình. Lúc này không thể có bất cứ do dự nào, một tay nắm lấy cốt kiếm trước người chém ngang một cái.
Áo đen trên người hắn hóa thành hắc khí bổ nhào về phía trước quấn quanh cốt kiếm mấy vòng, hóa thành hắc diễm phập phùng.
Khí tức của cốt kiếm đại thịnh.
Cổ Giác hét lớn một tiếng, hai tay dùng lực, huy động cốt kiếm hung hăng bổ về phía Liễu Minh.
- Oanh!
Từ trên thân cốt kiếm bay ra một đầu Giao Long huyết sắc dài hơn mười trượng, giương nah múa vuốt, phát ra những tiếng kêu rít gào bổ nhào về phía Liễu Minh. Nhưng nơi nó đi qua, hư không ở xung quanh đều vặn vẹo.
Một kiếm này vừa chém ra, chiếc mặt nạt cùng với cốt kiếm của Cổ Giác đồng thời vỡ vụn.
- Trảm!
Liễu Minh cũng khẽ quát một tiếng, vầng trăng tròn trên không trung khẽ động, phát ra những tiếng chói tai rồi bay vụt về phía trước.