[Dịch] Ma Thần Pháp Sư (Quyển 1, Chương 16)

Chương 8 :  Kì Mạt Hạ Tập (trung)




đệ nhất quyển

đệ cửu chương

Kì Mạt Hạ Tập (trung)

Tác giả : Tử Dạ Khô Đăng

Dịch giả : Giang Hoài Ngọc

Vì là quốc gia thượng võ, các trường học ở Á Lạp Cổ Quốc cơ hồ đều giảng dạy chủ yếu vũ kĩ, vì thế mà thanh thiếu niên tại Á Lạp đều gần như thuần thục vận dụng vũ kĩ. Mặc dù trường học của Giác Phi chỉ là một trường trung học bình thường tại biên hoang tiểu đảo, nhưng vũ kĩ của học sinh không thể xem thường. Đương nhiên cũng có người bất đồng, tỉ như …

- Thôi rồi, thôi rồi, lần này không cần về nhà cho lão ba giải quyết, tại trường đã có Đông Nam đại nhân giúp rồi.

Giác Phi Dạ đáng thương dùng ánh mắt căm thù nhìn lão sư, khóe miệng thoáng động. Lão sư đương nhiên không nhìn thấy, hoặc giả có nhìn thấy cũng không chừng, ai lại không thể giả trang chứ ?

- Bắt đầu đối luyện. Trận thứ nhất – Trương Thăng đấu Tinh Vũ.

Chỉ thấy hai người cùng nhảy lên tỷ đấu đài, song quyền nắm chặt, cùng quát một tiếng : thỉnh ! Rồi cùng xuất thủ. Tinh Vũ xuất một chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ thẳng tay đấm tới, Trương Thăng đảo thân né tránh, xoay chuyển một vòng …

Nhìn thấy Giác Phi ở một bên vừa xem vừa cổ vũ, lão sư thầm khen :

- Tuy nhiên vũ kĩ không tốt, nhưng lòng đoàn kết bạn bè khó thấy a. Hay là giúp hắn nói mấy câu để hắn thuận lợi tốt nghiệp.

Giác Phi lớn tiếng nói :

- Cố lên nha ! Đấu chầm chậm thôi, không cần gấp, cứ như thế, đều là bạn học mà, cẩn thận một chút, đừng để thụ thương.

Trong lòng lại nghĩ thế này :

- Đúng, cứ đấu chậm chậm như thế, tốt nhất là đấu đến tối, chờ các người đấu xong là đã tan học.

Đáng tiếc năm rồi lúc bái lễ Sáng Thế Chủ, Giác Phi tiểu tiện xong quên rửa tay, giờ khiến hắn thụ khổ - không đến năm phút sau, Trương Thăng bị Tinh Vũ đánh đến tối tăm mặt mũi cơ hồ ngất xỉu, Tinh Vũ ngồi trên mặt đất mắng Trương Thăng xuất chiêu quá âm hiểm. Lão sư nhìn thấy lắc đầu :

- Các ngươi đều đi xuống.

Trận thứ mười một - Phỉ Phỉ đấu Tư Minh.

Cùng đi lên trên đài, cùng nắm chặt tay, cùng hô một tiếng : thỉnh. Là bắt đầu.

Tư Minh động tác rất nhanh, lướt đến sau lưng Phỉ Phỉ xuất một quyền, đừng thấy Phỉ Phỉ nhu nhược, động tác so với Tư Minh còn nhanh hơn, chưa thấy cử động, người đã nhẹ nhàng lướt ra xa. Chuyển thân xuất thủ, chiêu số của Phỉ Phỉ đã muộn, Tư Minh đã lướt đến sau lưng Phỉ Phỉ xuất quyền. Hai người đều càng đánh càng nhanh, xem đến nỗi Giác Phi chắc lưỡi không thôi.

- Trời ơi, lợi hại thế này ? Người đó là Phỉ Phỉ sao ?

Giác Phi quay đầu nhìn bình dược tửu nằm trên đất.

- Mĩ nữ như dã thú ?

- Không đúng a, Phỉ Phỉ lướt nhẹ nhàng giống như thi triển ma pháp, miệng còn niệm niệm mấy từ a ?

Phỉ Phỉ trên miệng quả nhiên có niệm gì đó. Giác Phi thầm nghĩ :

- Không lẽ muội ấy cũng biết ma pháp ? Thôi rồi, ta còn định khoe khoang nữa chứ !

Hắn hiện thời đang cầu trời cao bảo hộ cho Phỉ Phỉ và Tư Minh đấu luyện mãi không kết thúc.

Tư Minh và Phỉ Phỉ nhân ảnh trên tỷ đấu đài xoay tròn, nhìn không ra ai là Minh, ai là Phỉ, chỉ thấy thân ảnh mơ hồ. Giác Phi xem hai mắt muốn hoa a !

- Dừng, dừng, dừng, hai người các ngươi có thể dừng được rồi, hắc hắc, không ngờ rằng cao cấp giáo sư như ta còn có dạng nữ học sinh ưu tú thế này a, không sai, dạng học sinh này chỉ có ta dạy dỗ mới có nha !

Cao cấp giáo sư vinh quang của tiểu đảo cười a a nói.

- Lão sư đáng chết làm sao lại bảo dừng, xoay chuyển xoay chuyển không phải càng tốt sao.

Giác Phi xoa xoa Thái Dương Huyệt nghĩ :

- Không lẽ thật sự xin bỏ cuộc ?

- Giác Phi ca ca, huynh làm sao vậy, trông sắc mặt có vẻ không tốt nha ?

Phỉ Phỉ vừa xuống tỷ đấu đài, nhìn thấy Giác Phi mặt tái xanh, không nhịn được hỏi.

- A a, còn không phải vì sợ ! Chờ lát nữa sẽ có người ôm đầu nha.

Tư Minh ở một bên nói xen vào.

- Giác Phi ca ca không chuyện gì, đánh không được chúng ta bỏ cuộc là xong, dù sao cũng không phải tỷ đấu, mà cũng không phải khảo thí.

Phỉ Phỉ thiên chân nói.

- Chỉ có Phỉ Phỉ là hiểu ta a, cả biện pháp ta vừa nghĩ đến cũng biết. Thông minh !

Giác Phi trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng đương nhiên nói thế này :

- Lão sư nói đấu luyện mà, chúng ta cần phải phối hợp đúng không ? Lại nói, lên đó vị tất đã thua, mỗi cá nhân đều có cơ hội bình đẳng mà.

Ngừng một lúc, Giác Phi lại nói :

- Bất quá lại nói, chúng ta là người có văn hóa thì không nên ưa thích đánh đánh giết giết, quân tử động khẩu không động thủ mà.

- Muội biết Giác Phi ca ca là quân tử, muội giúp huynh đi nói với lão sư được không ?

Phỉ Phỉ dụng ánh mắt sùng bái nhìn Giác Phi hỏi. Giác Phi trong lòng khoan khoái a !

- Phỉ Phỉ thật sự rất khả ái ! Hảo ...

- Có vẻ không tốt nha Phỉ Phỉ, Giác Phi ca ca của muội đường đường là nam tử hán, làm thế khiến huynh ấy rất mất mặt nha.

Tư Minh nhìn thấy Giác Phi có chút đắc ý liền cười a a nói.

- Phải không Giác Phi ca ca ?

Gọi một tiếng “ca ca” so với Phỉ Phỉ còn ngọt ngào hơn.

- Đúng đúng đúng, Phỉ Phỉ a, có vẻ không tốt.

Giác Phi liếc mắt nhìn Tư Minh, cười thẹn nói với Phỉ Phỉ.

- Nam tử hán mà, cần xuất thủ thì nên xuất thủ.

- Chờ xem huynh biểu diễn nha.

Tư Minh hai tay ôm ngực, dáng vẻ như đang chờ xem chuyện vui.

- Giác Phi ca ca cố lên nha !

Phỉ Phỉ cổ vũ.

- Trận tiếp theo – Đông Nam đấu Giác Phi !

Lão sư gào lên.

- Hừm, được rồi !

Giác Phi quay đầu, nhìn Phỉ Phỉ cười sáng lạn.

- Quá tuấn tú a … !

Phỉ Phỉ muốn xỉu.

- Phỉ Phỉ, muội không nhìn thấy hai chân huynh ấy đang run à ?

Tư Minh đề tỉnh.

- Tư Minh tỷ tỷ, không phải đâu, Giác Phi ca ca đang khởi động tay chân mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.