[Dịch]Ma Pháp Sư Thiên Tài

Chương 23 : Chạm đến vảy ngược




Địa ngục ma hoa ở một bên dùng lá cây nâng đầu nụ hoa nhìn Lâm Huyền Băng. Trong lòng lại nghĩ, ai dô, nữ nhân bạo lực này đúng là rất có thiên phú, bình thường thầy luyện đan muốn luyện ra đan dược rất khó, không nghĩ tới lần thứ hai nàng luyện đan thì đã thành công.

Thật ra, nếu lần luyện đan đầu tiên nàng phối hợp thêm thuốc dẫn, thì ở lần đầu tiên nàng đã thành công. Xem ra nữ nhân này ở phương diện luyện đan có chút thiên phú hơn người.

Nhưng ngay lúc địa ngục ma hoa đang trầm tư, Lâm Huyền Băng đã lấy hết thảo dược ra sắp xếp qua một bên, lại luyện ra thêm mấy viên ngưng khí đan.

“Đan dược thì luyện ra rồi nhưng không biết hiệu quả thế nào.” Lâm Huyền Băng đem đan dược đã luyện ra bỏ vào một cái bình sứ. Suy nghĩ một chút, lại đổ ra một viên, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn nhìn, sau đó nàng đem viên ngưng khí đan kia cất đi. Thu dọn mọi thứ trên bàn một chút rồi cất vào dây chuyền hỏa tinh.

Rồi nàng lên giường ngồi khoanh chân lại, bắt đầu khởi động công pháp.

Theo khí hải đan điền, dần dần trào ra một nguồn năng lượng như gió mát. Lúc nó chảy qua toàn thân, lỗ chân lông trên tay chân như được mở ra, linh khí dồi dào từ bên ngoài cơ thể rất nhanh theo lỗ chân lông ồ ạt chảy vào trong cơ thể nàng không ngừng.

Thân thể nàng lúc này giống như một miếng bọt biển, điên cuồng hấp thu linh khí từ bên ngoài, sau đó ở đan điền hình thành một vòng xoáy khí nho nhỏ. Cứ như thế lặp lại nhiều lần, khi Lâm Huyền Băng mở mắt, sâu trong đôi mắt nàng có một tia sáng rạng ngời.

“Này, ngươi đang luyện công pháp gì vậy? Hình như rất lợi hại.” Lúc Lâm Huyền Băng luyện công, địa ngục ma hoa luôn giữ im lặng. Nhưng lúc Lâm Huyền Băng mở mắt thì thói lắm lời của nó lại phát huy.

“Muốn biết hả?” Lâm Huyền Băng duỗi thắt lưng mệt mỏi một cái rồi nhảy xuống giường, con ngươi mang theo ý cười nhìn địa ngục ma hoa. Nhìn bộ dáng vô cùng chờ mong của nó, nàng vô lương tâm nói: “Không nói cho ngươi, ha ha.”

“Hừ, quỷ hẹp hòi.” Địa ngục ma hoa buồn bực dùng cái miệng nhỏ thổi cánh hoa trên trán, trong lòng nó bây giờ rất buồn bực.

“Ta keo kiệt đó thì sao? Tỷ đây không thích nói cho ngươi biết.” Lâm Huyền Băng lấy tay vỗ một cái lên đầu ma hoa, nhìn nó buồn bực thì tâm tình của nàng lại cảm thấy thật tốt, ai dô, hình như nàng bắt nạt nó thành nghiện rồi?

Sau khi bắt nạt địa ngục ma hoa, tiểu ngân hồ ngồi xổm một bên liền leo đến đầu vai Lâm Huyền Băng, theo nàng đi ra mở cửa phòng.

Gian bên ngoài đúng lúc bị người nào đó mở cửa ra.

Lâm Huyền Băng xua tay ý bảo tiểu ngân hồ và địa ngục ma hoa vào phòng trốn đi. Hai tên nhóc hiểu ý cùng trốn vào trong phòng nàng.

“Dì Hách, người đi chậm một chút, cẩn thận bậc thềm.” Một âm thanh lãnh đạm nhưng mang theo chút ấm áp từ ngoài cửa truyền đến.

Ánh mắt Lâm Huyền Băng liền hướng về phía cửa viện, chỉ thấy cậu thiếu niên lúc trước từng cứu nàng đang đỡ mẹ mình chậm rãi đi vào trong viện. Nhìn bộ dạng khập khiễng của mẹ, nàng nhanh như gió vọt tới bên người. Dùng tay nâng cánh tay kia của bà, nàng vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Ánh mắt thân thiết của nàng lúc này nhìn về phía chân Hách Ngưng Chi.

“Không có việc gì chỉ là không cẩn thận nên bị té, nghỉ ngơi vài bữa thì khỏe thôi.” Hách Ngưng Chi nở nụ cười yếu ớt với Lâm Huyền Băng, trấn an vẻ mặt đang khẩn trương của nàng.

“Vâng, để con đỡ mẹ vào nhà nghỉ ngơi trước.” Lâm Huyền Băng đỡ Hách Ngưng Chi vào trong phòng rồi để bà nằm trên giường, “Mẹ, để con đi kêu thầy thuốc tới.”

“Không cần đâu.” Hách Ngưng Chi kéo Lâm Huyền Băng lại, ngăn cản nàng đi ra ngoài, sau đó bà nói với Lâm Huyền Băng: “Chỉ là bị thương nhẹ, Thiên Nhi đã chữa trị cho mẹ rồi, không có gì đáng ngại.”

Lâm Huyền Băng nghi ngờ ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Huyền Thiên, sau đó quay đầu nói với Hách Ngưng Chi: “Mẹ, vậy người nghỉ ngơi một chút đi, cơm chiều con sẽ làm.”

“Băng Nhi, con biết làm sao?” Lúc này đổi thành Hách Ngưng Chi mở to hai mắt nhìn. Bà chưa từng cho con gái làm qua những việc như nấu cơm, giặt quần áo.

“Mẹ, mẹ xem nhẹ con quá, mẹ cứ đợi mà xem.” Lâm Huyền Băng tươi cười với Hách Ngưng Chi. Sau đó nàng xoay người, duỗi tay kéo Lâm Huyền Thiên bên cạnh cùng nhau đi ra ngoài.

Sau khi bước qua cửa ra khỏi phòng, Lâm Huyền Băng thu lại vẻ mặt tươi cười. Sắc mặt của nàng đông lại, trong ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng nhìn về phía Lâm Huyền Thiên: “Là ai làm mẹ ta bị thương?”

Lâm Huyền Thiên nhìn toàn thân Lâm Huyền Băng đều phát ra ý lạnh, vẻ mặt hắn hơi sửng sốt một chút, biểu cảm vốn lãnh đạm của hắn đột nhiên ấm áp như nắng tháng ba, hắn nói với Lâm Huyền Băng: “Nơi bị thương của dì Hách đã được ta dùng thủy thuật trị liệu, qua hai ngày nữa sẽ không có việc gì.”

Nhìn Lâm Huyền Thiên rõ ràng tránh né câu hỏi của nàng, vẻ mặt Lâm Huyền Băng càng trở nên u ám.

“Là ai? Ta chỉ cần đáp án.” Lâm Huyền Băng nhìn thẳng vào mắt Lâm Huyền Thiên. Mới vừa rồi lúc đỡ mẹ lên giường, nàng đã lén xem qua vết thương của bà một chút, đâu phải bị trật? Rõ ràng chính là bầm tím!

Nàng không muốn để mẹ lo lắng cho nên không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng vừa đi ra khỏi cửa phòng, rời khỏi phạm vi tầm mắt của bà, nàng liền vội vã muốn biết ai đã làm bà bị thương? Long có nghịch lân, người cũng có chi*. Mà nghịch lân của Lâm Huyền Băng đó là mẹ của nàng Hách Ngưng Chi, một người phụ nữ lương thiện luôn hết mực yêu thương nàng.

*Long có nghịch lân, người cũng có chi: ý nói ai cũng phải có điểm yếu.

Lần đầu tiên Lâm Huyền Thiên nhìn thấy Lâm Huyền Băng có khí thế như vậy, việc dì Hách bị thương rất khó giải quyết. Hắn cũng không biết phải nói thế nào với Lâm Huyền Băng.

Lâm Huyền Băng nhìn bộ dáng trầm mặc của Lâm Huyền Thiên, nàng hít sâu một hơi, nói với hắn: “Bây giờ ngươi không nói, ta ra ngoài cũng sẽ nghe được, vấn đề chính là thời gian sớm hay muộn thôi.”

Lâm Huyền Thiên nghe Lâm Huyền Băng nói vậy liền cúi đầu hạ thấp tầm mắt, sau khi ngước mắt lên, trong lòng hắn đã quyết định nói ra.

“Là nhị trưởng lão, nhị trưởng lão nghe nói ngươi phế đi tay của Thừa Tông, cho nên giận chó đánh mèo với dì Hách.” Ngụ ý vết thương trên chân Hách Ngưng Chi đã rõ nguyên nhân.

“Lâm, Thừa, Tông !” Lâm Huyền Băng cắn răng nói ra ba chữ này. Được, tốt lắm, ta và ngươi lần này đã kết thù lớn. Còn có nhị trưởng lão, thân là trưởng bối nhưng có thể ra tay vô tình như vậy với một người phụ nữ tay không tấc sắt.

Các ngươi đối với ta bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa.

Lâm Thừa Tông, ngươi nói với nhị trưởng lão là ta phế đi tay ngươi có phải không? Được, tỷ sẽ thật sự đem hai tay của ngươi phế đi. Còn nhị trưởng lão, có mắt không tròng chỉ nghe lời nói của một bên đã tự ý dùng hình phạt riêng, cặp mắt kia của ngươi cũng chỉ dùng để trang trí.

Giờ phút này ở sâu trong lòng Lâm Huyền Băng đã bị hận ý khống chế, lệ khí tỏa ra từ trên người nàng khiến người ta sợ hãi không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.