[Dịch] Ma Kiếm Lục

Chương 73 : Khắc cốt minh tâm ná nhất cá vĩnh hằng




Mỗi người đều khó tránh khỏi bị người lường gạt, mỗi người đều khó tránh khỏi cái chết. (Cổ Long, ngữ)

Ai có thể thấu tỏ sự đau khổ của một người chỉ trong khoảnh khắc mất hết tất cả người thân nhỉ? Chuyện đó phảng phất như một thế giới hoàn mĩ, trong chớp mắt bỗng sụp đổ mà không phục hồi lại.

Mưa vẫn không ngừng không nghỉ, gió vẫn mãnh liệt thổi qua, tất cả mọi thứ ấy, đều đang tôn lên tâm tình của Liễu Dật.

Hốt nhiên, Liễu Dật cảm thấy phía sau lưng có một trận kình phong đánh tới, nhẹ nhàng chuyển động cái đầu, để luồng sáng màu trắng ấy thuận đà lướt qua sát bên cổ mình, “phập” một tiếng, vật màu trắng ấy găm lên cây cột.

Liễu Dật đột nhiên đứng dậy, nhìn khắp bốn bên, lớn giọng quát: “Ra đi! Có chuyện gì ngươi cứ nói ra, ngay cả người thân của ta ngươi cũng giết cả rồi, cái kiểu úp úp mở mở này, có thể gọi là hảo hán gì chứ.”

Trong viện đầy những hồi âm, từ từ dừng lại, sau đó là tiếng mưa, không có lấy một điểm động tĩnh, Liễu Dật đột nhiên nhớ tới nội dung mảnh giấy lần trước, xem ra đối phương sẽ không để mình chết dễ dàng, mà bắt mình phải chịu dằn vặt đến tận cùng rồi mới chết.

Nhìn đến mảnh giấy trên cột, Liễu Dật đột nhiên xông qua, mở nó ra, chỉ thấy bên trên viết một dòng chữ lớn: “Đây là lễ vật thứ hai dâng cho ngài, thỉnh ngài lên Lam Ngọc đình bên cạnh Tây Hồ nghiệm thu, Ma tộc Ma môn, hộ pháp—Vi Phong, kính dâng.” Tuy không biết là thứ gì, nhưng Liễu Dật lại có một cảm giác không hay.

Quẳng mảnh giấy trong tay xuống, Liễu Dật xông ra khỏi Liễu phủ, trong cơn mưa lớn, hắn chạy bán mạng, bên cạnh Tây Hồ, Lam Ngọc Đình, ở đó có gì? Trong đầu Liễu Dật xuất hiện vô số ý niệm mà hắn không dám nghĩ, việc hiện tại có thể làm chỉ là chạy thật nhanh, đến Lam Ngọc đình nhanh nhất, đến đó rồi, mọi thứ đều sẽ rõ ràng, đáp án cũng sẽ bày ra.

Cuối cùng, Liễu Dật đã đến, trong kí ức Liễu Dật, đây là một cái đình đơn giản, trong đình chỉ có một cái bàn dài, bốn cái ghế đá, không có vật gì khác, thế nhưng, tối hôm nay lại không phải vậy, bốn bên đình, đầy những ngọn đèn, dưới ánh đèn, Liễu Dật nhìn thấy một người, một người đang nhìn quanh quất khắp nơi, thập phần nôn nóng.

Đó là… Cát Lợi Nhi, Liễu Dật cũng không nghĩ nhiều, chạy mạnh qua, chạy vào trong đình, Liễu Dật nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cát Lợi Nhi, hỏi: “Ngươi vì sao lại ở đây?”

Cát Lợi Nhi thấy Liễu Dật đến rồi, hốt nhiên cười nói: “Đợi ngươi a, mấy hôm trước có vị bá bá kiếm ta, nói ngươi muốn gặp ta, bèn mang ta đến đây.”

Liễu Dật đột nhiên lùi ra sau, trong lòng liên tục lặp lại một từ: “Không, không, không…” đây không phải là sự thật, Liễu Dật không dám tin, Vi Phong lại đặt mục tiêu thứ hai lên trên thân Cát Lợi Nhi.

Cát Lợi Nhi thấy Liễu Dật lùi ra sau, sợ sệt hỏi: “Ngươi sao lại…” thế nhưng, nói còn chưa nói xong, đã cảm thấy trong bụng chợt đau đớn kịch liệt, cũng đứng không nổi nữa, liền ngã xuống đất.

Chuyện đáng sợ cuối cùng cũng đã phát sinh, Liễu Dật có nghĩ tới, nhưng không dám đối diện, hắn nhanh chóng bước lên trước ẵm lấy Cát Lợi Nhi, lắc mạnh đầu nói: “Không, đừng, xin đừng như thế này…” nước mắt trong mắt, cũng đã chảy cạn, thứ duy nhất có thể chảy xuống, đó là máu.

Cát Lợi Nhi không dám tin mình thấy Liễu Dật, hỏi: “Sao lại… lại thế này?”

Liễu Dật cổ họng khàn khàn, nhẹ giọng nói: “Vị bá bá ấy, hắn là Vi Phong, Ma tộc hộ pháp, chú ruột của Vi Thiên Đà, hắn trả thù ta đấy, ngươi vì sao lại tin hắn, hắn đã giết hết cả nhà ta, hiện tại lại muốn đoạt mất sinh mệnh của ngươi.”

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, cô ta muốn nói gì? Thế nhưng trong miệng lại tràn ra máu, ho một tiếng, nói: “Ta chỉ là, muốn gặp ngươi, lúc ta trở lại kiếm, kiếm các ngươi, các ngươi đã… không ở đó nữa.”

Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, lắc mạnh đầu nói: “Vì sao lại như vậy, chúng ta không phải đã rất vui vẻ sao? Ngươi vì sao lại phải bỏ đi, chẳng lẽ tình yêu giữa chúng ta quả thật không qua nổi một cái khảo nghiệm nhỏ xíu thế ư?”

Cát Lợi Nhi cười cười, trên mặt càng thêm trắng bệch, thậm chí trở nên trắng xanh, đã có chút dọa người, chỉ nghe cô nhẹ giọng nói: “Cũng có lẽ, tình yêu là thứ… không kiên trinh nhất, không đáng tin nhất trên thế giới này, thế nhưng, ta lại có được, hạnh phúc, lại thế nào nhỉ? Là ta tự tay mình đã hủy diệt… hạnh phúc của ta, xin tha thứ cho Cát Lợi Nhi, tha thứ cho sự tự tư đó của Cát Lợi Nhi, tha thứ cho Cát Lợi Nhi không tin vào tình yêu…” thanh âm càng lúc càng thấp, đến đoạn sau, tựa hồ không nghe được Cát Lợi Nhi nói gì nữa.

Liễu Dật nhìn vẻ hư nhược đó của Cát Lợi Nhi, đột nhiên nói: “Xin ngươi đừng dọa ta, trong một đêm, ta đã mất đi tất cả, ngươi hiện tại chính là thứ duy nhất mà ta có, xin ngươi đừng dọa ta, đừng rời khỏi ta được không?”

Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hốt nhiên một trận đau đớn kịch liệt từ trong bụng truyền lại, cố chịu đau, Cát Lợi Nhi nói: “Cát Lợi Nhi biết mình sắp chết rồi, thư sinh, ngươi còn nhớ câu ta đã nói qua không? Ở Phiêu Tuyết hoa hải ấy, Cát Lợi Nhi nói với thư sinh ấy.”

Liễu Dật lúc này chẳng nói gì được nữa, hắn chỉ có thể không ngừng gật đầu…

“Nếu như có một ngày, Cát Lợi Nhi chết đi rồi, xin ngươi đừng bi thương… xem ánh mặt trời ấm áp này, bầu trời rộng lớn này, nhìn xem Phiêu Tuyết ở biển hoa này, nghe tiếng gió, ngửi mùi hương. Thế giới vẫn còn tuyệt vời như cũ, vì sự ra đi của Cát Lợi Nhi, tịnh không mang đi thế giới của thư sinh, chỉ xin mang Cát Lợi Nhi chôn sâu vào trong kí ức của thư sinh, được không?” Cát Lợi Nhi lặp lại câu nói ấy, cũng đang khích lệ Liễu Dật, cô quả thật sợ thư sinh ngốc này sau khi mình chết đi rồi không nghĩ thoáng ra được.

Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi càng chặt hơn, như sợ cô ấy chạy mất, thanh âm run rẩy, lắc đầu nói: “Đừng, ngươi thật tàn nhẫn, khi ta mất đi tất cả, cũng mất luôn tình yêu của ngươi, thế giới của ta sớm đã biến mất, ngươi bảo ta làm sao đem tình yêu của ta chôn vùi đi? Ngươi rất tàn nhẫn, thật là rất tàn nhẫn…” liễu dật cố gắng vãn hồi, tựa hồ, thay đổi cách nghĩ của Cát Lợi Nhi, cô ta sẽ có thể tiếp tục sống.

Thế nhưng, Liễu Dật làm gì biết lòng của Cát Lợi Nhi chứ! Cô ta chỉ muốn khiến hắn sống thật tốt, đừng vì cái chết của mình mà bỏ đi tương lai của bản thân, bỏ đi thế giới của bản thân, tuy thời gian ở gần nhau không nhiều, nhưng cô ta rất thấu hiểu Liễu Dật.

Khóe miệng của Cát Lợi Nhi một lần nữa tràn ra máu tươi, muốn nói gì đó, tựa hồ cũng không nói nổi nữa, chỉ là dùng ánh mắt nhìn Liễu Dật, phảng phất như muốn đem hình ảnh của Liễu Dật vĩnh viễn vĩnh viễn khắc sâu vào trong tim.

Nhìn bộ dạng của Cát Lợi Nhi, tim Liễu Dật muốn vỡ cả ra, loại đau khổ ấy, là bất kì từ ngữ nào cũng không thể hình dung được, loại mất mát ấy, là bất kì phương thức nào cũng vô pháp biểu đạt được, Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, ráng sức kêu lên: “Cát Lợi Nhi, ngươi đừng dọa ta, có nhớ những lời chúng ta đã nói qua không? Đến chân trời góc biển, cùng nhìn trăng đuổi sao, cùng gió thổi biển hoa. Chúng ta còn chưa đi, ngươi không thể thất tín được.”

Cát Lợi Nhi miễn cưỡng lắc lắc đầu, tựa hồ dùng hết sức lực, nói ra mấy chữ cuối cùng: “Xin lỗi… để cho, tình yêu của ta, vĩnh viễn, vĩnh viễn… bầu bạn ở, bên cạnh, thân ngươi… đi.” Nói xong chữ cuối cùng, Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vĩnh viễn thiếp đi, cũng không tỉnh lại nữa.

Liễu Dật chợt ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Cát Lợi Nhi, lớn giọng hét: “Đừng… đừng tàn nhẫn vậy, cầu xin ngươi… đừng ngủ đi.” Thế nhưng, không quản Liễu Dật hô hoán thế nào, Cát Lợi Nhi cũng không nghe được nữa, khoảnh khắc này, đã trở thành một vĩnh hằng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.