[Dịch] Ma Kiếm Lục

Chương 74 : Sinh vô tha luyến phong đới bi thương tẩu




Cho dù ngươi tịnh không phải là một kẻ đa sầu đa cảm, ngươi cũng sẽ không chịu được mà than thở. Sinh mệnh đẹp đẽ vì sao vẫn là ngắn ngủi như thế? (Cổ Long, ngữ)

Một người đã từng có qua tình yêu đích thực, vào lúc nó mất đi, cũng có lẽ sẽ cảm thấy thế giới này không còn quan trọng gì nữa, tình yêu, chính là vĩ đại như thế, chính là không thể tưởng tượng như thế.

Mưa vẫn không ngừng rơi từ trên không xuống, gió vẫn thổi qua giữa Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, ôm lấy thân thể đã lạnh ngắt của Cát Lợi Nhi, trong lòng Liễu Dật chỉ có một cảm giác—đau.

Thời gian, trôi qua xung quanh Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, gió thổi tung mái tóc dài của Liễu Dật, dưới ánh đèn hôn ám ấy, mái tóc dài đó từ từ rũ bỏ màu đen của nó, vô hạn bi thương, thống khổ, ai sầu, phẫn nộ, pha trộn trong lòng, lại khiến cho Liễu Dật vì tình mà một đêm bạc tóc.

Mưa từ từ ngừng lại, bầu trời bị gió thổi quang đãng ra, từ từ, mặt trời từ phương đông mọc lên, chiếu sáng mọi thứ xung quanh, dùng sự ấm áp của nó, nuôi dưỡng cho sinh mệnh trên mặt đất, thế nhưng, thân thể của Cát Lợi Nhi vẫn cứ lạnh ngắt, bởi vì mặt trời cũng không thể khiến cô ấy ấm áp.

Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi, từ từ đứng dậy, xoay người đi ra khỏi đình, hướng về “nhà” của mình, bước đi!

Chính vào lúc này, Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, A Cửu, đã đuổi theo đến nơi, nhìn thấy chuyện mà trên dưới Liễu phủ đã gặp phải, mấy người tìm Liễu Dật khắp nơi, cuối cùng ở cửa đại sảnh tìm thấy mảnh giấy ấy, biết rằng Liễu Dật đã đi đến đây, thế là, ba người dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo tới đây, chỉ lo Liễu Dật xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, khi ba người đuổi tới, đập vào mắt lại là vô hạn bi thương, Liễu Dật ôm thi thể lạnh ngắt của Cát Lợi Nhi, lại một đêm bạc tóc, trong cơn gió hiền dịu ấy, ánh mắt Liễu Dật rỗng sâu, hắn chỉ có một cách nghĩ duy nhất, đó là ôm Cát Lợi Nhi về nhà.

Mỗi bước mỗi dừng lại, cũng không biết đã đi như thế bao lâu, cũng không biết đã đi như thế bao xa, cuối cùng, Liễu Dật cũng về tới cái nhà đã không còn là “nhà” của hắn ấy.

Mấy người Thập Kiệt Nhất theo Liễu Dật suốt, không biết hắn vì sao lại làm như vậy?

Liễu Dật mang Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng đặt trên đất, sau đó đỡ Liễu Mục Tịch, cha hắn, thi thể lạnh ngắt, cứng đờ ấy, nhưng Liễu Dật vẫn đỡ ông ta đến cái ghế dựa bên bàn, ngồi nghiêm chỉnh ở đó.

Liễu Dật quay lại, ôm Cát Lợi Nhi, cùng quỳ trước thân Liễu Mục Tịch, nhìn phụ thân chết đã lâu đó, Liễu Dật vịn đỡ Cát Lợi Nhi, nói: “Đứa con bất hiếu Liễu Dật, tại đây đập đầu với cha.” Nói xong, một mặt đỡ Cát Lợi Nhi, một mặt đập đầu ba cái.

Đập đầu xong, Liễu Dật không biểu tình gì cười nói: “Cha, cha xem, hài nhi mang nàng dâu về cho cha rồi nè, hôm nay, bọn con ở trước mặt cha thành thân, cha nói xem có tốt không?”

Liễu Dật nhìn thi thể phụ thân, nói tiếp: “Ông không nói gì, tức là đồng ý rồi, chúng con ở trước mặt ông đây bái đường.” nói xong, đỡ Cát Lợi Nhi, quả thật bắt đầu lạy xuống.

Thập Kiệt Nhất cùng Đại Đao Vương, A Cửu đều muốn đi đến khuyên nhủ Liễu Dật, thế nhưng, bọn họ đều biết tính cách của Liễu Dật, hiện tại mà nói bi thương của hắn đã làm hắn mất đi lý trí, cho nên, ba người chỉ có đứng bên mà nhìn.

Chính vào lúc Liễu Dật và Cát Lợi Nhi lạy lần thứ hai, hốt nhiên một thanh âm mềm mại hét lên: “Không thể!”

Mọi người đều bị thanh âm đó chận lại, theo phương hướng của thanh âm đó mà nhìn ra, đập vào mắt là người mà mọi người đều biết, cô ta chính là tôn chủ của Ma tộc Ma môn, Thất Nguyệt, cô ta lúc này, thân mặc bộ đồ bó sát màu hồng, tay trái mang đồ bảo vệ cổ tay màu phấn hồng, tay phải không có gì che chắn cả, làn da đen thui hoàn toàn lộ hết ra ngoài, thân dưới là cái váy ngắn màu hồng, đôi chân đẹp thon dài mang ủng nhỏ bằng da trâu tới đầu gối, xem ra sự phối hợp rất hợp lý, áo khoác đơn màu hồng che phủ toàn thân, cách thức ăn mặc vẫn như thế, chỉ là màu sắc của y phục đã thay đổi.

Tay trái cầm thanh Vũ Nguyệt kiếm dài mảnh xinh đẹp ấy, xuất hiện trước mắt mọi người.

Liễu Dật đặt Cát Lợi Nhi xuống đất, đột nhiên cầm “Bi Mộng” kiếm lên, hỏi: “Vì sao không thể?”

Thất Nguyệt dừng lại, nói tiếp: “Cô ấy đã chết rồi, chẳng lẽ ngươi muốn cùng một người chết bái đường thành thân ư?”

Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, đột nhiên ha ha cười lớn, trong tiếng cười chứa đầy bi thương, đầy phẫn nộ, hốt nhiên, Liễu Dật ngừng cười, nói: “Câm miệng, ngươi xem, mọi thứ, mọi thứ ở đây, đều là quà của Ma môn các ngươi, hiện tại, ngươi cao hứng rồi chứ? Ta thứ gì cũng không có, thứ gì cũng không còn nữa rồi!”

Biểu tình của Thất Nguyệt có chút tê dại, nói: “Ngươi không biết, ta cũng không nghĩ…” nói còn chưa nói xong, hốt nhiên cảm thấy trong tim đau đớn.

Bi Mông kiếm trong tay Liễu Dật trong chớp mắt rời tay bay ra, cắm vào tim Thất Nguyệt. Mắt của hắn là màu đỏ máu…

Chính là như vậy, một chớp mắt ấy, đã dừng lại, không có một khắc tiếp theo, chính là như vậy, không biết ai chăm chú nhìn ai, trong mắt bọn họ, vĩnh viễn lưu lại cố sự này.

Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, nước mắt của cô cũng không nghe lời cô, nhẹ nhàng rơi xuống, nhẹ giọng nén đau nói: “Tuy, chuyện này không phải do ta gây ra, nhưng, nếu như giết ta rồi, tâm tình ngươi có thể vui lên một chút, ngươi cho rằng nên vậy ư?”

Tình yêu thật lòng, là không lưu ý vì hắn mà trả giá nhiều ít, không với cao tới một sự hồi báo nào, thậm chí, vì một nụ cười của hắn, bỏ đi sinh mạng của mình, có người, chính là si cuồng thế này—Thất Nguyệt, chính là nữ hài như thế này.

Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, phẫn nộ nói: “Tốt, thế thì ta giết ngươi.”

Chính vào lúc này, Đại Đao Vương và A Cửu hét lên: “Đừng!” bọn họ quả thật không muốn Liễu Dật bị cừu hận che mờ hai mắt.

Chính vào lúc Liễu Dật muốn động, một đạo hàn quang, từ ngoài trời bay đến, cắm thẳng vào tim Liễu Dật, sức mạnh to lớn làm Liễu Dật rút mạnh Bi Mộng kiếm từ trên thân Thất Nguyệt ra, lui về sau mười mấy bước, “bịch” một tiếng, quỳ xuống đất, một ngụm máu tươi từ trong bụng, phun ra ngoài.

Chính vào lúc này, một hắc y nhân xuất hiện tại trường, ai cũng không ngờ sự tình lại phát triển đến bước này, Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, A Cửu vội vàng chạy qua, đỡ lấy thân thể Liễu Dật.

Lại nói Thất Nguyệt đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Vi Phong, tức giận nói: “Mấy chuyện này là do ngươi làm phải không? Hiện tại ngươi cuối cùng cũng đem hắn giết đi rồi, ngươi có thể thay cho tên điệt nhi phế thải đã chết đó của ngươi báo cừu rồi?” đột nhiên, Thất Nguyệt rút kiếm, chém về hướng Vi Phong.

Nhưng Vi Phong là nhân vật thế nào, trăm năm tu hành, trở thành Ma môn hộ pháp, với công lực của Thất Nguyệt, lại có bảo kiếm trong tay, cũng đừng hòng thương hại đến một sợi tóc của Vi Phong. Chỉ thấy Vi Phong hai ngón tay chợt kẹp lại, “Vũ Nguyệt” kiếm tuy sắc bén, cũng đừng hòng động đậy được.

Vi Phong cúi đầu nói: “Tôi chỉ vì sự an nguy của tôn chủ mà suy nghĩ, hy vọng tôn chủ minh bạch cho một mảnh khổ tâm của lão thần, đừng vì một người ngoài, làm thương tổn hòa khí.” Nói xong, đột nhiên vẫy tay, xoay người bỏ đi.

Nhìn thấy Vi Phong bỏ đi, Thất Nguyệt biết, cô không giết được Vi Phong, quay đầu lại, ánh mắt rơi trên thân thể Liễu Dật…

Chỉ thấy trước thân Liễu Dật đã bị máu nhuộm đỏ hết, một kiếm vừa rồi đã xuyên qua tim hắn, thấ hắn sống không nổi nữa, Liễu Dật giãy giụa đứng lên, lớn giọng nói: “Đừng đỡ ta.” Xách Bi Mộng kiếm, dùng nghị lực cuối cùng, từng bước đi về phía Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt biết, hắn đến để giết cô, cô sẽ không phản kháng, cho nên, nhẹ nhàng, nhắm mắt lại…

Một bước… hai bước… ba bước… theo tiếng bước chân dừng lại, tâm tình Thất Nguyệt trái lại bình tĩnh, cũng có lẽ, chết như thế này, đối với cô là giải thoát lớn nhất.

Thế nhưng, đợi thật lâu, vẫn không có bất cứ động tác gì, hốt nhiên, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: “Xin lỗi… ta tịnh không muốn làm thương hại cô, ta nghĩ ta sắp chết rồi, cô nhất định phải thay đổi tính khí quật cường đó của cô, nếu không nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi, ta tịnh không phải là một người đáng để yêu, xin cô hãy quên ta đi, một lần nữa đi kiếm người mà cô yêu, mà cũng yêu cô.” Thanh âm dần dần rời xa, Thất Nguyệt mở mắt ra, nhìn thấy Liễu Dật miễn cưỡng đi về phía thi thể của Cát Lợi Nhi.

Nhìn con người kiên cường đó, Thất Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Thư sinh ngốc, ngươi nói sai rồi, khi trong lòng ngươi đã khắc sâu một người, làm sao để vào đấy một người khác được chứ? Đau khổ như thế này, so với ngươi giết ta còn đau hơn ngàn vạn lần.”

Liễu Dật đột nhiên quỳ xuống, vết thương trước ngực tràn ra một lượng máu lớn, miễn cưỡng đỡ lấy Cát Lợi Nhi, bắt đầu bái đường…

Đại Đao Vương ở bên cạnh, lúc này mắt đã đầy nhiệt lệ, nam nhi cứng rắn như thế này, hắn có thể nói được gì? Thập Kiệt Nhất và A Cửu, luôn luôn chuẩn bị nâng đỡ Liễu Dật, chỉ sợ hắn ngã xuống, không dậy được nữa.

Trong cái nhìn chăm chú của ba người, Liễu Dật và Cát Lợi Nhi bái đường xong, Liễu Dật nhẹ nhàng ôm Cát Lợi Nhi vào lòng, nói với Thập Kiệt Nhất: “Hảo huynh đệ… con đường của ngươi, phải tự ngươi đi, ca ca sau này không thể đi cùng với ngươi nữa.”

Nhìn mấy người bọn họ, Thất Nguyệt hai chân chợt mềm ra, đứng không nổi nữa, ngồi xuống, giữa những thi thể khắp nơi, còn có một phần hữu nghị ấy, nhớ lại câu Liễu Dật vừa nói, từng chữ như dao khắc sâu vào tim, cũng có lẽ, cuộc đời này cô đừng hòng quên được hắn.

Thập kiệt nhất đột nhiên bước lên trước, quỳ xuống bên cạnh Liễu Dật, lớn giọng nói: “Lão đại, ngươi đừng dọa ta, ngươi đã dọa ta một lần rồi, ta tin rằng, lần này ngươi nhất định sẽ không sao đâu.”

Liễu Dật nhìn nhìn A Cửu, nói tiếp: “A Cửu, Thập Nhất, trước giờ luôn yêu mến cô phi thường, hy vọng cô… cho hắn một lần cơ hội.”

A Cửu nhìn bộ dạng của Liễu Dật, đâu còn có thể nói ra lời nữa, chuyện duy nhất có thể làm là không ngừng gật đầu.

Liễu Dật nhìn Đại Đao Vương nói: “Không xem được ngươi cùng Thủy Nhi thành thân, cũng là chuyện đáng tiếc của cuộc đời này, ta muốn xin ngươi giúp ta một việc, sau khi ta chết… đem ta và Cát Lợi Nhi chôn trong Phiêu Tuyết hoa hải ở Liên Hoa trấn, được không?”

Đại Đao Vương vội gật gật đầu…

Hốt nhiên, mọi người chợt yên lặng, Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi an tâm như thế mà ngủ đi, cũng không nghe được bất kì thanh âm nào trên thế giới này nữa.

Thập Kiệt Nhất đột nhiên ôm lấy Liễu Dật, lại lớn giọng khóc, nói: “Lão đại, là Thập Nhất không tốt, Thập Nhất không bảo vệ được ngươi, lão đại, đừng đùa với Thập Nhất nữa, mau tỉnh lại đi.” Nói xong, lay mạnh thân thể Liễu Dật.

A Cửu túm lấy Thập Kiệt Nhất, khóc nói: “Đừng có như thế, để cho hắn an tâm mà đi đi, cũng có lẽ hắn sẽ ở dưới đất mà gặp được Cát Lợi Nhi và người nhà, như thế hắn sẽ vui vẻ hơn.”

Bầu trời từ từ chuyển thành hôn ám, gió nhẹ bay qua, phảng phất như thương xót nhân sinh bi thảm này…

=====================

Hết bộ 1


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.