-Lão Tam, lúc nào các ngươi kết hôn?
Đột nhiên Diệp Dực nói ra một câu, làm cho mọi người cười sặc sụa, lão gia tử ah, tại sao ngay cả ngươi cũng tham gia náo nhiệt chứ.
-Gia gia, chúng ta không có gì...
Tam ca có chút vô lực.
-Hiện tại không có gì, không có nghĩa là sau này không có gì, Tam ca, có phải ngươi không dám theo đuổi người ta không, yên tâm, cứ giao cho ta, ta giúp ngươi!
Diệp Lãng tiếp tục nói.
-Cút! Đi chơi đi, ta sợ là ngươi sẽ dọa người ta sợ.
Tam ca giận dữ, nói.
-Ồ! Dọa sợ... Ta hiểu rồi! Các ngươi cứ tự làm quen đi.
Biểu lộ của Diệp Lãng rất mập mờ, ít nhất Tam ca cũng nói ra lời trong lòng của mình.
-Ha ha, Tam ca đừng thẹn thùng, có cần giúp đỡ thì cứ nói, chúng ta sẽ giúp ngươi! Mọi người sẽ tác thành cho hai người...
Vào lúc này Thất ca dùng tay đụng đụng vào Tam ca, biểu lộ trên mặt rất dâm đãng.
-Các ngươi... Nói chuyện đứng đắn được không, chuyện của Thập Tam còn nhiều lắm.
Tam ca bất đắc dĩ, đành phải nói sang chuyện khác, mà chiêu này rất hữu dụng, dù sao chuyện làm mọi người cảm thấy hứng thú nhất chính là Diệp Lãng.
-Ta có chuyện gì chứ?
Bộ dáng của Diệp Lãng ngơ ngác, hắn chẳng biết mình có chuyện gì để nói cả.
-Ngươi đừng giả bộ, ngươi có biết lần này ngươi đi ra ngoài có bao nhiêu oanh động không, nói đi, đoạn đường này ngươi đã làm những gì! Chuyện ở Chu Tước không cần phải nói, mơ hồ thần y ở Thánh thành là sao? Trước kia ngươi biết y thuật hay sao? Còn nữa, Thánh Nữ Hiên Viên băng, ngươi quen biết nàng thế nào...
Lúc này Tam ca đang tiếp tục thay đổi chủ đề.
-À, thì ra là những chuyện này, nếu bắt đầu nói ngay từ đầu, chỉ sợ ta nói ba ngày cũng không đủ!
Diệp Lãng lập tức chen ngang, những chuyện này cũng qua lâu rồi, chỉ sợ những chuyện này bọn Diệp Lam Vũ đã giải thích rõ ràng rồi, không cần mình nhiều lời.
-Tuy đã qua lâu, nhưng ta rất hiếu kỳ là Thập Tam ngươi học y thuật lúc nào, hơn nữa còn cao minh như vậy! Lại nói, lúc trước chúng ta bị thương, vì sao ngươi không chữa trị cho chúng ta.
Vào lúc này Thất ca nhìn chằm chằm vào Diệp Lãng, những chuyện mà hắn hưng sư vấn tội còn rất nhiều.
Nếu như lúc trước biết y thuật của Diệp Lãng cao minh như vậy, thế thì tại sao lại để cho bọn họ chịu tội chứ.
-Thời điểm ta nghiên cứu luyện kim thuật, cũng đã học y thuật, cũng là do các ngươi không hỏi mà thôi! Về phần tại sao không trị liệu cho các ngươi, rất đơn giản, bởi vì các ngươi không có hỏi ta.
Diệp Lãng sững sờ, giống như đang nói là do các ngươi sai, là các ngươi không tới tìm ta.
-Mẹ khiếp, ngươi không nói mình biết y thuật, thì làm sao chúng ta tới tìm ngươi!
Tam ca vaf Thất ca đồng thời nói ra.
-Đó là chuyện của các ngươi đâu có liên quan gì tới ta!
Diệp Lãng nói với vẻ mặt vô tội.
-Tiểu tử, có phải ngươi ngứa da hay không.
Tam ca giơ nắm đấm lên, nói.
-Đúng vậy, có một chút, ngươi gãi giúp ta đi!
Diệp Lãng nói xong, liền xoay người lại, chỉ vào một chỗ sau lưng.
...
Tam ca muốn phát điên lên.
-Được rồi, các ngươi đừng làm rộn! Hiện tại nên nói chuyện đứng đắn trước, chuyện ở Tường Không chúng ta đã biết, nhưng ta cần hỏi ngươi về chuyện phát hiện di tích, đến cùng phát hiện ra cái gì? Mà theo ngươi thấy, Tường Không có nó thì sẽ biến hóa như thế nào?
Diệp Dực lên tiếng, trực tiếp tiến vào vấn đề mấu chốt nhất.
Mặc dù trước đó Diệp Lãng đã nói về chuyện ở Tường Không, nhưng vẫn còn nhiều chỗ chưa giải thích rõ ràng, mà mọi người chú ý nhất chính là di tích Thiên Công Việt Tộc, hắn cũng không nói rõ rốt cuộc bên trong có gì.
Ban đầu ở Chu Tước đế quốc không quá thuận tiện để hỏi chuyện này, lại biết Diệp Lãng sẽ trở về Diệp thành, cho nên Diệp Thành Thiên cũng không tiếp tục dây dưa trên vấn đề này nữa.
-Chuyện này nên nói thế nào nhỉ? Thiên Công Việt Tộc là một chủng tộc thần kỳ, luyện kim thuật của nó đã đạt đến trình độ không thể tưởng tượng, có thể nói nó đủ làm cải biến cả đại lục này, nhưng mà, còn phải xem người có nó sẽ sử dụng vào mục đích gì.
Diệp Lãng nhíu mày, nhưng hắn cũng không thể trong thời gian ngắn giải thích cách nói này, chỉ có thể nói một cách đại khái.
-Có thể cải biến cái gì? Cách cục của đại lục sao?
Diệp Thành Thiên hỏi.
Diệp Lãng nhíu mày, sau đó nói tiếp:
-Phải nhìn vào người vận dụng nó, nếu dùng nó để cải biến sinh hoạt, thì sinh hoạt của mọi người sẽ thuận tiện hơn nhiều, như kiến tạo một loại phương tiện giao thông, nếu có nó, ta cũng không muộn bảy ngày mới trở về! Mà từ Chu Tước Long thành tới nơi này, dưới tình huống lý tưởng nhất, chỉ cần tốn một ngày là tới nơi.
-Một ngày thời gian? Làm sao có thể, trừ phi cưỡi Long hoặc dị thú, còn không thì không thể nào đi tới trong một ngày.
Diệp Thành Thiên lập tức lắc đầu, loại chuyện này hắn là người rõ ràng nhất, mà bọn người Diệp Dực cũng tinh tường, bởi vì bọn họ đều là quân nhân hành quân tác chiến, đối với các loại tình huống phản ứng nhanh, bọn họ thành thạo nhất.
-Ta chỉ nói trạng thái lý tưởng nhất, nếu như ở khắp nơi đều kiến thiết một con đường cao tốc, thì chuyện này rất đơn giản, ta có thể trong một năm làm cho các ngươi biết rõ hiệu quả của nó.
Diệp Lãng lắc đầu, không nhận, chối bỏ cách nghĩ của mọi người.
-Chuyện này thực sự có khả năng sao?
Diệp Thành Thiên vẫn hoài nghi.
-Đương nhiên là không thể nào!
Diệp Lãng vừa cười vừa nói.
-Hỗn đản, dám chơi lão tử!
Diệp Thành Thiên tức giận nói, muốn đem Diệp Lãng kéo đi đánh đòn một hồi.
-Chậm đã! Phụ thân, ta không đùa giỡn đâu! Ta nói, nếu đường cao tốc có ở khắp nơi thì không có gì, nhưng vấn đề này, một quốc gia còn dễ nói, hai quốc gia cũng có thể thương lượng, nhưng nhiều quốc gia thì lại khác, chỉ cần đàm phán cũng cần phải mất thời gian rất lâu.
Diệp Lãng nói ra.
-Tại sao?
Diệp Thành Thiên có chút khó hiểu.
-Ngươi là quân nhân, ngươi phải minh bạch! Nếu như quốc gia của ngươi bị một con đường cao tốc của quốc gia khác thông qua, ngươi sẽ nghĩ thế nào? Nhất định sẽ nghĩ, nếu như quân đội của đối phương kéo tới, thì mình ngay cả thời gian phản ứng, sẽ bị đối phương tập kích không kịp trở tay.
Diệp Lãng giải thích.
-Chuyện này... Đúng là như thế!
Diệp Thành Thiên đã minh bạch vấn đề trong đó, đây không phải là vấn đề có thể giải quyết.
-Nếu thiết lập một nơi có hai bên cùng giám sát, cũng có thể giải quyết, nhưng trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không đồng ý, không thể nào làm được trong thời gian gần, cho nên, ta mới nới không có khả năng!
Diệp Lãng nói ra, nếu là ở địa cầu thì chuyện này là bình thường, nhưng ở nơi này thì không thích hợp, không hợp lẽ thường.
-Trước không thảo luận vấn đề này, ta vừa mới hỏi ngươi, tại sao nó có khả năng cải biến cách cục của đại lục?
Diệp Thành Thiên phát hiện vấn đề của mình đã bị kéo ra xa, cho nên phải kéo trở lại.
-Ta đã nói rồi, phải xem người sử dụng nó vào mục đích gì, nếu vận dụng vào phương diện quân sự, nó sẽ cải biến cả cách cục của đại lục.
Diệp Lãng nói.
...
Diệp Lãng đưa ra đáp án này đã làm cho bọn người Diệp Dực lo lắng, bọn họ cũng đều biết, khi Triệu Nhã Nhu đạt được cái di tích này, nếu nàng không vận dụng nó vào mục đích quân sự, đó là chuyện không có khả năng.
-Ta biết rõ các ngươi đang lo lắng cái gì, tuy Triệu Nhã Nhu đạt được cái di tích này, nhưng không có khả năng vận dụng được luyện kim thuật có được trong thời gian ngắn, lại nói, nếu nàng có thể vận dụng, còn phải cần thời gian chuẩn bị, chỉ sợ tới lúc đó ta đã có con cháu đầy đàn rồi.
Diệp Lãng vô tình nói ra.
-Phụt!
Diệp Lam Vũ nhịn không được cười lên, bị cách nói của Diệp Lãng làm buồn cười, hiện tại hắn còn chưa kết hôn, còn nói cái gì là con cháu chứ, không biết còn phải tới khi nào nữa.
Nhưng điều này cũng nói rõ, bọn họ phải đối mặt với uy hiếp của Triệu Nhã Nhu, còn phải mất một thời gian khá lâu nữa.
-Cho dù trong thời gian ngắn không thể, nhưng đây là chuyện sớm muộn, chúng ta vẫn phải đề phòng nàng gây bất lợi cho chúng ta, đây là chuyện phải làm.
Diệp Thành Thiên nói ra, trên phương diện quân sự, thường thường phải chuẩn bị mất vài thập niên, cho nên phải phòng ngừa chu đáo.