“Ngươi…” Cố Thần Vũ hơi có vẻ kinh ngạc nhìn nàng ta, cuối cùng hỏi, “Tại sao?”
“Tại sao lại dễ dàng đồng ý như vậy?” Nàng nhìn hắn khẽ căng thẳng lộ ra ngoài ý muốn, chỉ cảm thấy lồng ngực hít thở không thông gay gắt, hắn cứ không tin nàng như vậy, bởi vì nàng sẽ không cứu Quân Dập Hàn? Đúng vậy, ở trong lòng hắn nàng đã triệt để thành nữ nhân xấu. Nàng cười nhẹ, hỏi, “Nếu ta nói chỉ vì để cho chàng nhìn lâu ta một chút, chàng có tin không?”
Tròng mắt hắn sâu sắc nhìn nàng ta, không trả lời.
Nàng giống cẩu thả xoay người đi vào trong phòng trong, trong giọng nói lộ ra mệt mỏi nhàn nhạt nói: “Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi, sáng mai chàng mang nàng ta tới gặp ta đi.”
“Nếu muốn giải cổ cho nàng ấy, tại sao không giải luôn cổ vào ngày mai, mà phải chờ tới một tháng sau?” Hắn hỏi, trong giọng nói của hắn lộ ra chất vấn.
Ánh Văn dừng bước chân, tay đặt trước người hung hăng siết chặt, “Nếu như ta nói cần phải làm chút chuẩn bị chàng có tin không?” Ảm đạm cười một tiếng, “Thôi, chàng cuối cùng vẫn không tin.” Liền không cần phải nhiều lời nữa, sải bước đi vào trong phòng trong, nàng sợ nàng nói nhiều hơn nữa lưu lại tiếp sẽ gặp phải không khống chế được tâm tư, nói ra vài lời không nên nói. Nàng chẳng qua, chẳng qua chỉ muốn nhiều thêm thời gian một tháng ở bên cạnh hắn mà thôi.
Cố Thần Vũ nhíu mày xoay người ra ngoài trở về phòng mình.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hôm sau, Cố Thần Vũ mang theo Ôn Noãn đi gặp Ánh Văn, Ánh Văn vẫn mang sa mỏng che mặt ăn mặc giống như ở Hỉ Thiện đường. Nàng nói với Cố Thần Vũ: “Không biết Thần Vương có thể để cho ta đơn độc nói chuyện một chút với cô nương này hay không?”
Tròng mắt Cố Thần Vũ hơi trầm xuống nhìn về phía Ánh Văn, Ánh Văn lại cúi mắt uống trà, giống như không hề phát hiện ra ánh mắt của hắn ném tới. dfienddn lieqiudoon
Ôn Noãn lạnh nhạt cười cười, nói với Cố Thần Vũ: “Ngươi còn có việc bận mà, lát sau ta lại đi tìm ngươi.”
“Được.” Cố Thần Vũ nhìn chằm chằm Ánh Văn một cái, xoay người rời đi.
“Trại cô nương kêu Thần Vương rời đi, muốn bàn luận vấn đề thù lao với riêng ta?” Ôn Noãn không chút để ý nói.
“Ta cũng không cảm thấy có hứng thú với vấn đề thù lao, nhưng ta ngược lại cảm thấy rất hứng thú với thân phận của cô nương. Không biết ta gọi cô nương là Hàn Vương phi, hay gọi cô nương là Mẫn Thừa?” Ánh Văn cười như không cười nhìn nàng, tròng mắt sắc giống như xuyên thủng tất cả.
“Tùy vào sở thích của Trại cô nương.” Ôn Noãn hơi kinh ngạc, nhưng bờ môi mỉm cười thong dong lạnh nhạt nói.
Ban đầu nàng ta là người của Mộ Dung Tịnh, Vương công công nói thân phận của nàng cho Mộ Dung Tịnh, nàng ta sẽ biết, cũng hợp tình hợp lý. Trong lòng nàng thầm nghĩ, ngược lại cũng không để ý lắm tới chuyện nàng ta biết được thân phận của nàng. Thật ra thì nàng vốn có thể dùng khống nhan đan đổi khuôn mặt lấy thân phận mới xuất hiện miễn đi tầng ẩn họa này, nhưng gần nửa năm qua điều dưỡng thân thể nàng uống hơi nhiều dược liệu, trong đó đúng là có vị thuốc tương khắc với khống nhan đan, còn nữa, nếu dọc đường nàng không ngừng “Biến sắc mặt”, ám vệ chỗ tối do Quân Hạo Thiên phái tới làm lạc mất nàng, truyền tin tức về cho Quân Hạo Thiên, có thể sẽ mang tới một chút phiền toái không cần thiết, vì vậy nàng không có ý định thay đổi thân phận.
Bàn tay Ánh Văn trong ống tay áo siết chặt, trong lời nói cũng lộ ra vài phần lấy lòng, “Ban đầu cũng chỉ lập trường bất đồng, có chỗ đắc tội với Vương phi, còn mong Vương phi không để trong lòng. Bây giờ ta đã làm việc vì Thần Vương, Vương phi là bằng hữu của Thần Vương, tự nhiên cũng là bạn của ta. Ta đây có viên Vạn linh đan, Vương phi có thể cầm đi cho Vương gia thử một chút, nếu thuốc này vô dụng với Vương gia, vậy ta cũng bất lực rồi.”
Nàng tới đây tất nhiên không nắm chắc trăm phần trăm có thể tìm được thuốc giải từ trong tay Trại Chư Cát, thế nhưng vậy thì như thế nào, ngoài sáng không được thì ngầm, hoặc trộm giành được hoa đỉnh, cùng lắm thì tự mình luyện, tóm lại, tuyệt đối sẽ không tay không mà về là được. Có thể dễ dàng tìm được thuốc giải, thật sự quá ngoài dự đoán của Ôn Noãn, trong lòng ngược lại có phần không thực tế.
Ôn Noãn nhận lấy bình sứ tinh tế mà nàng ta đưa tới, đang định nói cám ơn, tầm mắt lại bị một nốt ruồi đỏ trên cổ tay nàng ta hấp dẫn, đầu ngón tay nàng bỗng dưng níu chặt, màu hồng trên móng tay lộ ra trắng bệch.
“Tối hôm qua bị muỗi đốt, bị nổi một mẩn đỏ.” Giống như biết được tầm mắt của nàng, Ánh Văn hơi có vẻ hoảng hốt thu tay lại.
“Bây giờ đúng hè muỗi khá nhiều, Trại cô nương da thịt mềm mại cần chú ý mới đúng.” Mí mắt nàng cụp xuống che giấu ý tứ trong mắt, lạnh nhạt thu bình sứ tinh tế vào trong ống tay áo, “Đa tạ thuốc của Trại cô nương, mặc dù cô nương không có hứng thú với thù lao, nhưng thù lao nên có ta nhất định không hề thiếu một chút nào cho người đưa lên, cáo từ.” Nàng đi tới cửa, bước chân dừng một chút, giọng nói lộ ra lạnh lẽo, “Thần Vương là bằng hữu rất thân thiết của ta, cô nương bây giờ là người của hắn, vậy xin cô nương trung thành với hắn, nhưng nếu như có một ngày ta biết được cô nương sinh hai lòng với hắn, nhất định, giết chết!” Hai chữ cuối cùng, bén nhọn giống như mũi đao.
Ánh Văn nhìn nàng rời đi, móng tay hung hăng bấm lên nốt ruồi đỏ, như muốn nhéo nó xuống. Cảnh cáo này của nàng ta, là cho Trại Chư Cát? Hay là… Cho Ánh Văn?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Noãn Bảo, có lấy được thuốc?” Cố Thần Vũ chờ ở chỗ không xa thấy nàng ra ngoài, lập tức tiến lên hỏi.
“Ngươi giống như rất lo lắng nàng ta sẽ không cho ta thuốc?” Ôn Noãn khẽ ngẩng mặt lên nhìn hắn, “Tại sao ngươi sẽ cho rằng nàng ta sẽ không cho ta thuốc?”
“Nàng ta dường như có tính tình hơi quái dị, tuy rằng làm việc dưới tay ta, nhưng không phải mọi việc đều nghe theo ta. Ta đương nhiên sẽ lo lắng” Hắn giấu đi vẻ kinh dị cười đến cực kỳ tự nhiên nhìn nàng, “Nghe nàng hỏi như thế, chính là lấy được thuốc? Thời gian không cho phép kéo dài, mau đưa cho hắn đi. Bây giờ nước Kim chiến loạn, lát nữa ta phái người hộ tống nàng.”
“Không cần, lúc ta đi ra Hoàng thượng có âm thầm phái người bảo hộ ta.” Tròng mắt nàng phức tạp nhìn hắn, lòng bàn tay nắm thật chặt, cuối cùng nuốt lời nói tới cổ họng vào, giọng nói mang theo chút khàn khàn nói, “Thần Vũ, cho dù ngươi lựa chọn như thế nào đều phải lấy hạnh phúc của ngươi làm điều kiện đầu tiên, ngươi phải hiểu được, ở trong lòng ta, không có gì có thể quan trọng hơn hạnh phúc của ngươi.”
“Noãn Bảo, nàng…”
“Được rồi, ta đi đây. Ngươi phải bảo trọng tốt cho mình, nhớ lời của ta.” Trong giọng điệu của Ôn Noãn có vẻ nhẹ nhàng, gọi nha hoàn dẫn đường, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong mắt đang suy nghĩ sâu xa của Cố Thần Vũ. Nàng sợ nàng còn không đi, nghi vấn đầy bụng suy đoán đầy bụng này sẽ không kiềm chế nổi nữa, nàng đột nhiên hơi sợ chân tướng đến, không thể phủ nhận, nàng đang trốn tránh.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Trước đó ngươi đã nói gì với Noãn Bảo?” Cố Thần Vũ sải bước đi vào trong thư phòng của Ánh Văn, thấy nàng mặt mày không ổn định tinh thần dao động, trong lòng không khỏi càng thêm nghi ngờ.
“Nói gì?” Ánh Văn kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, “Chàng cho rằng ta có thể nói gì?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cố Thần Vũ hít sâu một hơi, đè tức giận trong lòng xuống, “Ánh Văn, ta có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi ở mức độ cao nhất, nhưng nếu ngươi dám làm tổn thương Noãn Bảo một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Hắn xoay người phất tay áo rời đi.
Ánh Văn đưa mắt nhìn da thịt trên cổ tay bị móng tay bén nhọn kéo ra, nước mắt trong mắt chảy thẳng trên mặt, nàng lại không cảm thấy đau, có lẽ trong tim đã đau đến chết lặng, đau trên thân thể liền không cảm thấy rõ ràng. Thì ra là, ở trong mắt hắn nàng thật sự hư hỏng như vậy, mọi lúc nghĩ tới tổn thương Noãn Bảo của hắn. Nàng đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, bờ môi cố hết sức lộ ra ý cười, không sao, nếu quyết định làm một nữ tử tốt, nàng sẽ nỗ lực làm cho hắn nhìn. Đợi đến khi nàng giải được cổ độc cho Ôn Noãn, đợi đến khi nàng dùng bản thân tốt nhất ở bên cạnh hắn, nàng tin tưởng, hắn không có ánh mắt gửi gắm của Ôn Noãn, sẽ có một ngày phát hiện ra tốt đẹp của nàng. Ở trong lòng nàng yên lặng động viên mình cố gắng lên.
Bên ngoài mái hiên khi vô tình đi qua đây, nghe được đối thoại bên trong, tròng mắt Thủy Ngọc lạnh lùng, khóe môi dâng lên ý cười mỉa mai.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Vương gia, Hắc Long truyền tin về, Vương phi không có ở trong cung.” Bạch Ưng vén màn trướng lên vào bên trong bẩm báo.
Quân Dập Hàn sắc mặt gầy yếu ngồi sau bàn vuốt trán, quả nhiên bị Hoàng huynh đoán trúng, hắn không thể lừa gạt nàng. Sau khi hắn đi đã suy nghĩ tới hành vi của nàng trước khi hắn đi, nhìn như bình thường nhưng suy cho cùng luôn cảm thấy trong mơ hồ lộ ra vẻ khác thường, hơn nữa nàng đột nhiên yêu cầu vào trong cung ở. Lúc đầu nàng cũng bị qua loa lấy lệ của nàng cho qua, tin lý do của nàng. Nhưng sau khi ngẫm lại, xác thực cảm giác chuyện này thật sự khác thường với tình tình chậm chạp của nàng. Chưa từng nghĩ, quả nhiên khác thường.
“Nàng ấy nhất định tới nước Kim đi chỗ Cố Thần Vũ tìm Trại Chư Cát, ở chỗ Cố Thần Vũ bổn Vương ngược lại không lo lắng gì, nhưng mà…” Bây giờ nàng còn không biết thân phận thật của Trại Chư Cát, hoàn toàn không hề có lòng đề phòng Ánh Văn, chỗ Cố Thần Vũ nhìn thấy sẽ che chở nàng, nhưng chỗ hắn nhìn không thấy…
Tròng mắt hắn lạnh lùng âm trầm, “Tăng thêm nhân lực điều tra xem bây giờ nàng ấy đang ở đâu, sau khi điều tra ra lập tức thông báo cho bổn Vương, triệu tập ám vệ bảo vệ, nhất định phải khiến cho nàng ấy bình an đi tới bên cạnh bổn Vương.”
“Vâng.” Bạch Ưng lập tức đi bố trí.