[Dịch] Lười Phi Có Độc

Quyển 3-Chương 85 : Đại kết cục (trung 2)




Trong tuyết bay đầy trời, Vu Di và Vương công công đánh khó phân ra, ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, một chưởng của Vu Di đánh trúng ngực Vương công công, Vương công công từ giữa không trung ầm ầm rơi xuống mặt đất, văng lên một đống tuyết. Bà giùng giằng định đứng lên, lại đột nhiên phun ra ngụm máu, thân thể một lần nữa nặng nề ngã trở về mặt đất. Máu phun ra trên đất như tuyết giống như mai đỏ nở rộ đẹp đẽ chói mắt, cũng trong nháy mắt bị tuyết bay bao trùm không tìm ra một chút dấu vết.

Vu Di dừng chân bên người Ôn Noãn, nàng bám cánh tay hắn đứng lên, tròng mắt nhìn Vương công công vẫn giãy giụa, lạnh lùng trào phúng nói: “Vương công công, chủ tử của ngươi đã không còn, ngươi nô tài trung thành cũng nên đúng lúc đi xuống theo bà ta rồi đấy?”

“Chủ tử của ta còn sống tốt, vì sao ta phải đi xuống với hắn.” Nụ cười âm độc trong mắt bà dần đần mở rộng, tác động toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo theo.

“Không thể nào, Mộ Dung Tịnh đã chết rồi, ta tận mắt nhìn thấy.” Chẳng lẽ ngày đó nàng nhìn thấy không phải là Mộ Dung Tịnh? Nếu vậy, bà ta tuyệt đối không có khả năng còn sống.

“Mộ Dung Tịnh đúng thật chết rồi, nhưng nữ nhân kia không phải là chủ tử chân chính của ta, ngươi cũng biết chủ tử chân chính của ta là ai?”

Ôn Noãn giật thột trong lòng, trực giác câu trả lời đó cũng không phải điều mình muốn nghe, nhưng mà Vương công công đã cười đến cực kỳ châm chọc nói: “Là người mà ngươi vừa chạy tới cứu đi, Mạnh Cô Nhiễm!”

“Hả? Thì ra là hắn hả? Vậy ngươi ngược lại có thể tự mình đi chết được rồi.” Tay trong ống tay áo Ôn Noãn dần nắm chặt, đáp lại như gió nhẹ nước chảy.

“Ta lại cảm thấy nói không chừng sau khi ngươi biết được chân tướng sẽ cho rằng hắn còn đáng chết hơn ta.” Tiếng cười của bà bén nhọn mà chói tai mang theo bụng dạ khó lường nồng đậm, Ôn Noãn muốn khiến bà ta câm miệng, nhưng cả người lại cứng đờ không nhúc nhích được cũng không mở miệng được, chỉ có thể nghe bà ta tiếp tục nói, “Ngươi có biết thân phận chân chính của hắn là ai? Lão bản sau màn của Túy Tiên lâu? Quốc sư Tịch Nguyệt?” Bà cười đến toàn thân run run tuyết trên người ào ào rơi xuống, “Đều không phải, hắn là đại Hoàng tử nước Linh, thân đại ca của Quân Hạo Thiên Quân Dập Hàn, mẫu phi hắn bị Mộ Dung Tịnh hại chết, hắn vì báo thù mà đến.” Không uổng công lúc trước bà mạo hiểm tính mạng nghe lén, bây giờ cuối cùng có đất dụng võ.

Trong đầu Ôn Noãn nổ vang ầm ầm, tròng mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào Vương công công đang cười đến vặn vẹo, cười lạnh nói: “Ngươi ngược lại có thể thêu dệt thái quá chút.” di1enda4nle3qu21ydo0n

Vương công công cũng không để ý tới nàng chất vấn, tiếp tục nói: “Ngươi có biết kim đan dẫn phát cổ tham ăn trong cơ thể ngươi từ đâu mà đến không? Kim đan kia do Mạnh Cô Nhiễm tự tay luyện chế giao cho ta chuyên để cho ngươi dùng; ngươi có biết vì sao Mộ Dung Tịnh thuận lợi đoạt quyền như thế không? Đây là do hắn đang âm thầm điều khiển; ngươi có biết ta tru diệt Minh Nguyệt các, hắn biết nhưng ngầm cho phép; ngươi có biết hắn để cho ngươi lợi dụng thân phận Mẫn Tư, thật ra thì để cho ngươi dùng thế lực của Hàn Vương kiềm chế Mộ Dung Thành; ngươi có biết hắn để cho ta nói cho Mộ Dung Tịnh biết thân phận ngươi là Mẫn Tư mà hắn đưa cho, sau đó Mộ Dung Tịnh kể lại cho Mộ Dung Thành… Ngươi không biết, ha ha ha, ngươi đều không biết, tất cả của ngươi đều nằm trong kế hoạch của hắn, ngươi vẫn còn ngây ngốc coi hắn là ân nhân cứu mạng, cho nên ngươi có ngày hôm nay, tất cả đều do hắn ban tặng. Thật bi ai bi ai mà, ít nhất ta còn có thể sống rõ ràng, mà ngươi chẳng qua chỉ là quân cờ không biết gì ở trong tay hắn dùng để phá hủy nước Linh phá hủy Mộ Dung Tịnh.” Cho dù hôm nay bà chết, bà không giết được nàng ta và Mạnh Cô Nhiễm, nhưng bà phải khiến cho hai người phản bội thành chém giết lẫn nhau, cũng coi như thù lớn của bà được báo.

Mỗi một chuyện bà ta nói, sắc mặt Ôn Noãn liền trắng đi một phần, từ vừa mới bắt đầu nàng đã biết Mạnh Cô Nhiễm bụng dạ thật sâu, một nam nhân cực kỳ khó có khả năng nhìn thấu, nhưng lại không biết hết thảy tất cả từ vừa mới bắt đầu lại đều là tính toán của hắn.

Khóe môi tràn ra tia máu đỏ tươi, thân thể lung lay hai cái giống như muốn ngã xuống, Vu Di vịn vai nàng, trầm giọng nói: “Ta đỡ ngươi về trước.”

“Ta muốn… Tự tay giết bà ta trước!” Trong mắt Ôn Noãn hoàn toàn lạnh lẽo, ống tay áo phất qua trong gió lạnh thấu xương, viêm đỉnh bay lên không rơi ngược xuống trùm lên Vương công công hai mắt trợn ngược vào trong đó. Nàng cắn đầu ngón trỏ, vẽ lá bùa trong không trung, trong nháy mắt đánh huyết châu về phía viêm đỉnh, bên trong thoáng chốc truyền đến tiếng kêu rên cực kỳ thảm thiết của Vương công công, ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, tiếng kêu rên này mới ngừng lại. Ôn Noãn vung tay áo thu hồi viêm đỉnh, trên mặt tuyết lưu lại một thi thể cháy đen cả mặt và người đều lộ ra sợ hãi khổ sở.

Vu Di không lên tiếng, chỉ khoác chặt áo lên người nàng, bồng nàng lên phi thân chạy xuống dưới đỉnh núi Ngọc Tuyết. Tuyết trên đỉnh núi Ngọc Tuyết rơi càng lúc càng lớn, không lâu lắm chôn vùi thi thể cháy đen kia.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

“Ngươi nghỉ ngơi ở đâu, ta đưa ngươi trở về.” Ra khỏi ngọn núi Ngọc Tuyết, bầu trời trong, có nắng ấm chiếu vào mặt, nhưng Ôn Noãn lại cảm thấy trong lòng giống như băng lạnh ngàn năm, cóng đến làm đau mỗi tấc da thịt của nàng, “Có thể đi chỗ ở của ngươi không?” Nàng đáp.

Vu Di không hỏi nhiều, trực tiếp dẫn nàng về trong phủ, cũng lập tức mời đại phu chẩn bệnh cho nàng, mời liên tiếp năm sáu đại phu đều lắc đầu thở dài, chỉ nói thân thể nàng quá yếu trọng thương chưa lành trong lòng lại tích tụ quá nặng, quả thật thuốc và châm cứu khó khăn vô cùng. Nhưng nếu như có dược liệu quý giá có thể thử một chút, tạm thời chữa ngựa chết thành ngựa sống, có thể chuyển biến tốt đẹp hay không đều xem vận mệnh của nàng.

Thân là nhị Hoàng tử, trong phủ Vu Di còn rất nhiều dược liệu trân quý, nếu không đến thẳng Thái y viện cầm là được. Vì vậy các dược liệu trân quý sắc thành chén thuốc không ngừng đưa vào trong tay Ôn Noãn, nhưng nàng lại vốn không uống vào được, cho dù miễn cưỡng uống vào một chút, trong dạ dày cũng sẽ không chịu nổi mà nôn ọe phun ra.

Vu Di nhìn dáng vẻ này của nàng, ngũ quan nguội lạnh càng thêm nguội lạnh, giọng hắn lạnh lẽo nói: “Ngươi muốn có dáng vẻ nửa sống nửa chết như vậy tới khi nào?” Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Viên huyết châu chứa đựng năm thành công lực dùng để kéo dài tính mạng trong cơ thể ta là của Mạnh Cô Nhiễm.” Giọng nàng âm u đáp.

“Vậy thì như thế nào?” Vu Di cười lạnh, “Đây là hắn thiếu nợ ngươi, cho dù để hắn lấy tới bồi thường cũng cần phải vậy.”

Ôn Noãn ảm đạm cười, “Thật ra thì hắn cũng không thiếu ta cái gì.” Nàng không muốn tiếp tục đề tài này, ngược lại nói, “Có thể hỏi mượn ngươi một vật không?”

“Cái gì?”

“Thiên ki tán.”

“Vật này hiện giờ ở trong phủ của ta, lát nữa lấy tới cho ngươi. Ngươi còn cần cái gì?”

“Một chút dược liệu.”

Sau khi vật cần thiết chuẩn bị đầy đủ, Ôn Noãn đóng cửa lại bắt đầu chế thuốc. Thuốc cho Sở Hoan cần ba món đồ: Long thương, mật rắn đỏ, thiên ki tán đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần ba loại này đầy đủ hết, những thứ dược liệu hỗ trợ khác cũng không đáng nhắc tới. Còn dư lại một chút dược liệu chính là… Để dùng chế thuốc cho Mạnh Cô Nhiễm.

Nàng gỡ tiêu bích ngọc đeo trên cổ do long thương làm thành xuống, ngón tay tinh tế vuốt ve, ban đầu khi Quân Dập Hàn đưa cho nàng có nói chỉ cần có nguy hiểm thổi tiêu bích ngọc này lên, nhưng mà, từ đầu tới cuối nàng lại chưa từng thổi. Về sau, đại khái cũng sẽ không thổi lên thôi. Nàng lấy long thương, mật rắn đỏ, thiên ki tán từng món bỏ vào trong đỉnh, liền bắt đầu chế thuốc.

Sau nửa canh giờ, nàng chống người, lấy viên thuốc ra bỏ vào trong hộp gấm. Lại bỏ dược liệu còn dư lại vào trong đỉnh luyện chế, thuốc sắp luyện chế xong thì nàng ép huyết châu trong cơ thể ra ngoài bỏ vào trong đỉnh, sau khi huyết châu vào đỉnh lập tức hòa tan với thuốc luyện chế bên trong, cuối cùng cô đọng lại thành viên thuốc màu nâu sẫm, viên thuốc do huyết châu luyện thành này có thể khiến cho Mạnh Cô Nhiễm từ trong ra ngoài da dẻ hồi sinh giống như thay da đổi thịt, đây là công dụng của huyết châu mà cực kỳ ít người đời biết được.

Cố hết sức ổn định thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, cũng bỏ viên thuốc vào trong hộp gấm. Sau đó thu hồi viêm đỉnh gọi Vu Di, môi không có một chút màu máu nào của nàng cố hết sức vẽ ra ý cười thoáng qua, nói với Vu Di: “Cuối cùng muốn nhờ ngươi một việc, hai hộp gấm này, phiền toái giao cho Mạnh Cô Nhiễm giúp ta, thuốc trong hộp màu vàng để cho hắn giao cho Sở Hoan, thuốc trong chiếc hộp màu đỏ là cho hắn. Nói cho hắn biết, ta và hắn không ai nợ ai.”

“Đáng giá?” Vu Di lạnh lùng nhìn nàng.

“Không có gì đáng giá hay không.” Ôn Noãn mạnh mẽ chống đỡ ý thức sắp ngất đi, buồn bã cười một tiếng, “Nếu tất cả đều là mệnh trời, ta không hận hắn, nhưng lại không có cách nào tiếp nhận huyết châu mà hắn dùng chứa năm thành công lực của hắn ở trong người vì để kéo dài tính mạng của ta, tính cả lần này, ta cứu hắn hai lần, hắn cứu ta hai lần, chúng ta coi như hòa nhau, ai cũng không thiếu nợ ai nữa.”

“Ngươi cần gì tàn nhẫn với mình như vậy?”

“Đưa ta trở về đi thôi, ta mệt quá.” Tầm mắt Ôn Noãn hơi mờ ảo nhìn hắn, “Đưa ta trở về trong phủ Mẫn Tư, nơi đó có người ta muốn gặp, người vĩnh viễn sẽ không tổn thương ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.