[Dịch] Lười Phi Có Độc

Quyển 3-Chương 81 : Đại kết cục (thượng 3)




Sau khi trở về phòng, nàng vừa mới rót tách trà, Cố Thần Vũ từ trước đến giờ trốn tránh không gặp nàng quả như nàng dự đoán nổi giận đùng đùng mà đến, “Muốn thư của nàng ta?” Nàng cất tiếng trước khi hắn mở miệng.

“Đã biết còn không lấy ra.” Giọng nói của hắn giống như đao như băng.

“Đốt rồi.” Nàng đáp lại cực kỳ hời hợt thành thật dứt khoát.

“Ngươi!” Cố Thần Vũ nhịn kích động muốn giết người, cố hết sức đè giận dữ xuống nói, “Trong thư nàng ấy nói cái gì?”

“Nói Mộ Dung Thành hành hạ nàng ta sống không bằng chết, kêu ngươi nhanh chóng đi cứu nàng ta.” Nàng thấy chân mặt hắn nhíu chặt, cười nhạo nói, “Thế nào, hoài nghi ta nói là giả? Nàng ta bị Mộ Dung Thành cướp tới nước Kim, bây giờ lại mang theo nàng ta theo quân tới Kỳ Môn quan, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng nàng ta viết thư báo bình an cho ngươi?”

Mộ Dung Thành nhiều lần thua trong tay Quân Dập Hàn, vài ngày trước còn bị Quân Dập Hàn ép đến nhếch nhác về nước Kim, hắn ta tuyệt đối thù hận Quân Dập Hàn sâu sắc, bây giờ Noãn Bảo rơi vào trong tay hắn, tuyệt đối không có khả năng báo bình an cho hắn, ngược lại lời nàng ta nói vô cùng có khả năng, nhưng nàng ta đốt thư lại nói rõ ràng nội dung trong thư hắn biết như thế… Tròng mắt bén nhọn của Cố Thần Vũ nhìn nàng ta, nàng ta lại cười đến vô cùng giễu cợt nhìn không ra một chút vẻ gì khác.

“Sau nửa canh giờ xuất binh.” Cố Thần Vũ lưu lại lời này, sau đó xoay người rời đi.

Tay Ánh Văn cầm tách trà đột nhiên căng thẳng, hắn xuất binh chưa bao giờ sẽ đi thông báo cho nàng, chưa bao giờ nhờ nàng giúp hắn, nhưng bây giờ lại chủ động nói cho nàng biết sau nửa canh giờ xuất binh, là muốn nàng dùng trận pháp phối hợp với hắn bằng tốc độ nhanh nhất cả đêm đánh bại Mộ Dung Thành, cứu Ôn Noãn ra?

Nàng hung hăng dốc trà trong tách vào trong miệng, nuốt cả nước mắt nơi khóe môi xuống, chỉ cảm thấy mùi vị sao đắng chát, nàng hận không thể phun tất cả trong dạ dày ra.

Tại sao hắn muốn như vậy đối với nàng? Nàng nỗ lực như vậy muốn hắn yêu nàng, cho dù là một chút xíu cũng được. Nhưng vì cái gì nàng càng đến gần hắn, hắn thế mà lại càng hận nàng? Ôn Noãn rốt cuộc có gì tốt, tại sao người người đều nâng nàng ta trong lòng bàn tay coi nàng ta như bảo bối thích nàng ta yêu nàng ta?

Tách trà trong lòng bàn tay bị nàng bóp vỡ, mảnh sứ đâm sâu vào trong lòng bàn tay, máu đỏ tươi theo kẽ ngón tay tí tách chảy xuống mặt bàn tụ thành một vũng thấm ướt ống tay áo của nàng nhưng nàng lại giống như không hề hay biết, chỉ có điều ý hận và không cam lòng trong mắt lại càng thêm nồng nặc.

Nàng giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt, giống như khóc lại giống như cười nói: “Ôn Noãn, Cố Thần Vũ, các ngươi đối xử với ta như vậy, ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi phải trả cái giá thật lớn, nhất định.”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trống trận kêu vang, sấm sét nổ vang, Ôn Noãn từ trong giấc mộng bị kinh hãi tỉnh lại, nàng nhìn Quân Dập Hàn đẩy cửa đi vào vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cố Thần Vũ đột nhiên điều động hai mươi vạn đại quân dưới tay hắn khởi xướng tiến công toàn diện.” Quân Dập Hàn tiến lên lấy áo lông cáo phủ thêm cho nàng.

Đột nhiên tiến công? Ôn Noãn cau mày vuốt trán, chỉ cảm thấy suy nghĩ hơi hỗn loạn, chẳng lẽ sau khi nàng báo bình an cho Cố Thần vũ, hắn lại không cần cố kỵ gì nữa, cho nên định một phát diệt Mộ Dung Thành? Đây cũng có khả năng.

“Bây giờ tình hình chiến đấu như thế nào”

“Có Trại Chư Cát hỗ trợ, Mộ Dung Thành nhiều nhất kiên trì được ba canh giờ.”

“Bảo vệ thật tốt cho mình, đừng khiến cho mình bị thương, ngàn vạn lần không được sử dụng nội lực.” Nàng nhẹ giọng dặn dò, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng đối mặt với giờ khắc này, nhưng lại không ngờ tới giờ khắc này thế mà lại đến sớm. die nda nle equ ydo nn

“Được.” Hắn rơi xuống một nụ hôn lên trán nàng.

Gió lớn gào thét cuồn cuộn nổi lên ngàn đống tuyết, sấm sét nổ vang mưa to tầm tã trút xuống, Ôn Noãn đứng trên cổng thành nhìn cảnh tượng y hệt ngày tận thế đến, sắc mặt ngưng trọng, nàng sai người lấy một thanh đàn cổ tới tìm một nơi có tầm nhìn trống trải ngồi xuống trên chiếu, tế ra viêm đỉnh treo giữa không trung, ngón tay gẩy dây đàn, viêm đỉnh thoáng chốc bị tiếng đàn thao túng, theo chỉ thị của Ôn Noãn nhanh chóng di chuyển đi các hướng.

Cổ thụ chọc trời mọc lên ngăn cản bão tuyết gió lớn, dây leo lá lớn rắn chắc bay bổng làm giá chắn mưa to tầm tã, ngón tay gẩy dây đàn kích thích dây cung sau nhanh hơn dây cung trước, tốc độ di chuyển của viêm đỉnh càng trở nên nhanh hơn, mà cổ thụ chọc trời lá to bay bổng giữa không trung điên cuồng sinh trưởng theo, như một tường đồng vách sắt như một màn trời mênh mông.

Ánh mắt Ánh Văn rét lạnh, rốt cuộc là ai có thể có năng lực chống lại hoa đỉnh của nàng? Nàng không để ý khí huyết sôi trào giữa ngực cờ lệnh trong tay tăng nhanh, một tia chớp xẹt qua bầu trời, chiếu sáng cả trời đất, nàng giống như nhìn thấy Thần Vũ một thân áo giáp sắt màu sáng bạc trước trận tiền trong vạn quân đang sát khí lẫm liệt khắp người chỉ kiếm vào Mộ Dung Thành, mà Quân Dập Hàn hướng về phía nàng, giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn nghiêng đầu ngoái nhìn lại, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng…

Ánh sáng biến mất phía chân trời, bốn phía quay về bóng tối. Một tiếng nổ vang rung động mặt đất vang lên, cây cổ thụ bị chém gẫy, lá to bị phá rách, mưa to gió lớn một lần nữa tàn sát bừa bãi.

Một luồng ngai ngái xông lên cổ họng Ôn Noãn, nàng cắn răng cố nhịn, tốc độ gảy dây đàn ở đầu ngón tay một lần nữa tăng nhanh, cây cổ thụ lá to trong nháy mắt điên cuồng dài ra bộ phận mới thay thế.

Khóe môi Ôn Noãn tràn ra một tia máu, trong tròng mắt của nàng dâng lên vẻ tàn nhẫn, đôi tay dùng sức phất cờ lệnh; mà ngón tay Ôn Noãn cũng nhanh chóng gẩy dây đàn. d1en d4nl 3q21y d0n

“Rầm…” Tiếng nổ thật to chấn động trời đất, dây đàn của Ôn Noãn và cờ lệnh của Ánh Văn đồng thời gãy đứt lìa, sau khi phun ra ngụm máu của mình ngất đi, Ôn Noãn đã bất tỉnh trước, dựa vào một chút tỉnh táo cuối cùng thu hồi viêm đỉnh vào trong ống tay áo.

Cây cổ thụ lá to nát bấy, mưa to gió lớn chợt nghỉ, trong trời đất cuối cùng khôi phục yên tĩnh, mảnh vụn bay lả tả giữa không trung, mê hoặc mắt mọi người, mấy chục vạn người ở đây, trừ số ít ra vốn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chân mày Cố Thần Vũ nhíu chặt, biết ứng với Ánh Văn đã xảy ra chuyện, vì Noãn Bảo, hắn không thể để cho nàng ta có chuyện, nhưng bây giờ không cố được chuyện khác, cứu Noãn Bảo ra mới là chuyện cần làm ngay lúc này. Về phần nàng ta, có Cửu Phong canh giữ bên cạnh nàng ta nên không chết được.

Mộ Dung Thành hiểu rõ tình huống bên kia của Ôn Noãn, lúc này đối mặt với hai mươi vạn đại quân của Cố Thần Vũ nhất định không có phần thắng.

Cố Thần Vũ đang định hạ lệnh tiến công, Mộ Dung Thành đang định ra lệnh rút lui, vậy mà không tưởng tượng được cảnh tượng lại xảy ra. Một đường ánh lạnh xẹt qua, đầu Mộ Dung Thành đột nhiên bay về phía Cố Thần Vũ, ngay sau đó một giọng nói truyền tới bên tai Cố Thần Vũ, “Còn dư lại ngươi xử lý.”

Biến chuyển bất ngờ khiến người ngựa hai phe không kịp ứng phó, nhất thời vốn không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, Cố Thần Vũ giơ kiếm đỡ đầu dầm dề máu tươi, nhìn bóng dáng cao ráo phi thân nhanh chóng lao đi, tròng mắt sắc phức tạp khó nói. Hắn cuối cùng, vẫn chậm hơn hắn ta một bước.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Khi Ôn Noãn tỉnh lại ở bên trong một xe ngựa thoải mái trải một lớp thật dày, nàng trừng mắt nhìn mui xe lại liếc nhìn Quân Dập Hàn đang ở bên cạnh mớm thuốc cho nàng, đầu óc hơi mơ màng, “Ta đây là đang nằm mơ?”

“Nằm mơ?” Quân Dập Hàn nhàn nhạt liếc mắt nàng, giọng nói lạnh rờn rợn, “Chờ nàng tốt rồi ta lại thu thập nàng.”

Thân thể Ôn Noãn ở trong chăn run lên, lập tức hiểu được đây không phải là mộng, biết mình nhất định không để ý tới thương tích dùng viêm đỉnh bày trận đã chọc cho hắn xù lông lên rồi, vội vàng cười xòa nói: “Ta sai rồi, về sau sẽ không như vậy nữa, lần này chàng đại nhân đại lượng đừng tìm ta so đo có được không?”

“Há mồm.” Quân Dập Hàn không thèm để ý đến nàng, cầm muỗng thuốc ra lệnh.

Ôn Noãn không dám chống lại, lập tức vô cùng phối hợp ngoan ngoãn mở miệng ra, nàn vừa mới mở miệng đã thấy Quân Dập Hàn lật chuyển cái muỗng đút thuốc vào trong miệng hắn, đang hơi không chân tướng, sau một khắc trước mắt môi hắn đã che lên. dinendian.lơqid]on

Thật lâu, cho đến khi Ôn Noãn không cách nào hô hấp thì Quân Dập Hàn mới thả nàng ra. Đợi đến khi nàng điều tức thở gấp đều đặn rồi thì lại một miệng thuốc “Bón” tới, đợi đến khi toàn bộ chén thuốc cho uống xong, Ôn Noãn chỉ cảm thấy đầu lưỡi đã tê rần. Nàng rất căm phẫn lên án, “Chàng vừa mới nói rõ ràng chờ ta tốt lên rồi mới thu thập, chàng đây là nói lời không giữ lời.”

“Nàng cho rằng mới vừa rồi là thu thập nàng?” Hắn khẽ vuốt ve môi sưng đỏ của nàng, khóe môi khẽ câu thành nụ cười xấu xa, “Đây chẳng qua là tiền lời mà thôi. Nàng ba lần bốn lượt không nghe lời ta nói, lần này, ta cần phải để cho nàng không ghi nhớ thật kỹ không thể. Trước kia nàng tốt lê, về sau đều mớm thuốc như vậy cho nàng.”

Ôn Noãn đã từng nhìn thấy rất nhiều kiểu cười của hắn, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười lộ ra vẻ không đứng đắn hư hỏng xấu xa hoàn toàn không phù hợp với mặt mày lạnh lùng của hắn, tim lại không tự chủ được rối loạn tiết tấu, nàng nuốt một ngụm nước bọt, tay trong chăn lặng lẽ kéo chăn trước ngực lên cao một chút để tránh cho bị hắn phát hiện, thử thăm dò thương lượng: “Tiền lời này nếu không cho một giảm giá?”

Ánh mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn đảo qua, Ôn Noãn lập tức ngậm miệng giả bộ ngủ.

Nhìn dáng vẻ hài tử khó có được của nàng, khóe môi hắn dâng lên nụ cười cưng chiều, trong mắt cũng là đau lòng và… Sợ hãi, sợ mất đi nàng. Nàng không biết, khi hắn chạy tới nhìn thấy nàng máu nhuộm dây đàn và hôn mê bất tỉnh, trong lòng khủng hoàng nhường nào, một khắc kia, cảm giác tinh thần sợ hãi đến bây giờ vẫn quanh quẩn trong đáy lòng không cách nào tản đi.

Cảm giác như vậy, hắn hy vọng cả đời này không cần trải nghiệm nữa.

Ôn Noãn vốn giả vờ ngủ, lại không ngờ thế mà lại mơ mơ màng màng ngủ thật, cho đến khi dùng cơm tối mới bị Quân Dập Hàn đánh thức.

Quân Dập Hàn che phủ cho nàng cực kỳ chặt chẽ ngồi tựa vào đầu giường, lúc này mới đút từng muỗng từng muỗng dược thiện cho nàng, trong lòng nàng thầm nghĩ may mắn, may mà dược thiện này không có gì kia, bằng không nàng thật sự không cần sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.